SAU KHI XUYÊN SÁCH TÔI ĐƯỢC BẠN CÙNG PHÒNG CỨU VỚT

“Tô Nguyên à, sao con lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Mẹ thất vọng về con quá.”

Tô Nguyên mê man nhìn người phụ nữ kích động trước mặt mình, cái người xa lạ này còn tự xưng là mẹ cậu.

“Anh hai không thương con hu hu hu…” Một cô bé kiêu căng xinh đẹp tủi thân nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã khiến người ta muốn nâng niu.

“Sao anh hai lại không thương con chứ, con là công chúa bé nhỏ của chúng ta mà. Nào, không khóc nữa, khóc là xấu đó nha, ngoan.”

Bố Tô cẩn thận dỗ dành, nói xong còn trừng mắt với Tô Nguyên.

“Huỳnh Huỳnh hiếm khi mới hỏi xin con cái gì đó, mà cũng chỉ là bộ ấm trà thôi mà. Con là anh trai cho con bé thì có làm sao?”

Tô Nguyên thắc mắc: “Bộ ấm trà gì cơ?”

Tô Trạch chỉ vào bộ ấm tử sa có hình trúc mây trên bàn rồi tới cái chén vỡ nát, hơi do dự mở miệng.

“Nguyên, anh biết em trân quý bộ ấm chén này rất nhiều năm rồi, thế nhưng nó đâu có đủ bộ, còn không bằng cho con bé? Rồi anh cả mua cho em bộ mới, mấy bộ cũng được hết.”

Thực tế là hắn xót em gái, sợ con bé khóc sưng mắt nên chỉ có thể để em hai chịu oan ức.

Tô Nguyên không hề nao núng đồng ý: “Được thôi.”

Dù sao cậu cũng không sống được bao lâu, đó chỉ là vật ngoài thân mà thôi.

Yên tĩnh một chút, ồn ào quá khiến cậu đau đầu.

Tiếng khóc của Tô Huỳnh đột ngột dừng lại, giống như một con vịt nhỏ bị bóp cổ họng. Trong phút chốc tất cả mọi người đều im lặng.

“Thật… Thật ạ? Anh hai không trách em vì làm hỏng cái chén sao? Em không cố ý đâu hu hu hu…”

Tô Nguyên im lặng nhìn cô bé, lắc đầu nhẹ nhàng nói: “Không trách.”

Bố Tô rất vui, đều là người một nhà máu mủ ruột thịt, cứ như thế này có phải tốt hơn bao nhiêu không.

“Ừm, Nguyên lớn rồi, cuối cùng cũng biết thương em gái. Ngày mai con khai giảng rồi, về phòng ngủ sớm đi.”

Anh cả vỗ vai Tô Nguyên, nói: “Đi ngủ sớm đi, Nguyên.”

Ba Tô và mẹ Tô vui vẻ cầm bộ ấm trà, vừa dỗ dành vừa đưa Tô Huỳnh về phòng.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình Tô Nguyên, im lặng vòng hai tay ôm lấy đầu gối ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Rõ ràng cậu đã nhảy xuống biển, chắc chắn không có khả năng còn sống.

Mãi cho đến khi cậu hoàn toàn tiếp nhận ký ức của nguyên chủ thì mới phát hiện, hóa ra cậu đã xuyên sách. Cậu xuyên thành ánh trăng sáng chết sớm của nam chính, hơn nữa còn trùng cả tên họ.

Chết sớm? Ánh trăng sáng?

Nghe cũng không tệ nhỉ.

Có lẽ là do vừa xuyên đến nên Tô Nguyên cảm thấy hơi mệt mỏi. Cậu dựa theo ký ức mà trở về phòng của mình.

Không hổ danh là gia đình giàu có, ngay cả đứa con trai thứ không được thương yêu cũng có một phòng ngủ trang nhã và sang trọng như vậy.

Giường cao gối mềm, cậu nằm xuống không được bao lâu thì đã ngủ mất.

Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng côn trùng và tiếng chim hót kêu vang khắp khu biệt thự, ánh nắng chiếu xuống ga giường rồi chiếu lên trên mặt của Tô Nguyên.

Tối hôm qua cậu ngủ rất ngon, nên đầu óc cũng hiếm thấy minh mẫn.

Tô Nguyên đứng trước bồn rửa mặt, trong gương hiện ra bóng dáng thiếu niên vừa tỉnh dậy. Môi hồng răng trắng, đôi lông mày đen cùng với làn da trắng nõn, trông giống như bông hoa hải đường nở rộ dưới ánh trăng với màu sắc đẹp đẽ đến không ngờ.

