SINH CỤC CƯNG CHO BẠO QUÂN PHẢN DIỆN RỒI PHẢI LÀM SAO ĐÂY?


Khi lão hoàng đế nhìn thấy Nhung phi thì không khỏi chột dạ.
Nói đến cùng, Nhung phi chính là người vợ đầu tiên của lão, có thể xem là vợ chồng cùng chung hoạn nạn.

Tình cảm của lão đối với Nhung phi rất phức tạp, vừa thưởng thức bà biết nhẫn nhục chịu đựng lại vừa kiêng kị thế lực của nhà họ Nhung sau lưng bà.
Vậy nên đối với Nhung phi, mặc dù lão có thương xót trong lòng cũng sẽ không thể hiện ra ngoài.

Mấy năm nay, Nhung quý phi chứng kiến nhà họ Nhung bị chèn ép nhưng chưa từng nói lời nào.
Luận về xuất thân, bà hoàn toàn đủ tư cách làm Hoàng Hậu.

Chỉ tiếc khi bà vào phủ thì lão đang trong tình yêu cuồng nhiệt với thanh mai trúc mã.
Bình ca nhi rất khác biệt, y dịu dàng khiêm tốn, luôn săn sóc lão, còn có sự thông minh, lòng khoan dung và thiện lương mà người khác khó có được.
Người như vậy mới là Hoàng Hậu trong lòng lão.
Trong triều có nhiều kẻ rất muốn nhét người vào, nhưng không ai dám nhắc chữ nào về chuyện này.

Y và Nhung Táp đều gả vào phủ Thái Tử, cùng được phong làm trắc phi, thật ra người nhà họ Nhung cũng cam chịu Bình ca nhi sẽ là chính phi tương lai.

Nhung Táp đối xử với y rất tốt, hai người một trước một sau mang thai, mỗi ngày đều trao đổi một ít kiến thức về việc dưỡng thai.
Nếu không phải Bình ca nhi vì khó sinh mà chết thì có lẽ hoàng trưởng tử của lão sẽ là đứa con của Bình ca nhi, là Thái Tử danh chính ngôn thuận.

Lúc ấy lão còn chuẩn bị sẵn cả tên, gọi là Vũ Văn Tông.
Lại nhớ tới chuyện cũ, lão cúi đầu nhìn Nhung quý phi, khẽ thở dài rồi đỡ bà dậy.
“Sao quý phi lại đến đây? Không phải nàng nói thân thể không khỏe à?”
Nhung quý phi giả khóc lắc đầu, thút thít nói: “Hoàng Thượng, hoàng nhi là con trai trưởng của ngài.

Nó thân là hoàng trưởng tử, thân phận vô cùng tôn quý.

Tất cả những thứ này là do Hoàng Thượng ban cho nó, nó cũng rất quý trọng, ngưỡng mộ ngài.


Nhưng dù thế nào thì nó vẫn là một người đàn ông, vì vận mệnh đất nước mà hủy cả đời mình.

Bây giờ còn ph@t tình trên đường cái, bị mất hết mặt mũi.

Thân làm mẹ, thiếp… Lòng thiếp đau quá, Hoàng Thượng!”
Vừa nói xong, Nhung quý phi lại khóc vô cùng thảm thiết.
Hai người đang quỳ ở đằng sau không khỏi giơ ngón tay cái với mẫu phi, quả nhiên là gừng càng già càng cay.
Nhung quý phi không nhịn được lườm hai đứa con không nên thân này, ta phải làm như vậy là vì ai hả? Lỡ Hoàng Thượng thật sự tức giận thì sẽ đánh con tới chết, đây cũng không phải chuyện đùa.
Khi quân là tội chết, bà cũng không muốn để con mình bị đánh, chỉ có thể cùng tới diễn trò với hai thằng nhóc thúi này.
Nhung quý phi lại tiếp tục khóc lóc kể lể: “Thiếp vốn chỉ có một đứa con, bây giờ đành trơ mắt nhìn nó đi tới con đường không có tương lai này.

