SAU KHI VỀ NƯỚC, BẠN TRAI NHỎ CỐ CHẤP ĐIÊN RỒI

"Thích gương mặt nhỏ nhắn, hiểu chuyện nghe lời, ôm vào thoải mái..."

Máy tính bảng không biết đã rơi sang một bên từ khi nào, đi kèm với giọng nói của Tu Từ trong gameshow còn có tiếng rên khẽ bị kìm nén của Phó Sinh.

Tu Từ trong chương trình tiếp tục nói: "Không nói nữa, có nói mọi người cũng không phát sóng được."

— Cái đệt, Tu Từ cũng táo bạo quá!!

— Phát được chứ phát được chứ, cậu cứ nói đi mà! Đừng sợ, nói cho tui biết Phó Sinh còn thích người kiểu gì!

— Tôi mạnh dạn đoán cái, chắc cậu ấy muốn nói: "Thích người ôm vào thoải mái, bởi vì có làm gì cũng thoải mái" kkkk.

— Mặt nhỏ, hiểu chuyện nghe lời, ôm thoải mái, Tu Từ à cậu dứt khoát nói thẳng tên mình luôn đi.

— Không hiểu sao lại ngửi được mùi tự luyến ở đây, hahahaha Tu Từ quá tuyệt, lập tức đi follow liền!


— Thấy đồng hồ trên tường chỉ hơn tám giờ, vậy hẳn là cuộc phỏng vấn này diễn ra trước lúc chính thức ghi hình chương trình?

— Chẳng trách mà Tu Từ làm nhiệm vụ lại lạnh nhạt như vậy, không quản chuyện đời hay mánh lời gì...

— Cười chết, nội tâm Tu Từ giây phút này: Oh yeah, nhiệm vụ hoàn thành!

Đoạn lúc Phó Sinh và Tu Từ trò chuyện qua tai nghe bị biên tập cắt mất, cảnh quay tiếp đó là MC hỏi Tu Từ: "Tiểu Từ công khai vào lúc này là vì ghen sao?"

Tu Từ tự nhiên đưa ra một câu trả lời khẳng định, đã thế còn dặn các cô gái không nên tùy tiện gọi người khác là ông xã, bạn trai các cô cũng sẽ ghen.

— =))))) Các cô gái không thể tùy tiện gọi người khác là chồng, vậy các chàng trai có thể chứ? Nếu được bây giờ tui vô weibo đạo diễn Phó gọi ảnh liền (đầu chó).


— Vì ghen nên mới đặc biệt tham gia game show này để tuyên bố chủ quyền ư? Tu Từ sao lại đáng yêu dữ vậy =))))

— Quá tuyệt, vừa hung dữ vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, một bé cưng đỉnh như vậy nhận ở đâu vậy!

— Đạo diễn Phó kiếp trước đã tạo phúc gì, kiếp này mới có thể gặp được bé con đáng yêu như thế chứ oe oe...

— Tui cũng muốn, Tu Từ đỉnh quá sá, cái vẻ mặt không cảm xúc tuyên bố chủ quyền gì đó, ngực bỗng dưng trúng một mũi tên!

— Cười xỉu, MC bảo mọi người đang đùa nên cậu đừng để trong lòng, Tu Từ còn nghiêm trang nói biết sai có thể sửa là tốt rồi =)))))

— Đỉnh, Tu Tiểu Từ à chúng ta thương lượng nhé, tui không có bạn trai, ảnh sẽ không ghen, vậy tui có thể đi kêu đạo diễn Phó là chồng hem (doge)

— Lầu trên, cẩn thận Tu Từ bây giờ đang lén nhìn màn hình, cầm mã tấu dài bốn mươi mét đi tìm bồ cả đêm.


Tu Từ bây giờ nào còn thời gian xem mấy cái này, sau khi cậu không cẩn thận nuốt phải thứ không nên nuốt thì bị Phó Sinh đè lên giường đánh mông.

Cậu khó chịu vặn vẹo: "Anh tiến vào đi..."

"... Em đừng hối hận."

Chờ Phó Sinh làm theo ý nguyện xong, Tu Từ lại bắt đầu không an phận: "Muốn ôm."

