Phó Sinh nghiêng đầu thơm lên má Tu Từ một cái, nhẹ nhàng vuốt ve vết chai đã hơi mờ trong lòng bàn tay cậu.
"Còn làm gì nữa?" Phó Sinh ôm người vào lòng, làn da mịn màng khi chạm vào có cảm giác vô cùng tốt.
"Hết rồi."
Trông Tu Từ không muốn nói lắm, Phó Sinh cũng không hỏi thêm.
Hình ảnh gameshow chiếu đến lúc Tu Từ vào cửa hàng cháo, bà chủ dặn người phục vụ rằng khẩu vị khách không tốt, có thêm một hình ảnh thả trứng gà.
"Người này là Khương Đản?"
"... Ừm." Tu Từ không mấy vui vẻ, Phó Sinh có tí đã nhớ kỹ tên Khương Đản.
Nhìn Tu Từ thuần thục đi xe điện, Phó Sinh đau lòng khôn nguôi, trước đây anh đã để Tu Từ phải khổ cực như thế từ khi nào?
Ống kính chương trình chuyển đến đoạn Tu Từ vào thang máy, sau đó liền vọng đến tiếng gầm gào giận dữ của cha Khương Đản.
Nhìn Tu Từ tay không ngăn cản cha Khương Đản, Phó Sinh nhíu mày, vỗ xuống đùi non dẻo dai của Tu Từ: "Lần sau đừng như vậy, nhỡ đâu ông ta làm em đau thì phải làm sao?"
Tu Từ ngoan ngoãn vâng một tiếng: "Sẽ không."
Cảnh quay của Khương Đản khá ít vì cha hắn đã đập hỏng ống kính máy quay. Cảnh tương tác cuối cùng giữa hắn và Tu Từ là hắn vừa tránh né đánh đập của cha vừa ngẩng đầu nhìn về phía Tu Từ, thoáng kinh ngạc hỏi gì đó.
Bởi vì thanh âm không lớn, thêm cả tiếng quát nạt của người cha già át hết, dụng cụ thu âm cũng không thu được giọng của Khương Đản.
"Hắn nói gì vậy?"
"Số thứ tự." Tu Từ cụp mắt, "Ở trong đấy, bọn em không được có tên."
Phó Sinh ngẩn ra, bàn tay nắm chặt, một hồi lâu mới buông ra.
"Em cảm thấy người ta thế nào? Có thích hắn không?" Phó Sinh thơm một cái lên mặt Tu Từ, "Nếu người khác không thành vấn đề, có thể để Quản Thiệu ký hợp đồng với hắn, không muốn ra mắt cũng có thể sắp xếp cho công việc khác."
"Em không muốn." Tu Từ nắm đầu ngón tay Phó Sinh, "Em ghét hắn."
"..." Phó Sinh thoáng kinh ngạc, "Vậy sao em lại giúp hắn?"
"Hắn từng cho em nửa cái bánh bao." Tu Từ mím môi dưới, qua vài giây mới bổ sung, "Em cũng không ăn."
Ăn vào sẽ mang ý nghĩa thỏa hiệp, mang ý nghĩa bạn thừa nhận bản thân mình ghê tởm.
Cậu không ăn, bởi vì có thể ở bên Phó Sinh, đại khái là chuyện tốt đẹp nhất trong hơn hai mươi năm cuộc đời của cậu.
"Anh không được ký với hắn." Tu Từ hệt như đứa trẻ nói xấu sau lưng người khác, "Hắn thích giả vờ, còn hay nói dối..."
Vì để Phó Sinh tin tưởng mình, Tu Từ hơi ngồi dậy, tiếng nước ào ào vang lên, cậu ngồi lên đùi Phó Sinh, ôm cổ anh: "Hắn lừa bà chủ quán cháo."
Mặc dù bà chủ quán cháo bảo rằng khách không có khẩu vị, nhưng thực tế, sau khi Khương Đản nhận được cháo, cái bộ dạng ăn như hùm như sói kia nào có gì mà kén ăn.
Cảnh tiếp theo là tổ chương trình phỏng vấn một mình bà chủ quán cháo, MC hỏi thăm tình huống của Khương Đản, bà chủ cũng đưa ra đáp ăn, nói hắn là khách quen, lần đầu đặt đơn đã nói mình có chứng kén ăn, có thể cho hắn thêm chút đồ ăn khai vị không.
