SINH CỤC CƯNG CHO BẠO QUÂN PHẢN DIỆN RỒI PHẢI LÀM SAO ĐÂY?


Nguyên thân Lục Hàm Chi là một tiểu lang quân cực kỳ thông minh, Nhị ca của cậu từng nói, lúc cậu chỉ mới 10 tuổi đã có thể thuộc lòng hai bộ Tâm Kinh [Linh Xu] và [Tố Vấn].
Mặc dù Lục Hàm Chi chưa từng thử xem liệu có thể đánh thức ký ức của nguyên thân không, nhưng khi nghe cô gái kia đọc vài câu mở đầu, trong đầu cậu nháy mắt hiện lên nội dung của cuốn Tâm Kinh [Tố Vấn].
Lục Hàm Chi lặp lại những câu vừa rồi: “Phù thị phóng phục thoạn, Toàn chân đạo khí, Chấn Lê Nguyên vu Nhân Thọ, Tế lưu liệt dĩ hoạt an giả…”
Có nghĩa là: Giải thoát khỏi gông xiềng ốm đau, sự khốn khổ của bệnh tật, giữ nguyên bản chất, đả thông nguyên khí, kéo dài tuổi thọ của bách tính, cứu người ốm yếu bệnh tật, đổi lấy sự bình an trong tâm.
Đây đúng là tựa bài của Tâm Kinh [Tố Vấn].
Vũ Văn Mân hỏi thẳng: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
Lục Hàm Chi nhìn bóng dáng cô gái đã đi xa: “Một cô nương điên điên khùng khùng sao có thể đọc được Tâm Kinh Tố Vấn chứ? Nàng ấy chắc chắn không phải cô nương bình thường!”
Vũ Văn Mân nói: “Ngươi hoài nghi nàng ấy mới chính là Tô Uyển Ngưng thật sự?”
Lục Hàm Chi gật đầu: “Mới vừa rồi có người nói nàng ta hễ rảnh là chạy về phía này, là một cô nương mà có thể đọc được Tâm Kinh Tố Vấn.

Phải biết rằng Tô Tứ Âm chính là một thế hệ thần y của sườn núi Hạnh Lâm.

Ông ấy có thể dạy ra một đứa con gái như thế, khẳng định không đơn giản.

Cô nương vừa rồi đã đọc được Tâm Kinh Tố Vấn, chứng tỏ nàng ấy không phải người điên bình thường.

Tuy nhiên tất cả đều chỉ là suy đoán, chúng ta phải đi kiểm tra thực hư mới biết được.”
Vũ Văn Mân gật đầu: “Vậy thì đi thôi! Người hồi nãy nói nàng ấy ở nhà của bà Tư ở cuối làng phía Đông, vào thôn hỏi thăm một chút, hẳn là sẽ tìm được nhà bà ấy ở nơi nào.”
Lục Hàm Chi ừ một tiếng, theo sau Vũ Văn Mân xuống núi.
Hai người vừa đi vừa cùng thảo luận, Vũ Văn Mân nói: “Nếu xác định nơi này có kẻ cố tình rải lưu huỳnh thì cả nhà biểu muội của ngươi đều không phải chết ngoài ý muốn.”
Nói đến đây, lòng của Lục Hàm Chi thắt lại.
Cậu hiện tại rất khó hiểu, rốt cuộc lai lịch của Tô Uyển Ngưng là gì, vì sao nàng ta lại âm hiểm ngoan độc đến mức này.
Nhà họ Tô có thù có oán gì với nàng ta? Hay nàng ta chỉ muốn một thân phận hợp lý để tham gia vụ đoạt ngôi này?
Lúc này, cuối cùng Lục Hàm Chi cũng cẩn thận suy nghĩ kỹ những lời hệ thống nói trước đây.
Cậu từng hỏi hệ thống không sợ vì mình mà cốt truyện sụp đổ đến mẹ đẻ cũng nhận không ra sao? Hệ thống nói với cậu, ai nói là làm “sụp đổ” chứ không phải là “sửa chữa lại”?
Lục Hàm Chi cũng có suy đoán ban đầu cho lý do mình xuyên vào đây, vì sao một quyển BG [Tiểu Hoàng Hậu may mắn] lại trộn lẫn giả thiết tiểu lang quân sinh con.