Phó Sinh cúi người ôm lấy cậu, thơm nhẹ lên tai cậu, kết quả lại thấy Tu Từ nói rằng: "Muốn mặt đối mặt ôm... ưʍ."

"..."

Phó Sinh hết cách với Tu Từ, sau khi lui ra, đành thuận ý Tu Từ lật người cậu lại, mặt đối mặt thẳng tiến.

Phó Sinh đối với Tu Từ xưa giờ có thừa kiên trì, thời điểm Tu Từ chưa thích ứng, anh sẽ một lần lại một lần hôn lên trán Tu Từ, lên hai gò má, đôi môi.

"Anh ơi..."

"Hửm?"

"Thích anh."

"Ừ." Phó Sinh một tay siết chặt người vào lòng, một tay vịn đầu giường, "Tôi cũng vậy."
...

Lần này náo loạn đến gần ba giờ sáng, ngay cả công việc tắm rửa sau đó cũng tiến hành trong quá trình Tu Từ mơ màng sắp ngủ.

Đã quá muộn, Phó Sinh cũng lười, anh mặc mỗi cái áo ngủ rồi ôm cả Tu Từ trần như nhộng vào lòng, hai người ôm nhau ngủ.

Sáng hôm sau, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim ác là kêu to, mặt trời cũng đã lên cao, Tu Từ dụi mắt tỉnh lại.

Vừa mở mắt đã đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của Phó Sinh: "Chào buổi sáng."

"... Chào buổi sáng, anh tỉnh lâu chưa?"

Tu Từ cựa cả tay chân chui ra khỏi lồng ngực Phó Sinh: "Sao không gọi em..."

Phó Sinh: "Còn sớm."

Đầu còn hơi mơ màng, Tu Từ quay đầu nhìn đồng hồ báo thức, bây giờ mới tám giờ bốn mươi, đúng là còn sớm.

Phó Sinh ngồi dậy đứng bên giường, nhìn đứa nhỏ ngồi giữa đệm chăn đang mang vẻ ngô ngố: "Em muốn ngủ thêm lát nữa không?"
Tu Từ lắc đầu một cái, dang tay về phía Phó Sinh quần áo chỉnh tề: "Sẽ đến muộn mất."

Phó Sinh bật cười, nâng đùi cậu bế lên, vững vàng đi tới phòng vệ sinh.

--

"Cậu là cái này!" Sáng sớm, giữa lúc diễn cảnh đầu Vu Mạc liền giơ ngón tay cái với Tu Từ. Tối qua sau khi trở về anh không ngủ mà đi xem thử chương trình, không ngờ trong lúc anh siêng năng quay show, Tu Từ lại bí mật mang theo hàng lậu đi tuyên bố chủ quyền.

"Ừm." Tu Từ vừa uống thuốc dưới ánh mắt chăm chú của Phó Sinh xong, không muốn nói chuyện cho lắm.

"Tâm tình không tốt?"

Tu Từ lắc đầu một cái, yên tĩnh chờ trang điểm.

Vu Mạc thấy cậu như vậy còn tưởng là vì đống bình luận trên mạng: "Anh đã bảo cậu rồi, có vài người lúc nào cũng rảnh hơi, bọn họ càng thiếu cái gì thì càng đố kị cái đó của người khác, thế nên cậu đừng coi những bình luận này là chuyện gì to tát."
"... Không phải."

"Anh cảm thấy cậu với đạo diễn Phó siêu cấp xứng đôi, thật sự luôn."

Vu Mạc tiếp tục tự biên tự diễn: "Đạo diễn Phó đối với cậu tốt lắm á, cậu đã bao giờ thấy cậu ta đối xử tốt với người khác chưa? Đám người kia chỉ biết ghen tỵ vì mình không có bạn trai như vậy thôi."

Tất cả mọi người đều cảm thấy Phó Sinh đối xử tốt với Tu Từ, chính cậu cũng thấy như vậy.

Nhưng thứ cậu muốn, là ổn định cả đời tốt đẹp.

...

Thư kí trường quay hô lên: "Vãng sinh cảnh thứ mười bảy phân cảnh một lần một action!"

