SINH CỤC CƯNG CHO BẠO QUÂN PHẢN DIỆN RỒI PHẢI LÀM SAO ĐÂY?


Vũ Văn Mân cũng không tức giận, hôn lên trán Lục Hàm Chi một cái rồi sờ trán cậu: “Ngươi đừng trách bọn họ, thực ra tuổi tác của bọn họ đều tầm chúng ta.

Rời nhà từ nhỏ, gánh trên vai nhiều thứ, lúc nào cũng có thể rơi đầu.

“Gia đình” và “người thương” mà một người thiếu niên khát khao, có khả năng bọn họ sẽ không bao giờ có được, nhưng ít nhất nên để cho bọn họ biết chúng như thế nào.”
Lục Hàm Chi từ trước đến nay luôn cảm thấy Vũ Văn Mân là một cỗ máy giết người vô cảm, đột nhiên có cái nhìn khác về hắn.
Cũng đúng, hắn có tình nghĩa sâu nặng với mẫu phi và đại ca như vậy, sao có thể là một cỗ máy giết người trời sinh được.

Chỉ là bị ép đến mức đó, nếu hắn không giết những người kia thì là những người kia sẽ giết hắn.
Lục Hàm Chi ôm cổ Vũ Văn Mân, nói: “Quận chúa Chiêu Vân sinh một đứa con trai, Thái Tử đặt tên cho nó là Vũ Văn Đông Lưu.”
Vũ Văn Mân gật đầu: “Đời sau của nhà Vũ Văn đích xác có tên lót là bộ Thủy.”
Lục Hàm Chi hỏi: “Vậy A Thiền có cần đổi tên không?”
Vũ Văn Mân lắc đầu: “Trừ phi là Hoàng Thượng ban tên, nhưng nay A Thiền đã một tuổi, Hoàng Thượng cũng không có ý định ban tên.

A Thiền của chúng ta vẫn cứ gọi là Linh Hi, không cần đổi.”
Lục Hàm Chi ngượng ngùng nói: “Ta đặt tên bừa vậy, cảm thấy hai chữ nào dễ nghe thì đặt thôi.

Không giống hoàng gia các ngài, còn phải sắp xếp theo bối phận, còn phải có ý cảnh.”
Bây giờ nghĩ lại, Linh Hi có ý gì?
Lục Hàm Chi cũng không thể giải thích.
Đông Lưu thì khác, “Về hướng đông, sông lớn chảy.

Khách xa, ngày tháng dài”.
Chậc, sao nghe điềm không lành thế nhỉ?
Vũ Văn Mân nói: “Tên của A Thù để ta tự đặt.”
Lục Hàm Chi bắt đầu đứng dậy mặc quần áo: “Vậy phải đặt theo gia phả nhà Vũ Văn các ngài sao?”
Vũ Văn Mân nói: “Không đâu! A Thiền gọi là Linh Hi, cháu trai nhà hoàng huynh gọi là Linh Dục, không bằng để cho bọn chúng cứ theo chữ Linh đi!”
Vũ Văn Mân ôm lấy Lục Hàm Chi, không cho cậu mặc quần áo.
Lục Hàm Chi cạn lời: “Đại tướng quân hôm qua đồng ý hợp tác rồi sao?”

Vũ Văn Mân hôn cổ Lục Hàm Chi khiến cậu bị ngứa mà rụt cổ lại, không nghe được câu trả lời.
Ai ya, người này thật phiền, có gì đáng hôn chứ? Tối qua hôn chưa đủ sao? Hôn lâu như vậy rồi mà!
Vũ Văn Mân lại hôn miệng cậu.

Lục Hàm Chi không né tránh, bĩu môi hôn lại hắn một cái.
Sau khi hôn xong lại cảm thấy mình bị ngốc, đã định rời giường rồi, sao lại đi phối hợp với hắn chứ?
Kết quả hôn xong vẫn chưa đã ghiền, quần áo vất vả lắm mới mặc được lại bị cởi hết ra.
Lục Hàm Chi cảm thấy mình cũng dễ dàng thỏa hiệp quá.
Sau khi kết thúc, mặt Lục Hàm Chi đỏ lên, cậu cảm thấy mình bị Vũ Văn Mân chinh phục mất rồi, cứ như vậy mà ngã vào trong lòng hắn.