Bà chủ mềm lòng, không nhìn nổi chuyện như vậy. Tuy lần nào Khương Đản cũng chỉ gọi món cháo bốn đồng rẻ nhất, nhưng mỗi lần bà chủ đều cho hắn thêm ít đồ.
Mới nhìn có vẻ như là một chuyện rất ấm áp, hai người xa lạ chưa bao giờ gặp mặt, cách một tờ đơn đặt hàng an ủi đối phương...
Nhưng mà kết hợp với lời cùa Tu Từ, có vẻ như không có chuyện như vậy.
Phó Sinh hỏi: "Hắn lừa ăn à?"
Tu Từ cà cà trong lồng ngực anh, sáp vào cổ anh nghèn nghẹn ừm một tiếng.
"..."
Phó Sinh bị cậu quấn lấy bỗng nổi lửa, có chút bất đắc dĩ nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
Thân thể bé con quá mềm, ôm vào lòng mềm đến mức như thể không xương.
Anh đè nén khí nóng trong thân, khẽ chau mày xem show.
Dựa theo lời Tu Từ giải thích, Khương Đản có thể không phải một thanh niên ba tốt, lòng mang đầy tâm tư...
Nếu như vậy, hắn có thể vì lợi ích mà đi làm một vài chuyện không tốt đối với người khác.
Nhưng những khán giả đang bình luận lại chẳng hay biết gì, dù cho Khương Đản chỉ hé mặt chưa quá 5 phút nhưng sự thương cảm của mọi người dành cho hắn đã đạt tới đỉnh điểm.
— Bậc cha mẹ như vậy tôi thực sự không biết phải nói gì cho phải, người đồng tính có sao đâu, con người sinh ra để trải nghiệm sinh mệnh đặc sắc, không phải để nối dõi tông đường.
— Thương cậu ấy quá... Trước đây tôi từng ăn uống điều độ để giảm cân nên cũng mắc chứng kén ăn, cảm giác ấy thật sự rất mệt mỏi.
— Bà chủ cũng là người rất tốt, vẫn luôn thêm đồ ăn miễn phí cho hắn.
— Đồng tính luyến ái là có tội sao, tôi xem mà thấy khó chịu, quả thực không dám nghĩ tương lai tôi ngả bài với cha mẹ, bọn họ sẽ có phản ứng gì...
— Nam sinh này rất đẹp, haiz, bị cha cậu ấy đối xử như thế, có khi còn trầm cảm rồi.
— Hình như cậu ấy quen Tu Từ, mấy bồ xem kỹ phút 47 giây 50, hình như cậu ấy nói gì đó với Tu Từ.
— Có lẽ là cảm ơn?
— Khẩu hình không giống lắm...
— A... tôi nghe bảo giới đồng tính loạn lắm, hai người này không phải đã từng hẹn hò chứ?
— ?? Lầu trên có bệnh không? Không phải giới loạn, mà là người loạn, đạo diễn Phó cũng từng nói bọn họ yêu nhau hơn 5 năm rồi.
— Đúng là bệnh mắc đ!t, chỉ thích nghĩ người khác theo phương diện xấu như vậy.
— Mấy người kích động cái gì, tôi chỉ nói một khả năng có thể đã xảy ra thôi mà, yêu đương 5 năm thì làm sao, người ta kết hôn còn nɠɵạı ŧìиɦ được, đây yêu nhau rồi nɠɵạı ŧìиɦ không phải rất bình thường sao?
Phó Sinh: "..."
May là Tu Từ hiện giờ đang ôm cổ anh, nằm nhoài trong lòng anh, không nhìn thấy đống bình luận trên màn hình.
Phó Sinh lặng lẽ tua nhanh, bỏ qua đoạn này.
Ấn tượng của anh đối với Khương Đản đã hoàn toàn chênh lệch, những người có thời gian dài lên ống kính trong show, việc họ lộ mặt đều do chính họ đồng ý và ký thỏa thuận.
Một người bệnh trầm cảm kiêm kén ăn bị gia đình chèn ép quanh năm thực sự sẽ nguyện ý xuất hiện trước camera, phơi bày mặt không tốt của mình cho hàng nghìn người đánh giá ư?