“Ánh… Trăng… Sáng…”

Danh xứng với thực.

Cậu mỉm cười trước gương nhưng lại giống như một con rối, sự lạnh lẽo trong đôi mắt không thể nào giấu được.

Cười thì có cái gì tốt?

Sống hay là chết, đều không có ý nghĩa gì cả.

Chẳng qua chủ cũ của thân thể này còn có một người bạn trai, trước khi đi cậu muốn giải quyết cho xong. Cậu không muốn có bất kỳ ai đau lòng vì sự ra đi của mình nhiều năm sau này.

Nghĩ đến chuyện khôi hài ngày hôm qua, Tô Nguyên rửa mặt xong thì bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị đi đến trường học ở.

Bố mẹ Tô đều yêu thương con cái, nhưng mỗi chén nước đều không giống nhau. Nếu cậu ở lại thì sẽ phải đối mặt với Tô Huỳnh khóc lóc hết lần này đến lần khác rồi được nước lấn tới. Chuyện này đã xảy qua quá nhiều lần trong trí nhớ của nguyên chủ.

Mà vậy cũng đủ rồi, thời gian còn lại cậu chỉ muốn yên lặng trải qua một mình.

“Nguyên à, đi báo danh thôi mà, sao con phải xách theo vali làm gì?” Sau khi giải quyết êm thấm chuyện ấm trà, mẹ Tô rất vui vẻ cùng con gái ăn sáng, mặt mày tươi tắn sáng sủa.

“Chương trình học của học kỳ này rất căng, con muốn trọ ở trường, đến cuối tuần mới về nhà.” Tô Nguyên chỉ bỏ vài bộ quần áo vào, những thứ khác có thể mua sau.

Mẹ Tô hơi ngạc nhiên nhưng cũng không để ý lắm: “Như vậy cũng được, nếu thấy không thoải mái thì cứ về nhà con nhé.”

“Vâng ạ, con có hẹn với bạn đi mua chăn ga rồi, con đi trước đây.”

“Ăn sáng xong hẵng đi?”

“Không kịp đâu ạ, trên đường con mua gì đó ăn đỡ sau.”

Tài xế chở cậu đến cổng trường rồi quay về ngay.

“Đại học Thanh Bắc…”

Tô Nguyên đứng trước cổng trường, dù chỉ mặc áo phông trắng nhưng vẫn lộ ra vẻ đẹp xuất chúng, thu hút ánh nhìn thầm kín của những người đi qua.

Thời điểm báo danh, bởi vì cậu không đăng ký nội trú sớm nên hiện tại đã không còn dư giường.

Chị lớp trên với tóc búi đỏ mặt nhìn Tô Nguyên, hỏi cậu có muốn ở ký túc xá của nghiên cứu sinh không. Hơi đắt thế nhưng là phòng đôi, vẫn thừa một giường.

Tô Nguyên mỉm cười: “Em cảm ơn chị.” Đóng tiền xong, cậu bèn cầm chìa khóa lên.

Sau khi cậu rời đi, nơi đó vang lên tiếng la hét.

“Á á á em ấy đẹp trai quá đi, mới năm hai thôi đó.”

“Tớ biết tớ biết em ấy, là giáo thảo Thanh Bắc tụi mình ấy. Năm ngoái vừa nhập học đã nằm chễm chệ top 1 bảng xếp hạng giáo thảo rồi.”

“Sinh viên trường khác còn nhờ chụp hình cậu ấy giùm kìa. Một tấm năm tệ, làm giàu cũng không còn là giấc mơ!”

“Tuyệt vời, đây chính là mỹ nam như hoa bước ra từ tranh đây mà.”

“Tiên tư dật mạo, phá phấn hà lang, tớ chịu hết nổi rồi đỡ tớ coi.”

(*)

(*)

“Các cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, người ta đã có bạn trai từ lâu rồi. Biết phú nhị đại Lâu Thời Tấn không?”

“Cái gì cơ? Hai ngày trước tớ còn thấy cậu ta ôm một cô gái đi dạo phố, cậu ta bị mù hả? Người yêu đẹp như này còn không muốn lại muốn cái đồ nhắm cháo loãng kia?”

Mọi người: “…”

Chung cư dành cho nghiên cứu sinh mới xây xong mấy năm gần đây, rất hợp thời đại, thang máy rồi điều hòa đều không thiếu.

