SAU KHI XUYÊN SÁCH TÔI ĐƯỢC BẠN CÙNG PHÒNG CỨU VỚT

“Lâu Thời Tấn?”

Thẩm Thụy nhắc lại cái tên này, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.

“Lau đi.” Đội trưởng Lăng ho một tiếng, lấy ra mấy tờ khăn giấy đưa cho Nghiêm Như Tuyết, hỏi: “Cái đó… Tại sao Lâu Thời Tấn lại bắt cóc Tô Nguyên?”

“Bắt cóc cái gì cơ?” Nghiêm Như Tuyết lau qua mặt, kinh ngạc nhìn cảnh sát: “Không phải gã chỉ muốn dọa Tô Nguyên một chút thôi sao, để ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân lần nữa?”

Đội trưởng Lăng: “…”

Giới trẻ ngày nay chơi trội vậy sao?

Có phải anh không theo kịp thời đại rồi không?

Thẩm Thụy đã gọi điện thoại cho Lâu Thời Tấn cũng đã kết nối không lâu sau đó.

“Lâu Thời Tấn, cậu đưa Tô Nguyên đi đâu rồi?”

“Cậu nói gì cơ?” Trong lòng Lâu Thời Tấn giật nảy lên, một dự cảm không tốt truyền tới: “Không thấy Tô Nguyên sao?”

Nghiêm Như Tuyết nghe thấy giọng nói quen thuộc ở loa ngoài, tức giận đứng dậy và chửi bới đầu dây bên kia.

“Lâu Thời Tấn, cậu đừng có giả bộ. Cậu thấy tôi nên đã kêu đám Mạc Nam đánh ngất xỉu, không phải vì sợ tôi làm hỏng chuyện tốt của cậu hay sao. Rồi sợ tôi tiết lộ tất cả những thủ đoạn mờ ám của cậu năm đó, phải không?”

“Chẳng lẽ cậu thay đổi cách chơi, cảm thấy cứu người từ trong tay đám côn đồ còn chưa đủ, muốn đóng vai thiên sứ giáng thế mới có thể đi cứu Tô Nguyên sao?”

“Bỏ cái suy nghĩ bẩn thỉu của cậu đi, Tô Nguyên bị cậu nhìn trúng quả thực là xui xẻo tám đời, có được nhưng không trân quý, hoa nhà không thơm bằng hoa dại đúng không?”

Nghe vậy, khóe miệng đội trưởng Lăng co giật, anh thật sự không theo kịp thời đại rồi.

Anh ra hiệu cho Nghiêm Như Tuyết tạm dừng trước, sau đó bắt đầu trò chuyện: “Chào cậu, tôi là Lăng Thành, đội trưởng Đội điều tra hình sự số hai của Bắc Kinh. Chúng tôi nhận được tin báo rằng có một nhóm người đã đưa Tô Nguyên ra khỏi thành phố.”

“Một giờ trước, điện thoại di động của Tô Nguyên được tìm thấy ở ven đại lộ Sở Thành, chiếc xe đó mang biển số giả.”

“Hành vi của cậu Lâu đây liên quan đến việc vi phạm pháp luật. Xin hãy phối hợp với chúng tôi đưa Tô Nguyên trở lại.”

Đầu óc Lâu Thời Tấn trống rỗng: “Tôi… Không phải tôi, tôi không bắt cóc Tô Nguyên, tôi chỉ muốn Mạc Nam hù dọa em ấy một chút thôi.”

“Tôi đã hẹn bọn họ rằng mình sẽ ở phía Nam công viên đợi Tô Nguyên, nhưng tôi không thấy ai cả, cũng không thể liên lạc được với Mạc Nam. Tôi còn nghĩ rằng… không thành công…”

Biểu cảm của đội trưởng Lăng đột ngột trở nên nghiêm túc: “Cậu Lâu, mời cậu đến ngay văn phòng an ninh của công viên để hỗ trợ chúng tôi điều tra.”

“Vâng, tôi đến ngay…” Giọng nói Lâu Thời Tấn khẽ run trả lời.

Chỉ trong vài phút, gã đã thở hồng hộc xuất hiện ở cửa phòng an ninh.

“Thẩm Thụy? Quả nhiên cậu ở đây, Tô Nguyên đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Thụy đánh gã một cú, đẩy gã ép vào trên tường, một cú đấm vào thịt, chỉ riêng âm thanh thôi cũng đủ khiến người ta ê cả răng.