[Đoạt đích] vốn là một quyển tiểu thuyết BL, là vì có Tô Uyên Ngưng tham gia cho nên mới tạo thành kết cục mà cậu nhìn thấy trong cốt truyện gốc?
Nếu chiếu theo đó để phân tích thì Tô Uyển Ngưng không phải là nữ chính, mà chắc là một nữ phụ qua đường nào đó sống lại rồi thay đổi vận mệnh của mình.

Khả năng cao là nàng ta không chỉ muốn thay đổi nó, chứ không thì chẳng cần phải tham gia cuộc chiến giành ngôi này.
Nếu đã tham gia thì khẳng định là có mục đích nào đó.
Tool hack của Tô Uyển Ngưng chắc chắn cũng phục vụ cho mục đích này.

Nhưng người đứng đằng sau màn giúp nàng ta gian lận rốt cuộc là ai, có mục đích gì? Có phải tool hack của mình tồn tại để đối đầu với Tô Uyển Ngưng không?
Cả một đường Lục Hàm Chi suy nghĩ rất nhiều, đúng lúc chọn được một giả thiết để nói với Vũ Văn Mân thì đã tới nhà bà Tư.
Sở dĩ bọn họ đoán được đó chính là nhà của bà ấy là vì thấy cô gái ngốc kia ở đằng sau hậu viện.

Bà Tư thoạt nhìn là một bà lão hơn 60 tuổi, gương mặt phúc hậu, ăn mặc đoan trang.

Nhìn bộ dáng này chắc hẳn không phải góa phụ, nhìn mấy bộ lông và xương treo trên tường, có vẻ trong nhà có đàn ông.
Từ xa bọn họ đã nghe bà Tư nói chuyện với cô gái ngốc: “A Xu, con đâu rồi? Buổi tối đừng đi lung tung, trong núi có thú dữ, nguy hiểm lắm.”
A Xu được gọi nhưng không đáp lời, chỉ ngẩng đầu ngây ngô cười với bà ấy.
Gương mặt kia khiến người khác sợ hãi nhưng đôi mắt lại trong trẻo xinh đẹp, hồn nhiên như một đứa trẻ.
Lục Hàm Chi từng gặp qua đôi mắt ấy vô số lần, cùng là một đôi mắt giống nhau nhưng Tô Uyển Ngưng chỉ để lộ ra ác ý không ngừng.
Còn cô gái A Xu này lại thuần khiết không nhiễm một hạt bụi trần.

Đáng tiếc nàng ấy chỉ biết cười ngây ngốc với bà Tư, không trả lời câu hỏi, cũng không thể hiện cảm xúc khác.
Lục Hàm Chi và Vũ Văn Mân khẽ liếc nhìn nhau, cùng tiến lên phía trước.

Lục Hàm Chi gõ cửa, bà Tư ngó qua hàng rào trước cửa nhìn bọn họ.
Bà lão khó hiểu, hỏi: “Hai vị khách tìm ai?”
Lục Hàm Chi vô cùng lễ phép chắp tay chào bà lão, trả lời: “Bà ơi, chúng cháu tới tìm người, tìm… Tìm vị cô nương này.”

Bà Tư tỏ vẻ nghi hoặc: “Hai người… Là gì của A Xu?”
Lục Hàm Chi vừa định nói tuột ra, bỗng dưng sửa lại: “À, A Xu muội ấy… Là biểu muội của cháu.

Một năm trước vô tình bị lạc đường, cuối cùng cũng tìm thấy tung tích.

