SAU KHI XUYÊN SÁCH TÔI ĐƯỢC BẠN CÙNG PHÒNG CỨU VỚT

Gương mặt Tô Nguyên ửng hồng.

Cậu không cần ngẩng đầu cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực trên đỉnh đầu.

“Hết nước rồi.” Tô Nguyên chớp chớp hàng mi dài, đặt bình giữ nhiệt vàng nhạt trong tay Thẩm Thụy.

[Cậu đi múc nước đi, cho tớ bình tĩnh một chút. Mặt mình đỏ lên đúng không?]

[Hôn má thôi mà, tại sao… nụ hôn… đầu tiên… của mình…]

Thẩm Thụy cứ tưởng nụ hôn đầu của Nguyên Nguyên là dành cho Lâu Thời Tấn rồi, làm hắn còn âm thầm ghen tị, thậm chí định gọi người đến tẩn cho gã một trận.

Bây giờ bỗng biết được nụ hôn đầu tiên ấy quanh đi quẩn lại vẫn thuộc về mình, trong lòng hắn được lấp đầy bởi niềm vui sướng to lớn.

“Ừm, anh đi một lúc rồi về, em ở đây đừng đi đâu nhé.”

Nghe thấy giọng nói triền miên như vậy, Tô Nguyên càng cúi đầu thấp hơn, cậu vươn tay đẩy nhẹ Thẩm Thụy rồi ra hiệu hắn đi mau.

Thẩm Thụy cười tủm tỉm, xoa xoa gáy Tô Nguyên, sau đó rời đi trong lưu luyến không nỡ.

Mình khát có thể mua nước nhưng Nguyên Nguyên của hắn chỉ có thể uống nước nóng thôi.

Địa điểm lấy nước hơi xa, ban tổ chức đã bố trí nhiều nơi để lấy nước nhưng công viên thực sự quá lớn, nên ngay cả nơi lấy nước gần nhất thì hắn cũng phải đi bộ đến đó mất năm phút.

Tô Nguyên cầm bút lông lên và tiếp tục vẽ cầu vồng.

Mặc dù hơi xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng có thể khắc phục được, cùng lắm là vẽ ra một cái cầu vồng tròn dẹp xâu xấu.

Tô Nguyên đang nghiêm túc vẽ tranh thì bỗng nhiên ánh nắng trước mặt cậu bị chặn lại. Có người đứng ở trước mặt cậu.

“Sao cậu về sớm… thế?”

Sau khi ngẩng đầu lên, cậu mới phát hiện mình đã lầm, người tới không phải Thẩm Thụy.

Tóc Vàng chống hai tay lên bàn, đắc ý nhai kẹo cao su trước mặt Tô Nguyên: “Chà, đây không phải là Tô Nguyên sao? Đã lâu không gặp, bạn học cũ, chúng ta tâm sự đi?”

Sau đó, đám anh em tóc tím, tóc đỏ, tóc trắng của gã xông tới vây quanh cậu với vẻ mặt ác ý.

Phong cách này có hơi quen thuộc, Tô Nguyên lục lọi trong trí nhớ của nguyên thân một hồi, đúng thực bọn họ đã từng gặp qua.

“Ừ.”

Lông Vàng còn tưởng rằng đối phương sợ mình, cảm thấy mình rất có mặt mũi trước mặt các anh em, mừng rỡ đến nỗi mũi cũng phồng to.

“Ha ha, không tệ, rất biết điều, chúng ta đi qua bên kia đi.”

Vậy mà dám bắt nạt đàn em đẹp trai của cô, Tùng Tiên Tiên tức giận, đập bàn đứng dậy, giọng điệu hung hăng hỏi: “Mấy người muốn làm gì? Nếu không cút thì bà đây sẽ gọi bảo vệ.”

“Đúng, đi nhanh lên.” Bành Ba cũng lên tiếng ủng hộ vợ, nhưng hắn là một thư sinh tuấn tú, chẳng những không ngăn cản được đối phương mà ngược lại còn bị chế giễu.

“Xéo xéo xéo, đi sang chỗ khác, bọn tao là bạn học cũ tâm sự một chút, cùng bọn mày có quan hệ gì? Nói thêm một câu có tin tao đánh người không?”