Những người có mặt không kịp phản ứng, tới khi đối phương đã bị đánh mấy phát thì cảnh sát mới bắt đầu kéo người ra.

Đội điều tra tội phạm có ấn tượng không tốt về Lâu Thời Tấn, loại hành vi ép yêu này khiến người khác khinh thường.

Thẩm Thụy túm cổ áo của gã, ánh mắt cực kỳ đáng sợ, từng câu từng chữ đều tràn ngập sát khí.

“Thân thể của Tô Nguyên có vấn đề, uống thuốc không thể dừng dù chỉ một ngày, nếu không…”

Tất cả mọi người đều hiểu hàm ý trong câu nói, bầu không khí yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Đồng tử của Lâu Thời Tấn giãn ra: “Thuốc gì? Tại sao tôi không biết?”

Thẩm Thụy cười lạnh lùng: “Có cái gì anh biết đâu, lúc anh với bạn Ôn anh anh em em còn nhớ tới Tô Nguyên hay sao?”

Lâu Thời Tấn không phản bác được.

Nghiêm Như Tuyết cũng rất tức giận: “Lâu Thời Tấn, nếu Tô Nguyên xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!”

Lâu Thời Tấn ho ra một búng máu, nói: “Đúng vậy, đúng là tôi đã kêu Mạc Nam đi hù hòa Tô Nguyên, nhưng tôi chỉ muốn… bị đánh một trận thay Tô Nguyên, để em ấy có thể cho tôi thêm một cơ hội, tôi thực sự không bắt cóc em ấy mà.”

Đội trưởng Lăng híp mắt lại, lấy chiếc còng ra và còng tay Lâu Thời Tấn, nói với người đang lộ ra vẻ mặt không thể tin được: “Cậu Lâu, xin đi theo chúng tôi một chuyến.”

Chiếc xe cảnh sát rời khỏi công viên.

Có rất nhiều người đang vây quanh cổng, tất cả đang thì thầm nói chuyện.

“Vừa rồi bạn của tôi về sớm, nói công viên bị phong tỏa nhưng đã xong rất nhanh, không ngờ cảnh sát cũng tới?”

“Không đơn giản vậy đâu, chiếc xe này là của đội điều tra hình sự, nhưng có vẻ như không xảy ra án mạng nào mà.”

“Hay là có người bị bắt cóc nhỉ? Nào có người nào sẽ động thủ ở chỗ này, giám sát ở khắp mọi nơi.”

“Biết đâu được, chắc chắn sẽ có mấy người đầu óc không bình thường. Chúng ta nên đi nhanh lên thôi, đợi tí nữa lại bị phong tỏa.”

“Đúng đúng đúng, không liên quan gì tới chúng ta cả. Mau về nhà sớm thôi, tí nữa khéo lại kẹt xe.”

Tùng Tiên Tiên và Bành Ba liếc nhìn nhau, cả hai đều nghi ngờ rằng chuyện này có liên quan đến Tô Nguyên.

Vừa rồi Thẩm Thụy yêu cầu phong tỏa công viên, công viên cũng được chặn ngay lập tức. Khó có người thứ hai có thể làm nên chiến trận lớn như vậy.

*

Công an thành phố.

Khi mọi việc trở nên nghiêm trọng, cảnh sát đã thông báo cho bố mẹ của Tô Nguyên.

Tô Trạch bảo bố mẹ ở nhà, còn bản thân mình thì vội vội vàng vàng chạy tới đồn cảnh sát.

“Lâu Thời Tấn…”

Tô Trạch đấm vào mặt gã một cú, siết chặt lấy cổ áo của gã và gào lên.

“Nguyên đã làm sai điều gì mà cậu đối xử với nó như vậy?”

“Hai đứa quen biết nhau từ nhỏ, em ấy đã làm gì có lỗi với cậu sao? Cho dù cậu ngoại tình, em ấy cũng chưa bao giờ chỉ trích…”

Tô Trạch tức tới mức đỏ cả hai mắt, muốn lao vào đánh gã nhưng đã bị hai cảnh sát ngăn lại.

Trước đó Thẩm Thụy đã đánh cho đối phương hộc máu, giờ mà còn bị đánh tiếp thì bọn họ không thể tra hỏi được gì.

Lâu Thời Tấn nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt bị tụ huyết, nhưng vẫn kéo khóe miệng cười nửa miệng: “Đúng vậy đấy, em ấy không trách tôi là bởi vì em ấy không hề quan tâm đ ến tôi!”