May mắn được bà thu nhận, tránh khỏi bị đói rét.

Vậy nên bà có thể… Để chúng cháu mang muội ấy về nhà không?”
Bà Tư không tin tưởng nhìn bọn họ: “Hai người nói là người thân của A Xu thì là thật chắc? Lỡ là kẻ xấu, muốn làm hại con bé thì sao?”
Lục Hàm Chi ngẫm nghĩ một lát, mở miệng: “Bà ơi, cháu là đại ca của A Xu thật mà.

Ừm… Nếu bà không tin, có thể kiểm tra sau tai muội ấy có một nốt ruồi son.

Hơn nữa, A Xu thích nhất là đọc Tâm Kinh [Linh Xu] và [Tố Vấn].”
Nghe Lục Hàm Chi nói, bà Tư nhất thời ngẩn ra.
Đúng như lời cậu nói, sau tai A Xu có nốt ruồi son.
Vũ Văn Mân thấp giọng hỏi: “Làm sao ngươi biết đằng sau tai cô nương này có nốt ruồi son?”
Lục Hàm Chi thấp giọng đáp: “Ta không biết, nhưng ta biết đằng sau tai Tô Uyển Ngưng có.” Nếu nàng ta muốn giả thành Tô Uyển Ngưng thật, chắc chắn phải sao y bản chính.
Chỉ thấy bà Tư mở cửa hàng rào ra cho bọn họ đi vào.
Trong giọng bà ấy mang chút trách cứ: “Đã hơn một năm rồi, người nhà của hai người có lòng như vậy, sao bây giờ mới tìm tới?”
Vừa nghe bà Tư nói thế, Lục Hàm Chi liền chắc chắn sau tai cô nương A Xu thật sự có nốt ruồi son.
Vậy những giả thiết vừa rồi của cậu hoàn toàn có căn cứ.

Tô Uyển Ngưng chính là hàng giả, nàng ta tạo một đám cháy lớn để thay thế Tô Uyển Ngưng thật, tiến vào nhà họ Lục ở kinh thành.

Ánh mắt Lục Hàm Chi lộ tia áy náy: “Thật sự không tìm được chút manh mối nào, cũng nhờ mấy ngày gần đây vô tình đặt chân tới nơi này, từ xa xa nhìn giống muội ấy.

Không ngờ thật sự chính là muội ấy.”
Lục Hàm Chi nhìn về phía A Xu, khẽ thở dài một hơi: “Người lớn trong nhà vì A Xu bị lạc đường mà sốt ruột vô cùng, lần này tìm được muội ấy về, bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng.”
Bà Tư vẫn không bớt cảnh giác, hỏi: “Hai người là người ở đâu? Đến đây làm gì?”
Lục Hàm Chi cười đáp: “Chúng cháu là người ở kinh thành, tới sườn núi phía Tây của Hạnh Lâm để mua một căn nhà.”
Vừa nghe bọn họ đến mua nhà ở sườn núi phía Tây, sắc mặt bà Tư nháy mắt dịu đi: “Các người là gia đình định đến mua lại đất của nhà họ Lâm sao? Nhà họ Lâm nhiều thế hệ làm thần y, sẽ không tùy tiện bán cho người không rõ lai lịch.

Nhìn quần áo của hai người, chắc chắn là một gia đình phú quý.

Ồ, hoá ra A Xu là một tiểu thư nhà giàu.

Lúc nó tới đây, quần áo rách rưới, vết thương đầy mình.

Đã thế vết thương cũ với vết thương mới chồng chéo, không đếm được bao nhiêu cái.”
Nghe tới đây, lông mày Lục Hàm Chi nhíu chặt.
Bà Tư lắc đầu nói: “Ta chỉ là thấy con bé đáng thương nên thu nhận nó, cho tắm thuốc hơn nửa tháng, vết thương mới lành hơn nửa.

Còn những nốt mụn trên mặt nó, ta cũng bó tay hết cách.

Các đại phu trong thôn đã xem qua, đều nói chưa từng thấy bệnh lạ như này.

Cả bệnh thần kinh của nó cũng vậy, không ai chuẩn đoán được là nó bị gì.

Đừng bảo ta giội nước lạnh, nếu như người ở sườn núi Hạnh Lâm này trị không được thì hai người đi nơi khác cũng khó trị được lắm.

Ta vốn định để con bé sống bình yên cả đời ở đây với ta, dù ta có chết thì con cái ta cũng chăm sóc cho nó.

Nếu hai người là người thân, ta cũng không thể cưỡng ép giữ lại.


Chỉ mong hai người có thể đối xử tốt với con bé, đừng để nó chạy lung tung nữa.”
Nghe bà Tư nói xong, trong lòng Lục Hàm Chi cảm thấy đây đúng là một bà lão lương thiện.
Ở sườn núi Hạnh Lâm này ngay cả một đứa bé chăn dê cũng có thể bắt mạch chẩn bệnh, thần y đông như nêm cối.

Bà ấy nói như vậy đích xác có lý của riêng mình.
Lục Hàm Chi nghìn ân vạn tạ với bà Tư, mời bà ấy đến thăm nhà bọn họ đã mua ở sườn núi phía Tây Hạnh Lâm.

Sau khi xem xét hoàn cảnh gia đình của Lục Hàm Chi và Vũ Văn Mân, bà Tư yên tâm giao A Xu cho bọn họ.
Trước khi đi, Lục Hàm Chi lấy ra một tờ ngân phiếu đưa cho bà Tư, bị bà ấy kiên quyết từ chối: “Ta thu nhận A Xu đơn giản vì thấy con bé đáng thương.

Dù nó là tiểu thư nhà giàu hay bé gái mồ côi, ta đều sẽ làm vậy.

Không cần thù lao, hai người đừng dùng tiền bôi nhọ bà già này.”
Lục Hàm Chi cất ngân phiếu đi, càng thêm kính nể bà Tư.
Từ lúc cậu đi vào sườn núi Hạnh Lâm đã cảm thấy người ở đây đều cực kỳ chất phác thiện lương.

Bởi vậy có thể thấy được, người nhà họ Tô cũng là những người thân thiện dễ gần.

So với Tô Uyển Ngưng ở kinh thành thì thật sự khác nhau một trời một vực.
Ngẩng đầu nhìn A Xu đang ngồi xổm nhặt đá trên dường, lòng Lục Hàm Chi tràn đầy sự phức tạp.
Gương mặt bị huỷ hoại, chân què, cả người chi chít vết sẹo.

Trở nên đần độn điên khùng, cái gì cũng không biết, ai cũng không quen.
Lục Hàm Chi chua xót tiến tới nắm lấy bả vai A Xu, nhìn vào đôi mắt trẻ thơ ấy, nói: “A Xu, sau này muội tên là Lục Linh Xu, là muội muội ruột của ta, được không?”
A Xu nghe không hiểu, chỉ biết cười khờ dại, đọc lại mấy câu lúc còn ở đống đổ nát trước đó.
Lục Hàm Chi thở dài, Vũ Văn Mân tiến lên nói: “Mang về kinh thành để Lâm thần y xem xem!”
Nếu trên đời này còn có người có thể chữa được bệnh của nàng ấy thì chỉ có Lâm thần y.
Lục Hàm Chi gật đầu: “Nếu A Xu khỏe lên, có thể chỉ ra và xác nhận Tô Uyển Ngưng, âm mưu của nàng ta sẽ rõ như ban ngày.”
Nhưng với bộ dạng điên khùng ngớ ngẩn này, e rằng không thể chứng minh suy đoán của Lục Hàm Chi là sự thật..


Bình luận

Truyện đang đọc