Tóc Vàng hai tay đút túi cực kỳ phách lối, như thể chĩa mũi dùi vào hai người họ.

“Cảm ơn, không có chuyện gì, bọn họ thật sự là bạn học của tôi.” Tô Nguyên nhẹ gật đầu với Tùng Tiên Tiên rồi quay qua nói với Lông Vàng: “Mạc Nam, đi thôi.”

Mạc Nam hất cằm lên cao hơn, lấy le nhìn các anh em của mình một chút: “Ôi chao, Tô Nguyên, vậy mà cậu còn chưa quên bạn học cũ, ha ha. Đi thôi, lâu lắm rồi không gặp, dạo gần đây cậu thế nào?”

“Rất tốt.” Tô Nguyên bị đối phương khoác vai kéo đi.

Tùng Tiên Tiên và Bành Ba lo lắng nhìn nhau, nhưng Tô Nguyên đã chủ động đi theo thì bọn họ cũng không ngăn cản được.

Manh Manh: “Mẹ ơi, con muốn đi xè xè.”

“Rồi, để mẹ dẫn Manh Manh đi xè xè nhé.” Tùng Tiên Tiên bàn giao với Bành Ba trước khi đi: “Chờ bạn trai của Tô Nguyên trở về, anh phải nói cho cậu ta biết chuyện vừa rồi đấy.”

Bành Ba gật đầu: “OK vợ, em cứ yên tâm.”

Một bên khác.

Tô Nguyên đi theo nhóm của Mạc Nam mà không hề phản kháng, dù đối phương luôn nói những thứ vô nghĩa suốt dọc đường, cậu cũng không đặt câu hỏi gì.

Nguyên thân nhớ kỹ Mạc Nam, còn là ấn tượng khắc sâu.

Năm lớp mười một, nguyên thân bị Mạc Nam dẫn theo một đám người chặn ở trong hẻm nhỏ, cậu quật cường không chịu giao tiền ra, nếu không phải Lâu Thời Tấn xuất hiện kịp thời thì cậu đã bị đánh một trận tơi tả.

Hai năm sau người này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, chắc hẳn cũng chẳng có gì tốt đẹp.

Đối phương đến có sự chuẩn bị sẵn từ trước, cậu không muốn đi cũng phải đi, vì vậy tốt hơn là nên chủ động.

Hơn nữa, cậu cũng cần cơ hội này, sau khi kết thúc, cậu muốn đi tới cầu Bát Lí một mình.

Đêm hôm khuya khoắt, thần tiên cũng khó cứu người rơi xuống sông.

Tóc Tím liếc nhìn tin nhắn mới trên điện thoại, kéo Mạc Nam sang một bên thì thầm vài câu.

Tô Nguyên tựa như cái gì cũng không nhìn thấy, một câu cũng không hỏi, chỉ cắm đầu đi theo.

Màu tóc của nhóm người này thực sự rất nổi bật, dọc đường ai cũng nhìn vào, vì vậy Tô Nguyên đội chiếc mũ lưỡi trai màu trắng lên, chỉ để lộ ra chiếc cằm trắng nõn thon gọn.

“Đi thôi, Tô Nguyên, chúng ta trở về trường học đi, có người nhớ cậu đấy.” Mạc Nam mở cửa xe ra.

Tô Nguyên rất phối hợp nên gã cũng không muốn thô bạo.

Nhưng hiện tại hiển nhiên không phải tán gẫu bình thường nữa rồi, Mạc Nam đang muốn khoe khoang với các anh em, đột nhiên nhìn thấy Tô Nguyên ngẩng đầu cười nói.

“Ừm.”

Nụ cười đó không hề có một chút lo lắng nào, rõ ràng là xuất phát từ tận đáy lòng. 

Mạc Nam ngẩn ngơ đi theo cậu lên xe, tự hỏi có phải đầu óc đối phương có bệnh không, bị gây chuyện như thế mà còn vui vẻ.

“Anh Nghiêm, chúng ta đi đâu?”

Anh Nghiêm tóc tím bật chỉ đường: “Cứ đi theo là được.”