“Tôi đã cố gắng hết sức mới khiến cho Nguyên đồng ý ở bên mình. Nhưng cho dù tôi có đổi xử tốt với em ấy như thế nào thì em ấy cũng không hề đáp lại tôi. Anh có hiểu được cảm giác tuyệt vọng này không?”

“Đó không phải lỗi của em trai tôi!” Tô Trạch gào lên, siết chặt nắm đấm của mình: “Cậu miệng thì nói thích nó, nhưng luôn làm tổn thương nó, thậm chí… còn lên kế hoạch chặn thuốc của Tô Nguyên, em ấy sẽ chết!!!”

Sắc mặt Lâu Thời Tấn thay đổi: “Rốt cuộc Nguyên đã mắc bệnh gì?” 

Giọng Thẩm Thụy cực kỳ trầm: “Không phải bệnh, là thiếu hụt gen. Nửa đêm hôm khai giảng, Tô Nguyên phát sốt, tôi đưa em ấy đi bệnh viện, sau đó mới phát hiện ra.”

Mỗi ngày em ấy đều phải uống thuốc, nếu không… Dù chỉ là một cơn cảm lạnh nhỏ cũng có thể gây ra hậu quả khó lường. Bờ đê ngàn dặm bị phá hủy bởi một tổ kiến, chắc hẳn anh sẽ hiểu.”

Tìm được Tô Nguyên trở về là ưu tiên hàng đầu ở hiện tại. Hắn chỉ có thể đè nén lửa giận trong lòng. Sau khi tìm được Tô Nguyên, hắn sẽ khiến đối phương phải trả giá gấp bội lần so với những gì Tô Nguyên đã phải chịu.

Lâu Thời Tấn nhìn vẻ lo lắng không thể che giấu của Thẩm Thụy, trái tim gã chùng xuống.

“Sao có thể có loại bệnh này? Tôi chưa từng nghe qua, các người… chắc chắn đang lừa tôi.”

Thẩm Thụy không nói lời dư thừa, mở album ảnh và gửi đơn thuốc cho Lâu Thời Tấn.

Nếu thực sự là do đối phương làm, hắn tin Lâu Thời Tấn sẽ cho Tô Nguyên uống thuốc, vậy thì bọn họ sẽ có cơ hội lần ra dấu vết của chúng.

“Đây là đơn thuốc, thuốc tôi hầm ở ký túc xá, cậu còn nhớ chứ?”

“Đây là ghi chép trò chuyện tháng trước của tôi và bác sĩ, bác sĩ Lý là người có tay nghề bậc nhất, chắc hẳn cậu đã nghe nói qua, không thể làm giả được.”

Lâu Thời Tấn mở to hai mắt ra nhìn, rồi bỗng ngồi phịch xuống ghế.

Mọi người im lặng.

Nói cách khác, nếu hôm nay không tìm được người, chuyện này có thể trở thành án mạng

Đội trưởng Lăng ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy tia nắng cuối cùng của hoàng hôn sắp tắt, màn đêm vô tận sắp ập đến.

Thế nhưng Lâu Thời Tấn vẫn lắc đầu: “Thật sự không phải tôi, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, điện thoại của Mạc Nam tắt máy…”

Nói xong, gã đưa điện thoại của mình cho đội trưởng Lăng với vẻ mặt khó coi.

Tinh tinh tinh…

Điện thoại của Tô Trạch reo.

Giọng nói trầm khàn của bố Tô truyền đến: “Trạch, có người gọi điện thoại tới, bọn chúng đã trói Nguyên lại, muốn chúng ta trả hai trăm triệu tiền chuộc, nếu không chúng sẽ giết con tin…”

“Cái gì!!!” Tô Trạch hít vào một ngụm khí lạnh.

Bố Tô: “Bố đã đồng ý với gã, con mau đi chuẩn bị tiền đi.”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc rấm rứt của mẹ Tô.

“…Vâng.” Tô Trạch cúp điện thoại, sắc mặt cực kì tệ: “Có người gọi điện thoại tới nhà tôi, yêu cầu hai trăm triệu tiền chuộc, nếu không… sẽ giết con tin.”

Nói xong lời cuối cùng, sự hoảng sợ trong giọng nói của anh không thể che giấu được.

Hai mắt của đội trưởng Lăng mở to, đúng là bất hạnh không bao giờ đến một mình.