Những phòng tốt hơn nữa còn có cả phòng khách, có thể để ghế sô pha và TV, các nam sinh đặc biệt thích chơi game ở đó.

Thẩm Thụy đã đến quét dọn ký túc xá từ sáng sớm, ở nhà thật sự rất buồn chán.

Tối hôm qua, người nhà lại nói với hắn về người định mệnh, là người luôn được nhắc tới kể từ khi hắn còn nhỏ.

Thẩm Thụy: “Sao con biết được ai mới là định mệnh của đời con chứ?”

Ba Thẩm: “Nếu như con có thể nghe được tiếng lòng của một người nào đó, hãy nhớ phải tóm chặt lấy. Bởi vì chỉ có người đó mới là con đường sống duy nhất của con.”

Thẩm Thụy: “… Lỡ con không gặp được thì sao ạ?”

Ông nội Thẩm: “Không gặp được thì con sẽ không thể bình thản đi qua một đời.”

Bố Thẩm: “Haizz, chú hai của con là mất người định mệnh, nên mới vì mất đi tình yêu mà điên tới chết.”

Thẩm Thụy: “Vậy nếu con gặp được nhưng không thích thì sao ạ?”

Ông cụ Thẩm: “Ha ha ha ha, không thể nào, đến lúc đó con sẽ biết thôi.”

Thẩm Thụy lắc đầu, luôn cảm thấy hai người kia đang trêu chọc mình. Trên đời làm gì có chuyện thần kỳ như thế, gì mà có thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng người khác chứ?

Tách.

Thẩm Thụy lấy một lon coca trong tủ lạnh ra, ngửa đầu tu ừng ực.

Cửa sổ đã mở từ lâu để thông gió, đợi chút nữa sửa sang lại phòng ốc là xong.

Thẩm Thụy ngậm thìa vàng mà lớn lên nhưng để giành được chân tâm của người định mệnh, ông nội và bố đã dạy hắn không biết bao nhiêu là võ nghệ.

Giặt quần áo, nấu cơm, trải giường gấp chăn, cái gì cũng biết làm.

Tô Nguyên kéo vali đi tới, cuối cùng cũng tìm thấy phòng 1212.

Cửa phòng đang mở, hẳn là bạn cùng phòng đã tới rồi.

Cốc cốc…

Cậu nhẹ nhàng gõ cửa: “Chào cậu, tớ là Tô Nguyên.”

Trái tim Thẩm Thụy bỗng dưng đập loạn nhịp, giống như núi lửa phun trào, lại giống địa long xoay người, thế tới mãnh liệt không kịp trở tay.

Đến mức cả người y trống rỗng trong thoáng chốc. Người trước mắt chính là màu sắc đậm nhất trong tầm nhìn của hắn, như thể nhìn thấy phong cảnh đẹp nhất trên đời, dù chỉ một chút thôi mà làm tim loạn nhịp.

Hoàn toàn mất đi lý trí, hắn muốn tiến đến ôm chầm lấy cậu, từng giây từng phút đều không tách rời.

Tô Nguyên nghi ngờ nhìn đối phương. Bạn cùng phòng mới có ngoại hình sạch sẽ, khí chất toàn thân giống như thiếu gia được nuôi ở gia đình danh giá, thoạt nhìn cao không chạm tới.

“Xin chào?” [Cho nên… tớ có thể vào không?]

“Mời vào!! Chào cậu, tôi là Thẩm Thụy, năm hai khoa quản lý.” Rốt cuộc Thẩm Thụy cũng lấy lại tinh thần, trả lời một cách khô khốc.

“Tô Nguyên, năm hai khoa triết học, cho hỏi tớ nằm giường này đúng không?”

Thẩm Thụy nhìn đống đồ dùng hàng ngày trên giường: “Xin lỗi cậu, để tôi dọn ngay Nhưng mà… cậu không mang chăn gối tới sao?”

Vali của Tô Nguyên thuộc kích cỡ trung bình, không có khả năng nhét vừa chăn mền.

“Tớ định để tí nữa đi mua.” [Vẫn còn sớm, phơi chăn màn ra rồi giặt ga trải giường chắc vẫn kịp.]

Cậu quay đầu lại thì thấy Thẩm Thụy vẫn đứng đờ người ở đó.

Tô Nguyên: “Chúng ta quét phòng ngủ trước nhé? Bắt đầu từ đâu đây?” [Sao bạn cùng phòng trông ngơ ngác thế nhỉ.]

Thẩm Thụy nắm lấy bàn tay đang định cầm chổi của đối phương, nói: “Không vội, chúng ta đi siêu thị sắm đồ trước, lúc về quét dọn sau cũng được. Đi thôi, tôi lái xe.”

Người định mệnh có đôi mắt cực kỳ trong sáng, mái tóc bồng bềnh mềm mại hơi cong lên, xinh đẹp tuyệt trần. Mỗi một điểm trên cơ thể cậu đều phù hợp với thẩm mỹ của hắn.

Cảm xúc ở tay ấm áp như ngọc, chỉ đơn giản là một cái nắm tay thôi cũng đủ khiến con tim của hắn đập nhanh như nổi trống, như thể một giây sau sẽ té xỉu vì quá tải.

“À, được thôi, cảm ơn cậu.” [Sau này giúp cậu tuyển thẳng lên cao học.]

Tô Nguyên nhận được thiện ý của bạn cùng phòng, những điều không vui buổi sáng nhanh chóng biến mất hơn nửa.

Có một người bạn cùng phòng tốt như vậy thì chắc hẳn khoảng thời gian còn lại sẽ rất thoải mái.

Thẩm Thụy:??? Tuyển thẳng gì cơ?

Niềm vui sướng làm đầu óc hắn choáng váng, không suy nghĩ nhiều đã dẫn người ta ra cửa.

“Siêu thị lớn gần đây nhất là Kinh Quốc, chúng ta đến đó nhé?”

“Ừm, làm phiền cậu rồi, cơm tối tớ mời, cậu muốn ăn gì?” [Đừng ăn lẩu là được.]

Thẩm Thụy bèn ghi chú lại món cậu không thích ăn – lẩu: “Ký túc xá có phòng bếp, đồ ăn ngoài không tốt cho sức khỏe. Hay là chúng ta mua chút đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, tôi nấu cơm nhé, cậu thấy thế nào?”

“Đều được.” [Ăn được hay không cũng không sao.]

“Cậu cứ yên tâm, tôi nấu ăn giỏi lắm, cậu ăn thử là biết ngay.”

“Ừm.” [Được rồi, không thể để bạn cùng phòng mới thất vọng được.]

Lúc trở về, cả hai người túi lớn túi nhỏ. Thẩm Thụy xách toàn bộ đồ nặng, chỉ để Tô Nguyên cầm hai túi nhỏ.

“Lúc ra ngoài tôi có nhờ phòng bên quét dọn sơ qua, cậu bỏ chăn ga bao gối vào máy giặt đi, tôi mang chăn mền phơi trước.”

Điều hắn muốn nói nhất là cứ để tôi làm, nhưng khỏi nghĩ cũng biết Tô Nguyên sẽ không đồng ý.

Thẩm Thụy: “Thời gian hơi gấp, trưa nay tôi nấu tạm cho cậu bát mì, tối sẽ nấu thịnh soạn hơn.”

Tô Nguyên: “Ừm, nhưng tớ ăn ít, nửa bát thôi, cảm ơn cậu.”

Thẩm Thụy ra dấu OK xong liền đi vào phòng bếp.

Chưa đầy hai mươi phút mà mì đã được mang lên.

Tô Viễn ngơ ngác nhìn cái bát to bằng một gương mặt. Đúng là nửa bát mì, nhưng so với một bát mì bình thường còn nhiều hơn.

Cậu đứng dậy đi lấy một cái bát nhỏ rồi múc một ít mì vào bát, còn rau xanh và thịt xào không động vào chút nào.

“Không hợp khẩu vị của cậu à?” Thẩm Thụy nhìn cậu cắn một miếng, lo lắng hỏi.

Không phải chứ, hắn có chứng chỉ đầu bếp cao cấp mà.

Tô Nguyên ngơ ngẩn, vắt mì ngon ngoài sức tưởng tượng của cậu, khác biệt hoàn toàn với những món cậu ăn trước đây, như thể có thêm thứ gì đó.

“Ngon lắm.” [Có lẽ khi nấu, cậu ấy đã đặt tâm của mình vào món ăn, nên hương vị mới khác biệt như vậy.]

Sau khi xuyên sách, lần đầu tiên trong mắt Tô Nguyên hiện lên ý cười.

Thẩm Thụy cảm giác mình vừa nhìn thấy những giọt sương rơi trên sứ trắng, từng giọt từng giọt rơi vào lòng hắn khiến tim đập rộn ràng, đó là sự thỏa mãn mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được trong cuộc đời này.

“Cậu ăn chút đồ ăn đi.”

“Ừm.”

Bình luận

Truyện đang đọc