SAU KHI XUYÊN SÁCH TÔI ĐƯỢC BẠN CÙNG PHÒNG CỨU VỚT

Sau khi Tô Nguyên nhập viện, hôm sau cố vấn học tập đến bệnh viện suýt chút nữa đã không tìm được người.

Hỏi thăm y tá xong thì anh mới tìm được phòng bệnh VIP, yên tĩnh hơn rất nhiều so với phòng bệnh bình thường, thích hợp cho bệnh nhân bị chấn thương đầu tĩnh dưỡng. 

“Đối với sinh viên gây chuyện, nhà trường phạt ở lại trường quản chế, đồng thời phải chi trả… một phần chi phí điều trị của bạn học Tô Nguyên.

Thầy cố vấn vốn muốn nói là toàn bộ chi phí chữa bệnh nhưng nhìn vào phòng chăm sóc đặc biệt này, nơi mà ngay cả khi có tiền cũng khó vào được thì anh đã thay đổi quyết định.

Thẩm Thụy nghe xong cũng không có biểu cảm gì, chỉ im lặng nhìn Tô Nguyên.

Phải mất một lúc sau Tô Nguyên mới phản ứng lại: “… Dạ, vâng ạ.”

Cậu không có ý kiến gì, dù sao chuyện này cũng chỉ là ngoài ý muốn. Chẳng qua đối phương chạy quá nhanh mà cậu thì phản ứng lại quá chậm.

Có điều Tô Nguyên không biết là Thẩm Thụy đã gây áp lực cho nhà trường. Nếu không sẽ không có một hình phạt nghiêm khắc như ở lại để trường quản chế như thế.

Sắc mặt thầy cố vấn khá hơn rất nhiều: “Tô Nguyên, em nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Học tập cũng đừng quá áp lực, sức khỏe của bản thân mới là quan trọng nhất.”

Tô Nguyên gật đầu. [Vốn mình cũng không có áp lực.]

Sau khi thầy cố vấn rời đi, Thẩm Thụy nhắc tới một người khác, giữa đôi lông mày hiện lên sự buồn bực.

“Chuyện lần này Bình Khương cũng liên quan, nếu anh ta không quấy rầy cậu thì…”

Tô Nguyên đè mu bàn tay của Thẩm Thụy: “Không phải vậy đâu, là do tớ đi nhanh. Cũng may anh ấy ở đó nên mới cứu tớ lần này.”

Vừa định sai người đá tên săn tìm ngôi sao kia đến Tây Bắc – Thẩm Thụy nghe cậu nói xong thì dập tắt ý nghĩ này đi.

“Được, tôi hiểu rồi.”

Không lâu sau, Bình Khương đến thăm Tô Nguyên.

“Cậu đã xem weibo chưa?”

Từ lúc nằm viện đến giờ Tô Nguyên còn chưa động vào điện thoại: “Tôi chưa.”

“Ảnh cậu bị thương bị đăng lên mạng, hiện tại đang được rất nhiều người chú ý.” Bình Khương hơi ảo não, gãi đầu ngượng ngùng nhìn Tô Nguyên: “Cho nên, cậu có suy nghĩ thêm tới việc debut không?” 

Loại năng lực có thể liên tục lên hotsearch như vậy quả là hiếm có, nhưng Tô Nguyên bị thương thành vậy rồi, anh không thể cứ quấn mãi không buông. Cuối cùng chỉ là chào hỏi đơn giản đôi câu mà thôi.

Tô Nguyên cầu cứu nhìn về phía Thẩm Thụy.

[Tớ thực sự không vào giới giải trí đâu.]

Thẩm Thụy nhận được tín hiệu lập tức kéo người ra ngoài hành lang tâm sự.

Hắn có thể khiến Bình Khương cam đoan không bao giờ đến tìm Tô Nguyên nữa.

Đột nhiên Thẩm Thụy nghe thấy có người nhắc đến tên Tô Nguyên ở quầy y tá. Hắn quay đầu lại thì thấy một gương mặt quen thuộc.

Lâu – Thời – Tấn

Lông mày và đôi mắt của Thẩm Thụy dường như được nhuốm sương và tuyết, lạnh đến mức mọi người không dám nhìn thẳng.

Gương mặt hắn lạnh lùng, chuẩn bị đuổi người thì thấy phía sau gã còn có mấy người nữa, trong đó có Tô Trạch là anh trai Tô Nguyên.

“Cậu Thẩm, cậu cũng đến thăm bệnh sao?” Tô Trạch hơi ngạc nhiên chào hỏi, mà đối phương lại đang đứng ở trước cửa phòng bệnh của em trai mình.

Bố mẹ Tô cũng lên tiếng chào. Bọn họ đều biết con trai của nhà họ Thẩm, nhưng con trai họ đang bị ốm nằm viện nên cũng không để tâm đ ến việc nói chuyện.

Mà Lâu Thời Tấn thì đứng sững người tại chỗ, lời cảnh cáo lần trước của Thẩm Thụy vẫn rõ mồn một trong tâm trí gã.

Thẩm Thụy lắc đầu: “Không, tôi ở đây chăm người bệnh.”

“Thật trùng hợp, em trai tôi cũng đang ở trong phòng bệnh này.” Tô Trạch nói xong mở cửa ra, sau khi đi vào thì phát hiện đây là phòng đơn.

Chưa kịp thắc mắc thì anh đã hoảng hốt khi thấy đầu em trai mình đang quấn đầy băng gạc, sải bước chạy vọt tới trước giường.

“Nguyên, em sao rồi? Còn đau không?”

Anh muốn sờ đầu cậu nhưng lại sợ làm cậu đau.

Tô Nguyên nhìn thấy người nhà và Lâu Thời Tấn xuất hiện đột ngột thì không kịp chuẩn bị, cậu nhìn Thẩm Thụy bằng ánh mắt nghi hoặc.

[Cậu đã nói cho anh tớ à?]

Thẩm Thụy xua tay, ra hiệu không phải hắn thông báo.

“Thầy cố vấn của trường em thật là vô trách nhiệm. Nếu không phải bạn Tấn nói cho anh biết thì anh còn không biết Nguyên một thân một mình nằm viện.” 

Được lắm, giờ Tô Nguyên đã biết ai là kẻ chủ mưu.

“Anh, là do em sợ mọi người lo lắng nên mới xin nhà trường không thông báo cho anh. Hơn nữa bạn cùng phòng vẫn chăm sóc em, ngoài ra không còn ai nữa.”

[Bạn cùng phòng của em sẽ chăm sóc em tốt hơn bất kỳ ai khác.]

Mẹ Tô đặt hoa quả lên tủ đầu giường, giọng điệu rất không hài lòng: “Để người nhà chăm sóc vẫn tốt hơn chứ.”

Bà mở ngăn kéo, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Con không có dao gọt trái cây à? Mẹ gọt táo cho con.”

Thẩm Thụy xoay người đi vào bếp, nhân tiện bưng một cái bát rỗng đến.

“Cô, để cháu làm. Tô Nguyên không thể ăn đồ lạnh, táo gọt vỏ xong phải để cho bớt lạnh ạ.”

Thẩm Thụy nhận lấy quả táo từ trong tay mẹ Tô, sau đó ngồi xuống bắt đầu gọt. Động tác thuần thục giống như đã làm qua hàng ngàn hàng vạn lần, ngay cả vỏ táo cũng không bị đứt.

“Cậu siêu quá à, vỏ táo không bị đứt đoạn nào luôn.”

Tô Nguyên vỗ tay cổ vũ, khen ngợi bạn cùng phòng.

Người nhà họ Tô đưa mắt nhìn nhau ngạc nhiên.

Lâu Thời Tấn tức giận siết chặt hai tay. Thì ra Thẩm Thụy ngăn cản gã là vì có ý như vậy với Tô Nguyên!

Nhưng gã đã làm chuyện sai lầm, bây giờ không có tư cách đi chỉ trích đối phương.

Không sao, Tô Nguyên còn chưa nhận ra, gã vẫn có cơ hội.

“Oa, anh quá, quá là siêu luôn.” Tô Huỳnh hai mắt mở to, đứng đối diện Thẩm Thụy: “Nhưng mà Huỳnh Huỳnh không biết gọt vỏ, Huỳnh Huỳnh lột vỏ chuối cho anh Nguyên nha. Anh Nguyên ăn xong sẽ khỏe lên, đau nhức đau nhức bay đi ~”

Nói xong, nhóc con bẻ một quả chuối tiêu, lột vỏ tươm tất rồi giơ lên gần miệng Tô Nguyên.

“Cảm ơn Huỳnh Huỳnh.” Tô Nguyên cắn một miếng nhỏ, sau đó uống một hớp nước nóng mà Thẩm Thụy đưa tới.

Một dòng nước ấm từ cổ họng chảy xuống dạ dày, uống như vậy đúng thật ấm hơn một chút.

Tô Trạch hoài nghi nhìn Thẩm Thụy, càng nhìn càng không thể liên tưởng tới bóng dáng của vị khách cao không thể với trong bữa tiệc tối hôm trước.

Thẩm Thụy cả người thanh nhã cao quý, nhưng lúc này gương mặt lại dịu dàng hơn bao giờ hết. Hắn chăm sóc em trai của anh ta từng li từng tí một.

“Anh cả, anh xem. Bạn cùng phòng chăm sóc em rất tốt, anh đừng lo lắng. Hai ngày nữa bọn em có thể về ký túc xá rồi.”

Thậm chí Tô Nguyên còn khoe khoang một chút.

Tô Trạch cắn răng, em trai của anh có biết ai mới là người một nhà với cậu không.

“Không ngờ cậu Thẩm lại là bạn cùng phòng với em trai tôi. Vô cùng biết ơn cậu, đợi đến khi Nguyên xuất viện, nhà họ Tô sẽ tổ chức tiệc cảm ơn, đến lúc đó mong cậu hãy đến dự.” 

Những lời này là thật lòng, ai không mù cũng đều nhìn ra được, ngay cả mẹ ruột của mình cũng chỉ đến vậy thôi.

Thẩm Thụy nghiêm túc trả lời: “Tôi và Tô Nguyên là bạn bè, chăm sóc lẫn nhau là điều nên làm.”

Nhìn qua trông giống như bạn bè bình thường không thể phủ nhận.

Tô Trạch còn đang định nói gì đó thì thấy Thẩm Thụy đã vào bếp lấy một bát thuốc bổ. Một mùi thuốc bắc quen thuộc truyền tới.

“Đang nóng cậu uống ngay đi, đợi tí nữa lại nguội mất.”

Tô Nguyên ngoan ngoãn nhận lấy, bắt đầu uống từng ngụm nhỏ.

“Nguyên ăn cơm chưa? Bụng rỗng uống thuốc không tốt đâu.”

Tô Trạch ngồi bên cạnh nhìn đứa em trai đầu còn rỉ máu, trong lòng cảm thấy xót xa. Chắc hẳn cậu rất buồn vì lần đầu tiên bị thương vậy mà gia đình không ở bên.

Thẩm Thụy: “Em đã hỏi rồi, bác sĩ dặn ăn ít nhưng chia thành nhiều bữa, một ngày em sẽ chia cho cậu ấy ăn tám đến chín bữa.”

Tô Trạch hơi hoảng hốt: “Cái này… Nhiều như vậy sao, nhưng đồ ăn ở bệnh viện thực sự không ngon, không bằng ngày mai để anh kêu dì trong nhà mang đồ ăn tới.”

Tô Nguyên nhớ tới tay nghề của dì, vội vàng từ chối: “Anh, không cần phiền phức vậy đâu ạ. Mỗi ngày Thẩm Thụy đều nấu cơm cho em, mùi vị rất ngon.”

“Anh ơi, cái này ngon không ạ?” Tô Huỳnh tò mò nhìn bát thuốc trong tay Tô Nguyên. 

“Em không ăn được đâu.” [Bổ quá, trẻ con dùng sẽ bị chảy máu mũi.]

“Không đâu, không đâu, Huỳnh Huỳnh muốn ăn cơ.”

Tay cầm thìa của Tô Nguyên khựng lại, mím môi nhìn cô bé, không đồng ý cũng không từ chối.

“Hu hu hu anh trai xấu…”

Tô Huỳnh gào khóc một trận, thỏa thích sử dụng đặc quyền của trẻ con.

[Lại nữa rồi…]

Ngàn vạn suy đoán trước đó cũng không bằng nhìn thấy trực tiêp, hôm nay Thẩm Thụy đã được tận mắt chứng kiến ​​trạng thái khi ở nhà của Tô Nguyên.

Đứa con út được chiều chuộng nhất lại không hề kiêng dè mà cướp đoạt hết tình thương. Tất nhiên cô bé cũng thích anh trai mình nhưng càng thích sự cưng chiều của tất cả mọi người hơn. 

Anh trai cả Tô Trạch chắc chắn là người thừa kế, nên trận tranh đoạt này anh ta không cần tham gia, tình yêu thương của bố mẹ đối với anh không ảnh hưởng gì. Là anh cả nên nhận được nhiều tình yêu và sự quan tâm hơn những đứa con khác, đồng thời cũng khỏe mạnh hơn.

Chỉ có Tô Nguyên bị kẹp ở giữa, ngày thường dễ bị bỏ qua nhất, cũng dễ bị cướp đi tình yêu thương nhất trong số các anh em.

Nhưng tính tình của cậu lại trầm lặng, dần dần cậu không còn mong đợi nữa, cuối cùng chỉ còn lại chính bản thân mình.

Sắc mặt Tô Trạch đột nhiên thay đổi, còn chưa kịp nổi giận thì bố Tô đã tức giận kéo cô bé lại phía sau: “Huỳnh Huỳnh! Con trật tự cho bố!”

Mẹ Tô do dự nhìn vết máu trên đầu Tô Nguyên, sau đó bế đứa con gái đang khóc của mình ra ngoài.

“Huỳnh Huỳnh, con đã sáu tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa, sao con không hiểu chuyện như vậy? Anh trai bị bệnh, con la to như thế sẽ khiến anh đau đầu. Con còn làm vậy thì mẹ sẽ tức giận đấy.”

Tô Huỳnh len lén liếc nhìn sắc mặt của bố mẹ, âm lượng nhanh chóng nhỏ lại chỉ còn vài tiếng nức nở.

“Bố, mẹ, mọi người về trước đi. Nguyên cần yên tĩnh, đêm nay mình con ở lại trông em là được ạ.”

Tô Trạch thậm chí còn không nhìn em gái mình, chỉ đặt chiếc túi vào tay mẹ.

Vẻ mặt bố Tô cũng ngượng ngùng: “Cũng được, phiền con vậy, bố mẹ về đây.”

Trong phòng bệnh, Thẩm Thụy lạnh lùng liếc xéo Lâu Thời Tấn, làm như không nhìn thấy người này.

Tô Nguyên do dự một chút, cân nhắc lời nói của mình: “Cảm ơn anh đã đến thăm tôi nhưng thật sự không cần. Tôi không thích người lạ tới tận cửa mà không báo trước.” [Lúc chia tay tôi đã nói rõ ràng rồi.]

Cậu cũng muốn nói điều này trước mặt bạn cùng phòng. Loại người khiến cậu sợ nhất là keo da trâu, đặc biệt là loại keo da trâu tưởng mình nặng tình nhưng thực ra lại khiến người ta ghê tởm này.

“Anh thấy tin em bị thương trên weibo, sốt ruột quá nên mới hỏi Tô Trạch. Anh sợ anh cả lo lắng nên bọn anh… mới tới cùng nhau. Anh xin lỗi, những gì em nói anh vẫn nhớ. Em giữ gìn sức khỏe, anh về đây.”

Trong đôi mắt tỏ tường của Tô Nguyên không thèm che giấu sự mất kiên nhẫn, buồn chán và đau đầu.

Gã vẫn còn nhiều thời gian, Lâu Thời Tấn nghĩ rằng cơ thể của Tô Nguyên quan trọng hơn cả.

Thấy keo da trâu nhanh chóng rời đi, Tô Nguyên thoải mái dựa vào thành giường, cả người thả lỏng mềm oặt như không có xương.

“Mệt rồi à?”

“Ừm, nhiều người quá.” Tô Nguyên xoa mi tâm: “Người vừa rồi là bạn trai cũ vừa mới chia tay của tớ.” [Làm ơn lần sau đừng tới nữa.]

Vừa rồi hắn nói cái gì ấy nhỉ?

Weibo? Biết tin cậu bị thương là do đọc trên weibo?

“Thẩm Thụy, tớ xem điện thoại một chút.”

Một chiếc điện thoại di động được đặt trong lòng bàn tay cậu.

Mở weibo.

Tô Nguyên chưa bao giờ đăng nhập vào phần mềm này trước đây, rất nhiều tin tức đột nhiên tràn vào khiến điện thoại của cậu bị lag một lúc.

Sau khi lướt xem một lượt, hóa ra là có người chụp ảnh Tô Nguyên nằm viện, một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.

Có người tìm ra nguyên nhân của sự việc này. Trên Weibo náo động gây áp lực rất lớn cho lãnh đạo nhà trường. Khó trách thái độ của nhà trường lại hạ thấp như vậy.

Thậm chí vừa rồi có người tra ra được thân phận của Bình Khương. Thế mà anh ta lại là chuyên gia săn ngôi sao của công ty giải trí Phong Hoa.

Rất nhiều người @Tô Nguyên bảo cậu phải lo dưỡng bệnh đàng hoàng, tất cả đều đang chờ cậu debut.

Cũng không ít bạn học giúp Tô Nguyên cho Nhóc Tám và Bé Quýt ăn trong lúc cậu nằm viện, mỗi bữa cơm đều gửi ảnh lên tường nhà cậu.

Chú mèo tội nghiệp đã tăng cân thấy rõ.

Tô Nguyên không trả lời bất cứ ai, đọc xong liền đưa điện thoại cho Thẩm Thụy.

“Thì ra là lan truyền trên Weibo.”

Bình luận

Truyện đang đọc