Từ một vụ bắt cóc đến một vụ đe dọa tính mạng, và bây giờ là một khoản tiền chuộc khổng lồ, nhất định phải báo cáo lên thôi.

Anh cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho cục trưởng để giải thích tình hình hiện tại.

Ban đầu chỉ là để trấn an nhà họ Thẩm, nhưng bây giờ không thể coi thường sự việc này nữa.

Thẩm Thụy vỗ vai Tô Trạch: “Lần sau bọn bắt cóc gọi điện, nói cho gã biết rằng đã chuẩn bị tiền xong, bọn chúng phải thả người trước nửa đêm hôm nay.

Mặt khác, anh nhờ dì ở nhà chuẩn bị thuốc trước đi, chúng ta sẽ mang theo thuốc đi chuộc người về. Đừng lo lắng về chuyện tiền bạc, nhà họ Thẩm tôi có ngân hàng tiền mặt.”

“Được, để tôi viết giấy nợ cho cậu trước.” Tô Trạch gật đầu: “Cảnh sát, phiền anh cho tôi xin một tờ giấy.”

“Không cần.” Thẩm Thụy giữ anh ta lại: “Tôi đã bỏ hơn một tỷ rồi, cũng không thiếu hai trăm triệu này. Tôi sẽ gọi điện cho bố để lấy hai trăm triệu tiền mặt ra từ trong ngân hàng.”

Nói xong, hắn gọi điện thoại về nhà và nói rõ tình huống bây giờ, sau đó gật đầu với Tô Trạch và nói: “Xe bọc thép sẽ đến nhà họ Tô trong vòng một giờ nữa.”

Cục trưởng vội vã xuống tầng, vừa vào cửa đã nghe thấy bọn họ nói rằng đã chuẩn bị tiền mặt xong xuôi, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ trời cũng đã muộn, thủ tục chuyển kho tiền ngân hàng còn mất thời gian chứ đừng nói đến một khoản tiền lớn như vậy.

Hoặc báo cho trụ sở chính, hoặc cần sự hỗ trợ của nhiều chi nhánh, không thể trong thời gian ngắn là xong.

Cục trưởng: “Tôi đã thông báo cho lực lượng cảnh sát vũ trang để hỗ trợ. Có ảnh của Tô Nguyên không? Để mọi người nhận diện trước.”

“Có.” Thẩm Thụy lấy điện thoại ra đưa cho cục trưởng.

Cục trưởng yên lặng nhìn hình, nói: “Thôi, không cần cho bọn họ nhìn, người nào đẹp nhất thì chính là con tin.”

Đội trưởng Lăng: “…”

Sếp nghiêm túc không đấy?

Anh nhận lấy điện thoại từ trong tay cục trưởng, các thành viên của đội điều tra tội phạm cũng vây quanh.

“… Đây là thần tiên phương nào vậy?”

“Thể nào dù chia tay cũng phải sống chết dây dưa.”

“Hai trăm triệu thực sự đáng giá mà. Ai sẽ từ bỏ một người đẹp đến nhường này cơ chứ?”

“Cái gì hai trăm triệu, vừa nãy không phải nói là bỏ ra hơn một tỷ hả?”

“Tình yêu của người giàu thật giản dị tự nhiên mà.”

Đội trưởng Lăng: “Tất cả im lặng.”

Các cậu có dám nói lớn tiếng hơn nữa không hả?!

Không thấy con mắt của cục trưởng đang giật lấy giật để kia à?

Đội trưởng Lăng trả lại điện thoại cho Thẩm Thụy: “Vậy bây giờ chúng ta đến nhà họ Tô, cũng mang theo thiết bị theo để xem có thể xác định vị trí của bên đối phương không.”

Tiểu Lý vội vàng nói: “Đội trưởng, thế Lâu Thời Tấn thì làm sao bây giờ? Cũng dẫn theo luôn ạ?”

“Dẫn theo.”

Lâu Thời Tấn lau đi vết máu ở khóe miệng: “Có thể cho tôi đi nhà vệ sinh không?”

Đội trưởng Lăng đang định từ chối nhưng thấy Thẩm Thụy nháy mắt ra hiệu thì anh lập tức thay đổi ý định.

“Có thể.”

“Tiểu Lý, cậu dẫn cậu ta đi.”

Nhà vệ sinh đồn cảnh sát.

Lâu Thời Tấn lấy ra một chiếc điện thoại cũ, gửi một tin nhắn đi rồi ném nó xuống bồn cầu.

Sau đó gã nở một nụ cười hài lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc