SAU KHI XUYÊN SÁCH TÔI ĐƯỢC BẠN CÙNG PHÒNG CỨU VỚT

Chỉ trong chớp mắt hai người đã kết thúc cuộc sống ở đại học và dọn ra khỏi ký túc xá.

Nửa học kỳ sau của năm hai, Tô Nguyên và Thẩm Thụy cùng học thêm văn bằng hai ngành tâm lý học, cả hai đều tốt nghiệp cử nhân bằng kép.

Du Châu vẫn đến kiểm tra và đánh giá tâm lý của Tô Nguyên mỗi tháng, tiện thể trao đổi những nghiên cứu về tâm lý học mới nhất của nước ngoài.

Dần dần cả hai đã quen thuộc lẫn nhau nên hai người họ đã mời Du Châu đến dự đám cưới.

Vào ngày cưới, thời tiết ấm áp và lộng gió.

Tô Nguyên không thích gặp nhiều người lạ nên Thẩm Thụy chỉ mời một vài người thân và bạn bè thân thiết, còn hôn lễ thi được tổ chức ở công viên Thanh Lộc Sơn.

Thẩm Thụy và Tô Nguyên mặc âu phục màu trắng, khoác tay nhau đi giữa hai hàng ghế.

Trước sự chứng kiến ​​của các quan khách, cả hai trao nhẫn và hứa hẹn một đời yêu nhau.

Đôi mắt của cặp đôi nhìn nhau tràn đầy yêu thương, nụ cười nơi khóe miệng tràn ngập ngọt ngào và hạnh phúc, cả hai đều đồng ý tình yêu này là chân thành.

Tô Trạch ngồi ngay ngắn phía dưới, đôi mắt hơi ươn ướt. Tuy rằng em trai anh đã kết hôn từ lâu nhưng đến bây giờ anh mới thật sự nhận ra Tô Nguyên đã rời khỏi nhà họ Tô rồi lập gia đình riêng thuộc về cậu.

Bất kể đối tượng kết hôn có phải Thẩm Thụy hay không thì loại chia ly này cuối cùng cũng sẽ đến, anh có thể bình tĩnh tiếp nhận, dù sao bọn họ mãi mãi là người một nhà.

Hướng Chi Nhu nhịn không được lau nước mắt: “Huhu, Dĩ Đồng à, em hết hy vọng rồi.”

“Không sao không sao, hai người họ đã lĩnh giấy kết hôn từ lâu, bây giờ chỉ bổ sung cái nghi thức thôi.”

Ôn Dĩ Đồng nhìn người mới đến bằng đôi mắt trống rỗng.

Mấy ngày trước Lâu Thời Tấn đã ra tù, lẽ ra bản án cũng không nặng đến vậy nhưng nhà họ Thẩm đã can thiệp vào, nhà họ Lâu bị đuổi khỏi Bắc Kinh, nghe nói bây giờ chỉ còn lại một công ty nhỏ để sống qua ngày.

Ngô Văn Hàn ở hàng sau đang giơ máy ảnh, chụp ảnh những người mới tới ở cách đó không xa.

“Cậu không phải vội, người ta có người chụp ảnh phóng sự cưới rồi.” Vu Gia Tường trêu đối phương: “Đừng nói, hai người họ rất xứng đôi, tôi cũng chưa từng thấy bọn họ cãi nhau.”

Ngô Văn Hàn trừng mắt liếc nhìn y.

Ở bên kia, Nghiêm Như Tuyết buồn vô cớ nhìn đi chỗ khác. 

Bức thư tình chưa kịp trao gửi, cuối cùng cũng không có cơ hội trao cho chủ nhân ban đầu của nó.

Nếu năm đó cô không phát hiện giao dịch bẩn thỉu giữa Lâu Thời Tấn và đám côn đồ kia, còn kêu gào muốn nói chuyện này cho Tô Nguyên biết thì bố mẹ của cô cũng sẽ không bị đuổi việc, cả nhà bị đuổi khỏi Bắc Kinh, nhiều năm sau này cũng không thể về được.

Sau đó cô thi đỗ vào một trường đại học ở Bắc Kinh, và biết được tin trên weibo rằng Tô Nguyên sẽ đến lễ hội thả diều.

Thật ra, cô không muốn tố giác Lâu Thời Tấn, mà cô chỉ hy vọng có thể hoàn thành tâm nguyện đã ấp ủ từ thời niên thiếu, nói cho đối phương nghe về tình yêu của mình.

Nhưng bây giờ Tô Nguyên đã có người đáng giá để dựa vào, cô sẽ mãi mãi chôn giấu bí mật này trong lòng mình.

Nước A.

Tạ Bân ngồi trong phòng uống trà một mình, nhìn ảnh cưới vừa được gửi tới, trên mặt hiện lên vẻ buồn bã.

“Đáng tiếc rừng hoa quế đã xanh um tươi tốt nhưng không thể tặng mà mình lại không nỡ chặt nó.”

“Nguyên, có lẽ em nói đúng, là anh bị lóa mắt nhưng Thẩm Thụy không phải cũng như thế sao. Suy cho cùng là do em thích nó hơn anh thôi.”

Hôn lễ kết thúc, Thẩm Thụy đưa Tô Nguyên quay về tháp Minh Nguyệt.

Thẩm Thụy đã bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. May mắn thay, hắn có rất nhiều người quản lý chuyên nghiệp, vì vậy cũng không cần phải tự mình làm điều đó, trọng tâm chính của hắn vẫn là Tô Nguyên.

Cả hai cùng ra nước ngoài học thạc sĩ và tiến sĩ tâm lý học, rất lâu sau này còn trở thành những tên tuổi lớn trong giới.

Sau đó, Tô Nguyên hiểu rõ vấn đề của mình và cậu có thể tự điều chỉnh nó mà không cần sự giúp đỡ từ Thẩm Thụy.

Trong những năm gần đây, các vấn đề về tâm lý liên tiếp xuất hiện trong xã hội, nhưng chỉ có một số ít người có thể được điều trị. Vì vậy Tô Nguyên đã đề xuất thành lập một hạng mục mới về tâm lý trong quỹ từ thiện của nhà họ Thẩm.

Quỹ từ thiện ký kết với ngành tâm lý học của các trường đại học lớn nên sinh viên sẽ có cơ hội thực tập và học hỏi các nhà lãnh đạo nổi tiếng trong ngành. Từ đó thực hành với những người mong muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, ngay cả khi họ chỉ lắng nghe.

Rất nhiều quảng cáo online và offline được thưc hiện, những khái niệm này dần được phổ biến đến hàng ngàn hộ gia đình, xã hội cũng trở nên khoan dung hơn đối với căn bệnh trầm cảm.

Đêm khuya, có người gọi đến đường dây nóng của quỹ từ thiện.

Không nói gì cả, cứ thế mà khóc.

Các sinh viên thực tập rất kiên nhẫn, không hề thúc giục.

“Cảm ơn… gần đây áp lực công việc quá lớn, tôi cũng không dám nói với người nhà. Cấp trên luôn bắt nạt tôi vì tôi không có bối cảnh, còn lấy thành tích của tôi cho những người có quan hệ kia, nên tôi bị xếp hạng chót. Nhưng tôi thực sự sợ rằng mình sẽ bị sa thải vào một lúc nào đó hu hu hu…”

Sinh viên nhẹ nhàng an ủi đối phương: “Không sao, không phải lúc nào bạn cũng là người chiến thắng trong cuộc sống. Cũng như tôi không phải có thể vượt qua mọi kỳ thi, cùng lắm thì năm sau lại quay lại nhé. Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, làm một người bình thường sẽ rất hạnh phúc vui vẻ.” 

“Anh nói đúng, cùng lắm tôi đi vác gạch thôi, không chết đói được. Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều.”

“Vâng, bạn có thể gọi cho chúng tôi bất cứ lúc nào. Nếu bạn cần giúp đỡ thêm, chúng tôi rất sẵn lòng hỗ trợ. Chúc bạn ngủ ngon và nhớ đi ngủ sớm.”



Các cuộc trò chuyện tương tự không ngừng lặp lại vào đêm khuya.

Các sinh viên đã giúp đỡ rất nhiều người, thậm chí cứu sống rất nhiều sinh mệnh. Cuối cùng họ cũng hiểu được ý nghĩa thực tiễn của tâm lý học, sau khi tốt nghiệp đã không chút do dự dấn thân vào nghề này với hy vọng thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Mấy chục năm sau, tư vấn tâm lý trong nước mọc lên như nấm, nổi tiếng khắp thế giới vì giá cả ổn định,  trạng thái tâm lý của cả nước đã lên một tầm cao mới.

Tô Nguyên và Thẩm Thụy vốn đã men theo dấu chân thế giới động vật đi du lịch khắp thế giới.

Từ thảo nguyên châu Phi đến hai cực, từ khu bảo tồn thiên nhiên trong nước đến các công viên đất ngập nước ở nước ngoài, tất cả đều lưu lại dấu chân của hai người.

Thẩm Thụy và Tô Nguyên ngồi trực thăng lên núi, không cần leo núi cũng có thể nhìn thấy biển mây và hoàng hôn chiếu rọi trên đỉnh

Khi trời sắp sáng, Tô Nguyên ngồi ở yên sau xe đạp, được Thẩm Thụy đèo đi khắp Bắc Kinh.

Tô Nguyên không biết trượt tuyết nên đã ôm Thẩm Thụy ngồi ở trên xe trượt tuyết, không biết nhảy dù thì cả hai người sẽ buộc chung một chỗ. Nếu cậu không biết lặn dưới nước thì chỉ cần kéo tay của đối phương thì đã có thể hoàn thành.

Lễ hội thả diều càng ngày càng lớn hơn, lượng khách đến du lịch mỗi năm gia tăng, màn bắn pháo hoa cũng diễn ra không ngừng, thậm chí nó còn trở thành biểu tượng của Bắc Kinh.

Những lời hứa của Thẩm Thụy đã được thực hiện từng chút một.

Tháp Minh Nguyệt.

Nhìn lại những năm này, cuối cùng Tô Nguyên đã đạt được sự hòa giải với quá khứ.

“Thụy Thụy, nếu như năm đó, ở thế giới ban đầu em cũng có thể khoan dung và tôn trọng đối với căn bệnh trầm cảm này thì có lẽ em đã không nhảy xuống biển.”

Thẩm Thụy không dám hỏi nguyên nhân Tô Nguyên nhảy xuống biển, vì sợ sẽ làm cậu nhớ lại chuyện đau lòng. Nhưng bây giờ đối phương đã chủ động bày tỏ thì hắn nhanh chóng tỏ thái độ lắng nghe.

“Bây giờ nghĩ lại cũng không còn thấy khó chịu như vậy nữa. Gia đình của em bình thường lắm, không giàu có nhưng cũng không phải lo về cơm ăn áo mặc, lúc còn nhỏ em đã rất hạnh phúc.”

“Cho đến ngày hôm đó bố mẹ em gặp tai nạn giao thông, đối phương gây chuyện bỏ trốn. Để chữa trị, em bán sạch tài sản nhưng vẫn nợ bên ngoài hơn trăm vạn, rốt cuộc vẫn không thể cứu họ.”

“Nhưng em không hối hận, nếu em không thử chắc chắn em sẽ không cam lòng. Chỉ là từ đó về sau, em không có nhà, cô độc làm công trả nợ, làm việc vất vả nhưng cuộc sống hoàn toàn vô nghĩa.”

“Em mua bảo hiểm, tiền bồi thường tử vong đủ để trả hết nợ nần. Lần nào nghĩ cũng thấy khó chịu, không bằng rời đi sớm một chút.”

“Nhưng số tiền đó vẫn luôn canh cánh trong lòng em. Đây là số tiền mà bạn bè người thân dành dụm được, em không thể để nó trôi theo dòng nước. Nó đã giúp em chịu đựng thêm hai năm nữa.”

“Em hiểu rất rõ, không phải món nợ hơn trăm vạn kia đè nén em, mà vì nhìn quanh bốn phía không có người mình thương và cũng không có ai thương yêu, nên cuộc đời này chẳng còn gì để em lưu luyến cả.”

Thẩm Thụy ôm cậu vào lòng, chỉ vào ánh đèn ngoài cửa sổ, nói: “Bây giờ đã khác rồi, em có anh, trong muôn vàn nhà nhà lên đèn ấy, có một chiếc của anh và của em.”

Tô Nguyên cười: “Đúng vậy.”

[Bởi vì anh nên em mới lưu luyến nhân gian.]

Kết thúc

Bình luận

Truyện đang đọc