Ban ngày ban mặt cũng không thể cứ nằm vậy được, hai người bèn nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề.
Hôm nay quân hậu phương lại đưa tới rất nhiều hoa quả từ kinh thành, nhất là nho và dưa lưới của Tây Cương.
Ăn qua loa xong, Lục Hàm Chi lại đi tìm Lục Húc Chi.
Việc hôm qua cậu nói muốn hợp tác với đại tướng quân bên địch cũng không phải đùa vui.
Cậu cần bản đồ địa hình chi tiết của bọn họ.
Phải biết là biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng được.
Ngoài ra, Lục Hàm Chi còn muốn để hắn ta mang tin tức về, làm cho đối phương tin phe mình đồng ý lời cầu hòa, cũng tiện bắt đầu thực hiện kế hoạch tiếp theo.

Hai ngày nay Lục Hàm Chi suy nghĩ rất nhiều, cậu nhất định phải phối hợp với bên kinh thành để thực hiện kế hoạch này.
Vũ Văn Minh Cực muốn giết Vũ Văn Mân, còn muốn cho người gây sự ở kinh thành.

Điều kiện tiên quyết để gây chuyện ở kinh thành là Vũ Văn Mân chết.
Trong mấy Hoàng tử ở kinh thành, gã chỉ để Vũ Văn Mân vào mắt.

Cho dù là Thái Tử, Vũ Văn Minh Cực cũng cảm thấy dễ đối phó.

Chỉ có kẻ đã tự mình trải qua chiêu ve sầu thoát xác của Vũ Văn Mân như gã mới biết được sự lợi hại của hắn.

Làm cho gã phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Lục Húc Chi cũng vừa mới ăn xong cơm trưa, nhóm đầu bếp mang bàn ăn xuống, kê lại bản đồ địa hình sa bàn.
Lục Hàm Chi hỏi: “Nhị ca, mấy ngày nay có định đánh không?”
Lục Húc Chi lắc đầu đáp: “Khó bề phân biệt, không rõ nữa!”
Lục Hàm Chi hỏi: “Đại tướng quân ngày hôm qua vẫn không chịu hợp tác sao?”
Lục Húc Chi lắc đầu: “Không phải không chịu hợp tác, là ta không tin lắm.”
Lục Hàm Chi hỏi: “Vì sao không tin?”
Lục Húc Chi đáp: “Ta sợ sau khi hắn ta về sẽ không làm theo lời chúng ta, hắn ta biết nhiều như vậy, ngược lại sẽ bất lợi cho chúng ta.”
Lục Hàm Chi cười nói: “Cái này à! Nhị ca yên tâm, hắn ta không làm thế đâu.”
Lục Hú Chi đáp: “Sao đệ dám khẳng định như vậy?”
Lục Hàm Chi đáp: “Bởi vì đệ đã hạ độc hắn ta, nếu hắn ta không làm theo lời đệ nói, trong vòng ba ngày sẽ phát độc.

Cứ cách ba ngày đệ sẽ cho hắn ta uống thuốc giải một lần, nếu hắn ta không làm theo lời đệ nói thì sẽ bị độc chết.”
Lục Húc Chi: “…”
Môi Lục Húc Chi giật giật: “Đệ hạ độc khi nào?”
Lục Hàm Chi nghẹn cười: “Nhị ca, đệ đùa huynh đấy, đệ không có hạ độc hắn ta, nhưng nếu như đệ nói với hắn ta như vậy thì sao?”
Lục Húc Chi: “…”
Không phải chứ, vì sao trước kia hắn không phát hiện đệ đệ này của mình… quỷ quyệt như vậy?
Lục Hàm Chi nói: “Lát nữa đệ sẽ đút cho hắn ta một viên bùn nhưng nói đấy là thuốc độc, huynh nói xem hắn ta có tin không?”
Còn phải hỏi à? Tất nhiên thà tin có còn hơn không.
Mạng nhỏ quan trọng mà!
Hơn nữa vị đại tướng quân này cũng là một người tiếc mạng, nếu không thì ngày bị bắt, hắn ta đã dùng đoản đao tự sát.
Dù sao binh lính Đại Chiêu khi đó cũng không thu đoản đao của hắn ta, nếu trọng khí tiết thì đã tự chấm dứt sinh mệnh của mình.
Bách tính Đại Chiêu còn không hiểu khí tiết là gì nữa là kẻ man di Tây Vực.
Lục Húc Chi giơ ngón tay cái với Lục Hàm Chi: “Hàm nhi, đệ không vào triều làm quan thật sự là đáng tiếc.”
Lại nữa.
Vào triều làm quan còn không bằng kiếm tiền trữ của, được tự do tự tại như cậu.
Lục Hàm Chi khoát tay nói: “Nhị ca, đệ không ở đây được bao lâu, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.”