Xét tổng thể show mà nói thì phía Tu Từ gây nhiều tranh cãi nhất, chủ yếu là vì cảnh quay của cậu không ít, chuyện cậu gặp phải cũng nhiều, nhưng lại ít nói, thợ quay phim cũng chế tạo đề tài nhưng cậu không bao giờ biết ý hùa theo, giống y như một nhân viên giao đồ ăn thực thụ, cẩn trọng chạy đơn, tuyệt đối không lãng phí một phút giây nào.
— Làm tui cười chết, Tu Từ cũng chuyên nghiệp quá rồi đấy?
— Ắt là đồng cảm, không phải cậu ấy bảo trước đây từng làm thêm nhân viên giao đồ ăn à?
— Không phải nghi ngờ gì, tôi chỉ thắc mắc đơn thuần thôi, cậu ấy và đạo diễn Phó bên nhau hơn 5 năm, 5 năm trước chắc cậu ấy mới hơn 18 tuổi thôi, vì sao lại đi làm thêm ta?
— Lầu trên tui hiểu ý bồ, nhưng không phải ai yêu đương cũng để đối phương nuôi được không?
— Hơn nữa còn là hai nam, đều có lòng trách nhiệm như nhau, không thể hoàn toàn dựa vào đối phương đi?
— Có khi người ta chỉ nhân kỳ nghỉ ra ngoài trải nghiệm cuộc sống thôi, lo chuyện bao đồng.
— Tu Từ thật sự kiệm lời quá, cũng chẳng thèm cười, ngay cả camera cũng lười nhìn.
— =))))) Tu Từ so với một vài minh tinh đặc biệt thích thể hiện thực sự rất coi thường camera.
— Bây giờ tôi đã tin lời cậu ấy bảo tiến vào giới giải trí hoàn toàn là vì đạo diễn Phó rồi.
Nước đã hơi lạnh, Phó Sinh vỗ vỗ mông Tu Từ: "Em lên trước đi, lên giường."
Tu Từ lui ra khỏi cổ Phó Sinh, mới chầm chậm bò dậy.
Không phải cậu không cảm giác được điểm khác thường của Phó Sinh, cậu nhẹ nhàng mím môi dưới: "Em có thể..."
"Không thể." Phó Sinh đẩy người ra ngoài, đứng lên với một tiếng nước chảy ào ào.
Giọt nước men theo ngực lướt xuống, trượt qua đường cong bắp thịt uốn lượn, một đường xuống dưới.
Phó Sinh hơi bất đắc dĩ mà kéo Tu Từ đang nhìn không chớp mắt qua, bọc người vào áo tắm, lau khô nước.
Tu Từ ngoan ngoãn đứng đấy, mà vẫn chưa hết mơ tưởng: "Chín rưỡi sáng mai mới bắt đầu vào làm..."
"Không được." Phó Sinh nhéo mũi Tu Từ, "Nếu làm liên tục ba ngày sẽ không tốt cho cơ thể em."
"Em không sao mà."
"..."
Phó Sinh giả vờ hung dữ bế thẳng người ra buồng tắm, ném cậu xuống chiếc giường êm ái, cứng rắn bắt cậu mặc áo ngủ sạch sẽ vào: "Em thành thật chút đi, cẩn thận lại ăn đòn."
"..." Tu Từ lại nghĩ tới bộ H văn một đêm tám lần, mím môi nhìn chằm chằm Phó Sinh.
Phó Sinh xoay người vào buồng tắm lấy máy tính bảng ra, liền phát hiện Tu Từ đã nằm trong chăn, vừa mới thở phào nhẹ nhõm vén chăn lên lại phát hiện áo ngủ đáng lẽ đang chỉnh tề trên người Tu Từ đã không cánh mà bay.
"..." Phó Sinh hít sâu một hơi, làm bộ không nhìn thấy dựa vào đầu giường, mở gameshow thản nhiên xem.
Tu Từ không có tí hứng thú nào với cái show này, cậu cẩn thận dụi vào người Phó Sinh, vừa áp sát vừa thăm dò nhìn Phó Sinh.
Bởi vì không có hứng thú với những người khác, ngay cả phân đoạn của Vu Mạc Phó Sinh cũng không xem, điều này khiến gameshow nhanh chóng đi đến phần cuối.
Cuối cùng là phần phỏng vấn mà ê-kíp chương trình dành cho khách mời vào sáng hôm đó, Tu Từ là người cuối cùng.
Ở hai vấn đề đầu tiên, phần bình luận còn rất bình thường, đơn giản là vừa có fan ủng hộ vừa có công kích bẩn.
Đặc biệt là khi trả lời MC xem đoàn phim《 Vãng sinh 》có tình huống điều động nội bộ hay không, thời điểm Tu Từ trả lời là cô Diệp, bình luận trong nháy mắt tăng gấp đôi.
— Tôi không tin Tu Từ bằng bản lĩnh mà nhận được nhân vật này.
— Tôi cũng không tin, nhân vật có độ nổi như vậy lại đưa cho một người mới?
— Mấy người không tin cũng vô dụng, sự thực chính là Tu Từ lấy được, hơn nữa Diệp Thanh Trúc cũng từng khen kỹ năng diễn xuất của cậu ấy không tệ.
— Tôi cảm thấy Tu Từ ghê tởm quá, có lẽ chính cậu ta được điều động, lại lấy Diệp Thanh Trúc ra làm bia đỡ đạn.
— Mấy người đừng có ầm ĩ việc này, fan nguyên tác chúng tôi có quản điều động nội bộ cái gì đâu, chỉ cần có thể diễn tốt nhân vật này, đừng nói là người mới, có là ăn mày chúng tôi cũng không ý kiến.
— Ít nhất thì xem ảnh tạo hình tôi rất vừa lòng, trang phục và thần thái của Tu Từ đều rất phù hợp với thiết lập tính cách của Mộ Tương.
Nếu như thời điểm hỏi vấn đề này bình luận chỉ tăng gấp đôi, thì lúc MC giống như đùa giỡn hỏi "Đạo diễn Phó thích kiểu người gì, mọi người muốn thử xem có cơ hội đào góc tường hay không.", nửa bên màn hình đều bị bình luận phủ kín.
Phó Sinh cười khẽ: "Có lẽ tổ chương trình đang rất đau lòng đây."
Tu Từ sáp vào chân Phó Sinh, không yên lòng hỏi: "Tại sao?"
"Đáng lẽ chuyện đôi ta bên nhau phải là tin hot có một không hai của họ, ai ngờ lại bị phía paparazzi nẫng tay trên."
— Đậu má đậu má, MC cũng dũng cảm quá rồi, lúc quay cái này Tu Từ và đạo diễn Phó còn chưa công khai nhỉ?
— Làm tui cười chết, lỡ đùa đào góc tường , ai dè chính chủ lại đang ở ngay trước mặt cổ.
— =))))))) Đỉnh, rất mong đợi phản ứng của Tu Từ!
Cùng lúc đó, Phó Sinh hít vào một ngụm khí lạnh, anh hơi xốc chăn lên, gọi thẳng tên Tu Từ: "Đừng nghịch, nhả ra."
"Không." Tu Từ đáp một tiếng không mấy rõ ràng, cũng không ngẩng đầu lên mà chúi xuống.
Còn Tu Từ trong camera thì hoàn toàn không ghẹo người như bây giờ, mà là mặt không thay đổi nhìn người dẫn chương trình: "Không có cơ hội đâu, anh ấy thích tôi như vậy mà."
— Đm đm đỉnh của chóp!!
— Tu Từ táo bạo quá đi! Comeout thẳng trong chương trình tạp kỹ luôn!!
— Yêu tính cách này ghê, mấy người lúc trước bảo Tu Từ vì sự nghiệp không muốn công khai ra ăn vả đê!
— Dựa theo tuyến thời gian, Tu Từ mới là người đầu tiên muốn công khai mình và Phó Sinh yêu nhau.
— Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, Tu Từ lúc trước vẫn không hề hứng thú với ống kính, cậu ấy làm từng bước mà giao đồ ăn, thực ra là vì công khai tình yêu mới đến ha?
Phó Sinh đã không còn tâm trí để ý tới chương trình kia, anh vuốt nhẹ sau gáy Tu Từ giữa hai chân mình, muốn nhấc người lên, kết quả nhóc con kia lại cúi xuống sâu hơn.