【 "Mộ Tương, ngươi nói cho ta, cái chết của người ấy rốt cuộc có liên quan tới ngươi hay không?" Mộ Ngọc hai tay đều run, đứng trước mặt Mộ Tương chất vấn hắn.

Người ấy chính là người hầu đã chết hôm qua, là người bạn ở bên Mộ Ngọc từ nhỏ đến lớn.
"Ngươi đoán xem?" Mộ Tương chậm rãi kề sát y, "Thời điểm hắn chết, miệng còn bảo ta không nên tổn thương ngươi đấy..."

Mộ Ngọc chợt nâng tay lên, cho Mộ Tương một cái tát.

"Bốp!"

Mộ Tương không tránh, đây là lần đầu tiên trong biết bao kiếp, Mộ Ngọc động thủ với hắn. 】

Phó Sinh nói qua, lông mày cau lại.

Từ lúc mới bắt đầu mí mắt anh đã luôn giật, ngực cũng khó giải thích được có cảm giác bồn chồn.

Anh cố gắng lơ đi, gọi Tu Từ đến bên, dắt tay cậu đi tới phòng thay đồ: "Thay quần áo xong chúng ta đi ăn cơm, hôm nay có sườn xào chua ngọt đấy."

Cảnh buổi chiều của Tu Từ phải đổi quần áo, nên lúc ăn cơm trưa thay thẳng về quần áo thường ngày luôn.

Hôm nay mặt trời rất gay gắt, mọi người tụ tập trong một ngôi nhà cổ, có một chiếc quạt đứng công suất lớn thổi về phía họ.
Vu Mạc đi đến trước quạt, dang tay nói to: "Đã quá!"

Tiêu Duyệt nở nụ cười: "Thầy Vu thực sự đổ rất nhiều mồ hôi nhỉ, anh Phong cũng vậy, quay xong một cảnh là trang phục trong ngoài đều ướt đẫm."

Vu Mạc đứng sang cạnh, kéo áo phông của mình tách khỏi da, trên mặt còn có mồ hôi lớn bằng hạt đậu lăn xuống: "Đúng là tôi nóng đến khùng rồi đó!"

"Mùa hè nhanh qua đi, tôi nóng đến phát điên rồi..."

Ngày hôm nay ngay cả Tu Từ và Bạch Đường Sinh không thường đổ mồ hôi cũng lấm tấm mồ hôi trên mặt.

Một tiếng chuông điện thoại dồn dập cắt ngang lời than thở của mọi người, là La Thường, Phó Sinh vừa bắt máy, La Thường bên kia đã vội vội vàng vàng lên tiếng: "Cậu xem weibo chưa? Bọn tôi đang nghĩ cách rút hotseach và khống chế bình luận, cố gắng để ảnh hưởng xuống mức thấp nhất..."
Tu Từ nghe qua bỗng run lên một giây, cậu nhanh hơn Phó Sinh một bước mà mở hot search weibo ra, nhìn thấy tên Khương Đản nằm chình ình ở đó.

Trong một video chẳng biết quay từ bao giờ, xuất hiện gương mặt có thể coi là tuấn tú của Khương Đản: "Chào mọi người, tôi là Khương Đản, tôi cũng từng là người bị hại của sự kiện 163."

"Nhưng tôi rất may mắn, tôi chỉ phải ở trong đó vài ngày đã được cứu ra."

"Cha tôi không chấp nhận được tính hướng của tôi, nhưng tôi cũng không trách ông..."

"Tôi rất biết ơn sự trợ giúp của Tu Từ, cậu ấy sống ắt hẳn khổ sở hơn tôi... đám người kia đều là cặn bã." Khương Bản đồng tình nhìn camera.

Tu Từ như rơi vào hầm băng, vẻ mặt trắng bệch.

======

Lặn lâu quá mai bù mấy chương nhé mọi người OTL. Mình rất rất cảm ơn các bạn đã bình luận góp ý nhé, bây giờ tự đi đọc lại mấy chương đầu mình edit bỗng thấy sượng ghê =))

Bình luận

Truyện đang đọc