Cậu lén chạy tới đây, Thái Hậu còn đang gánh cậu còng lưng kìa.

Lục Húc Chi nói: “Được rồi, chúng ta cứ làm theo kế hoạch đi!”
Chạng vạng, Lục Hàm Chi cho đại tướng quân nước Tây Phiên kia ăn một viên bùn đen như mực.
Bùn viên tản ra mùi hôi, chỉ có loại độc mạnh nhất thế gian mới có mùi như vậy.

Truyện Phương Tây
Đại tướng quân vai to eo tròn kia móc cổ họng nôn khan nửa ngày nhưng không nôn ra được.
Lục Hàm Chi ngồi trên ghế, điềm tĩnh nói: “Đừng phí sức, bổn điện cho tướng quân uống thuốc độc “mắt trợn trừng trừng, chân duỗi thẳng cẳng”, chỉ tan trong miệng, không tan nếu cầm tay.”
Mọi người: “…”
Đại tướng quân ngơ ngác hỏi: “Gì vậy?”
Lục Hàm Chi bưng chén trà, đáp lời: “Là trong vòng ba ngày, nếu không có thuốc giải thì sẽ mắt trợn trừng trừng, chân duỗi thẳng cẳng mà chết.”
“Ngươi…”
Trát Khắc run tay che ngực, đặt mông ngồi xuống đất, khàn giọng gào với Lục Hàm Chi: “Ngươi cái đồ ác độc!”
Lục Hàm Chi: “…”
Chậc, có phải nhập vai hơi sâu rồi không?
Lục Hàm Chi đặt chén trà xuống, nói: “Aizz, ngươi đừng nóng giận, thứ này cũng không khó giải.

Ta chỉ là tới đây bàn điều kiện với ngươi thôi.

Vụ hợp tác lần trước, ngươi cân nhắc thế nào rồi?”
Sắc mặt đại tướng quân tốt hơn chút: “Bàn điều kiện thì bàn điều kiện, hạ độc làm gì?”
Lục Hàm Chi thở dài: “Chúng ta đều là người trưởng thành, ta làm thế không phải là vì cẩn thận sao? Chuyện này cần đại tướng quân ngài phối hợp, tối đa hai ngày là chuyện này có thể kết thúc.

Sau khi kết thúc, ta sẽ đưa giải dược cho ngài, cam đoan không nguy hiểm tới tính mạng.”
Đại tướng quân cuối cùng cũng có thể nói chuyện đàng hoàng, ngồi lên trên đống rơm rạ hỏi: “Ngươi muốn hợp tác như thế nào?”
Lục Hàm Chi cười: “Dễ thôi.”
Từng tờ tình báo từ trong địa lao nhanh chóng được đưa ra.
Lục Hàm Chi mỹ mãn nhìn những tình báo kia, để Vũ Văn Mân so sánh với tình báo bọn họ đã điều tra ra, quả thật không hề sai sót.
Lục Hàm Chi cười: “Có lẽ liên minh sáu nước Tây Vực cũng không ngờ bọn họ vốn định dùng mồi câu cá, kết quả bị chúng ta trộm mồi đi mất nhỉ?”
Vũ Văn Mân và Lục Húc Chi cũng phục, Lục Húc Chi nói: “Cho dù là tra tấn nghiêm hình cũng chưa chắc đã hỏi ra nhiều tình báo như vậy.”
Dù sao quân nhân đều có mức độ miễn dịch khác nhau đối với nghiêm hình bức cung.
Lục Hàm Chi gõ bàn nói: “Thật ra không khó giải thích.