“À, vâng, nhưng anh Nghiêm, 80.000 tệ kia anh phải trả cho em đấy, nếu không phải vì…” Mạc Nam liếc nhìn Tô Nguyên, không tiếp tục nói.

Anh Nghiêm gật đầu qua loa: “Tao biết rồi, tao biết rồi.”

Mạc Nam vui vẻ ra mặt.

Tô Nguyên không quan tâm đ ến những khúc mắc giữa họ, cậu nhắm mắt nghỉ ngơi ngay khi lên xe.

Lái xe hồi lâu, ánh nắng buổi chiều làm trong xe ấm áp dễ chịu, cậu từ từ ngủ thiếp đi.

*

Trong công viên, khu vực DIY.

Thẩm Thụy vội vàng quay trở về nhưng lại không nhìn thấy Tô Nguyên đâu.

Chẳng lẽ đi vệ sinh?

“Này cậu.” Bành Ba ở tại chỗ đứng ngồi không yên, cuối cùng cũng nhìn thấy bạn trai của Tô Nguyên trở về.

“Vừa rồi Tô Nguyên bị mấy tên côn đồ bắt đi, cậu mau tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho cậu ấy đi.

“Cái gì?!” Thẩm Thụy biến sắc, bình nước màu vàng nhạt rơi thẳng xuống đất.

Trong lòng Bành Ba lo sợ bất an, sắc mặt của đối phương thật đúng là dọa người.

“Cậu đừng vội, vừa rồi có một người tóc vàng dẫn theo đám anh em tóc đủ màu tới, nói là bạn học cũ của Tô Nguyên. Tô Nguyên cũng biết gã. Nhưng mà… Tôi không nghĩ đám người đó là người tốt.”

Thẩm Thụy nghe xong thì lôi điện thoại ra gọi điện cho Tô Nguyên.

… Số điện thoại bạn đang gọi tắt máy.

Thẩm Thụy nắm chặt điện thoại đến mức gân xanh gần như lộ ra ngoài.

Hắn nhắm mắt lại để kìm nén sự bạo ngược và tức giận vô tận đang cuồn cuộn trong lòng, lại nhấc điện thoại gọi cho trợ lý Chu.

“Không thấy Tô Nguyên, lập tức phong tỏa công viên cho tôi, không cho phép bất kỳ người nào ra vào, ngay lập tức kiểm tra camera. Còn nữa, tra ra vị trí điện thoại di động của Tô Nguyên, nhanh lên.”

Bành Ba:!!!

Trợ lý Chu sợ hãi khẽ run: “Vâng, cậu chủ, tôi lập tức đi làm.”

Hôm nay anh cũng tới đây và đang ở cùng với Đào Minh Viễn – giám đốc công viên để cùng quảng bá cho dự án này.

Lễ hội thả diều tổ chức thành công như vậy, có lẽ cậu chủ sẽ thưởng cho anh. Thế mà lúc này anh lại đột nhiên nghe được tin Tô Nguyên mất tích, trong lòng phát lạnh.

“Giám đốc, đã xảy ra chuyện, tôi cần anh giúp đỡ…”

Trợ lý Chu nói qua tình hình, cũng hứa hẹn sẽ trả rất nhiều tiền.

Sau một hồi do dự thì giám đốc chỉ có thể đồng ý, dẫn theo trợ lý đi đến phòng giám sát.

Trước cổng công viên, rất nhiều người nhốn nháo ồn ào đứng chật kín cửa ra vào.

“Sao không cho tôi ra ngoài? Chúng tôi đã trả tiền vé rồi, để tôi về nhà nghỉ ngơi nhanh đi.”

“Đúng vậy, chúng tôi có quyền tự do cá nhân, còn làm vậy tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Làm cái gì thế? Tôi sắp chết đói rồi mà còn không cho ra ngoài, mau mở cửa đi.”

“Chuyện này là sao, tại sao lại không cho ra ngoài? Tôi thường xuyên đến đây chơi, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như này đấy.”

“Ai biết, chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi, hơn nữa còn không phải chuyện nhỏ, nếu không sao có thể đắc tội người khác như vậy?”

Bảo vệ ở cổng mồ hôi nhễ nhại, nhưng hắn lại nhận được lệnh không cho phép mở cửa, chỉ cần giữ cửa tốt thì mỗi người sẽ được thưởng một vạn.

Vì vậy, bất kể đám đông nói gì, hắn chỉ mỉm cười xin lỗi: “Rất xin lỗi, mong mọi người vui lòng hợp tác, xuất trình vé của bạn ở đây và đăng ký, chúng tôi sẽ hoàn trả tiền đầy đủ cho bạn.”

Không ít người nghe xong thì đi xếp hàng, dù sao cũng không vội, năm mươi tệ cầm đi ăn cơm không phải rất tốt hả?

Khung cảnh dân tình sục sôi nhanh chóng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, mặc dù vẫn có người sốt ruột muốn ra ngoài, nhưng lúc này ở trong thế đơn lực bạc, thái độ của nhân viên bảo vệ rất tốt, mà họ cũng không thể đánh người, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn đi xếp hàng.

May mắn thay đóng cửa cũng không kéo dài lâu, nửa tiếng sau đã nhận được thông báo rằng được phép mở cửa.

Bảo vệ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi có một chút vui sướng, mười nghìn tệ cứ như vậy tới tay, cũng không phí công bận rộn.

Phòng giám sát.

Một số nhân viên an ninh trực tiếp tăng gấp đôi tốc độ, nhanh chóng kiểm tra màn hình lít nha lít nhít.

“Dừng, phóng to cái này lên.” Trợ lý Chu chỉ vào một màn hình, nói: “Cậu chủ, tìm được rồi. Cậu nhìn chỗ này, Tô Nguyên bị người từ cửa hông dẫn ra ngoài, sau đó… lên cái minibus này.”

“Để cảnh sát hỗ trợ, ngăn xe lại.” Ánh mắt Thẩm Thụy lạnh như băng nhìn chằm chằm mấy tên côn đồ: “Định vị điện thoại ở đâu?”

“Vâng thưa cậu chủ.” Trợ lý Chu lau mồ hôi lạnh, lấy điện thoại ra nhìn: “Người của chúng ta vừa tới nơi, điện thoại bị ném trong bụi cỏ ven đường…”

Nói xong câu cuối, giọng anh còn hơi run lên.

Phòng giám sát yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở, cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.

“Cái gì? Biển số giả?” Trợ lý Chu hoảng hốt hô lên: “Tra được nơi đó là ở đâu không? Được, tôi biết rồi, cảm ơn.”

“Cậu chủ, cảnh sát phát hiện chiếc xe là xe có biển số giả, cảnh cuối cùng  của camera giám sát là ở đường cao tốc ra khỏi thành phố…”

Sự im lặng vô tận.

“Gọi cảnh sát.” Thẩm Thụy chỉ nói hai chữ, nhưng dường như mỗi chữ đều đẫm máu.

Ý nghĩa này không bình thường, trước đây chỉ là nhờ cảnh sát hỗ trợ, nhưng bây giờ đã là vụ án chính thức.

Ban đầu, sẽ không có trường hợp nào được lập án nếu người đó mất tích dưới hai mươi tư giờ, nhưng với tư cách là người nộp thuế lớn của đất nước, yêu cầu này vẫn có thể thỏa mãn.

Cảnh sát tới rất nhanh, công viên là hiện trường đầu tiên của vụ án.

Sau khi điều tra, thực sự có vấn đề, có một cô gái bị trói trong một nhà kho bỏ hoang.

Trực giác của Thẩm Thụy mách bảo chuyện này nhất định có liên quan đến Tô Nguyên, vì vậy liền tại chỗ hất nước đánh thức đối phương.

Nghiêm Như Tuyết chóng mặt tỉnh dậy, nhìn nhóm cảnh sát trước mặt với vẻ bối rối.

Đội trưởng Lăng giả vờ như không nhìn thấy ly nước, thời gian không đợi người, mở miệng tra hỏi: “Bạn học này, có chuyện gì xảy ra, ai trói em ở đây?”

“Là…” Nghiêm Như Tuyết ấn huyệt thái dương, dần dần nhớ lại, trong mắt tràn đầy lửa giận.

“Là Lâu Thời Tấn, hắn muốn dùng thủ đoạn cũ để lừa gạt Tô Nguyên…”

Bình luận

Truyện đang đọc