Tất cả mọi người sẽ tối đa hóa lợi ích.

Dân chúng, binh lính, vị đại tướng quân này đều làm vậy.

Nói trắng ra, dù cho hắn ta có vì dân chúng nước Tây Phiên để đổi lấy lợi ích lớn nhất, nhưng nếu như không có đủ tín ngưỡng dân tộc, hắn ta cũng chẳng thèm đoái hoài, cần gì vì một đồng minh không chung chí hướng mà phải vứt bỏ tính mạng của mình?”
Đây chính là tính người.
Nghe xong những lời này, Vũ Văn Mân như có điều suy nghĩ, lại bắt đầu ngẫm lại những lời Lục Hàm Chi nói với hắn ngày hôm qua.
Hắn cảm thấy Vương phi nói đúng, bồi dưỡng tinh thần dân tộc từ nhỏ đích xác là một chuyện vô cùng quan trọng.
Lục Hàm Chi ngẩng đầu nói: “Nếu là ta, ta cũng sẽ lựa chọn hợp tác với bên có phần thắng lớn hơn.”
Có lẽ ngay từ đầu bọn họ đã cảm thấy hợp tác với Vũ Văn Minh Cực có thể đổi lấy lợi ích cực lớn.
Nhưng qua bao lần chiến đấu, bọn họ cũng sẽ suy nghĩ lại.
Quan trọng là nước Tây Phiên đã bị đồng đội đẩy ra làm bia đỡ đạn, tiếp tục đứng chung trận tuyến với bọn họ, chỉ sợ đến cuối cùng cũng không được chia cho mấy miếng.
Đơn giản là người khác ăn thịt, còn mình chỉ được ăn canh mà thôi.

Đã vậy, chẳng bằng hợp tác với lợi ích thấy được trước mắt này đi.
Vũ Văn Mân gật đầu: “Vậy gọi Trát Khắc tới đi!”
Hắn có cảm giác từ sau khi Lục Hàm Chi tới, phong cách đánh trận của bọn họ ngày càng huyền ảo.
Ngay từ đầu hai bên như đánh hăng như gà, đến sau đó liên minh sáu nước Tây Vực bị động chịu đòn, rồi lại đến sau đó mọi người cùng nhau mắt to trừng mắt nhỏ.
Hiện giờ, tướng lĩnh khắp nơi đều đóng doanh trướng lại để tính kế.

Giống như đổ xúc xắc vậy, phải xem cuối cùng điểm của ai lớn hơn.
Kinh thành, phủ Thái Tử.
Không khí trong phủ vô cùng vui mừng.

Bầu không khí nặng nề mấy tháng qua cuối cùng cũng có chút hơi người.
Quận chúa Chiêu Vân mừng sinh được con trai, quan viên và gia quyến trong kinh tới phủ Thái Tử đông như trẩy hội.
Tuy nói trước đó đã có hoàng trưởng tôn A Thiền rất được thánh sủng, tuổi còn nhỏ đã được phong làm Tần Kiêu Vương, nhưng tính ra thì con trai Thái Tử mới thật sự là đích trưởng tôn.
Phân biệt đích thứ trong hoàng thất chặt chẽ hơn nhà bình thường, cho nên đích trưởng tôn phủ Thái Tử vừa ra đời đã nhận được sự chú ý của cả kinh thành.
Phủ Thái Tử cũng coi như hãnh diện một phen.

Ngay cả mức độ được chú ý của Chiêu Vân quận chúa trong phủ Thái Tử cũng lấn át Tô Uyển Ngưng.
Lúc trước mọi người đều chỉ biết Tô Uyển Ngưng, nhất thời lại quên mất Chiêu Vân mới là chính phi của phủ Thái Tử..


Bình luận

Truyện đang đọc