Hoàng Thượng nếu ngài còn phạt nó, vậy thiếp không muốn sống nữa! Chắc ngài cũng hiểu tính thiếp, từ khi gả vào phủ Thái Tử tới nay, thiếp chưa từng cầu xin Hoàng Thượng điều gì.

Bây giờ thiếp chỉ mong con mình có một chốn về, cũng muốn nó khi về già có nơi dựa vào! Lục nhị công tử đã trưởng thành, khôi ngô tuấn tú, thiếp biết chuyện này là lỗi của hoàng nhi, nhưng nếu mọi chuyện đã tới nước này, chúng ta đâm lao thì phải theo lao, biến đó thành chuyện tốt là được mà?”
“Vậy thì vừa có thể giữ gìn mặt mũi của hoàng gia, vừa bảo vệ danh dự của hoàng nhi.

Nếu nhà họ Lục đã có hai Vương phi thì sao không thể có thêm một phò mã nữa? Chuyện này đối với nhà họ Lục là một chuyện tốt, cũng là niềm vinh dự vô hạn, thưa Hoàng Thượng!”
Hoàng đế co rút khóe miệng, lão cũng ý thức được vấn đề, nhà họ Lục này may mắn cỡ nào vậy chứ?
Ngoại trừ Lục Thần Chi sẽ kế nghiệp cha của hắn, ba đứa con còn lại đều kết thông gia với hoàng thất.

Nhưng mà Nhung quý phi đã khóc lóc cầu xin trước mặt lão rồi, hơn nữa cũng vì tư tâm của lão nên mới khiến đứa con cả này rơi vào hoàn cảnh lúng túng như bây giờ.
Lão cũng chỉ có thể gật đầu, nói với Lục Húc Chi đang quỳ trên mặt đất: “Lục ái khanh… Ngươi có bằng lòng không?”
Lục Húc Chi dập đầu với lão: “Thần nguyện chịu trách nhiệm với điện hạ.”
Một câu này đã trả lời tất cả.
Dựa theo quan hệ của hai người bây giờ, cho dù không đồng ý mối nhân duyên này thì vẫn sẽ dây dưa không dứt.
Lỡ vợ chồng không hòa thuận thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Bây giờ nghĩ lại, lão lại thấy may mắn vì không để Sở Vương cưới Chiêu Vân, nếu không thì không phải sẽ thành trò cười lớn nhất trần đời hay sao?
Vì vậy cùng ngày, một thánh chỉ ban hôn được ban tới nhà họ Lục.
Lục Tư Nguy cũng ngây ra, nhưng lại nhanh chóng phấn khởi.

Đúng như lời Hoàng đế nói, nhà họ Lục may mắn quá.

Vừa có được hai vị Vương phi, trong đó một người còn là chính phi, bây giờ lại thêm một vị phò mã.
Lục Tư Nguy cũng nghe nói tới chuyện đêm qua, nhưng ông ta không ngờ rằng Hoàng đế lại hành động nhanh như vậy, chớp nhoáng đã gả Sở Vương cho Húc Nhi rồi.
Lúc ông ta đứng lên nhận thánh chỉ, hai tay còn run rẩy.
Lão thái giám cũng bước lên cười nịnh nọt: “Chúc mừng Lục đại nhân, ngài đã nuôi được ba người con ngoan, mỗi người đều có số mệnh cao quý.”
Lục Tư Nguy vui sướng tới mức nói năng lộn xộn, vội vàng lấy một chút bạc ra nhét vào tay lão thái giám.
Lục phu nhân cũng rất vui vẻ, ngày hôm qua khi con trai nhỏ tới cũng nói với bà về chuyện này, bây giờ chuyện đã thành công.

Có khi miệng của con trai nhỏ từng được đại sư của chùa Hàn Thọ khai quang cũng không chừng!
Đúng là nói cái gì là tới cái đó!
Lục Hàm Chi cũng vui mừng cho nhị ca và nhị tẩu, đứa nhỏ trong bụng Sở Vương đã được hai tháng, qua bảy tháng nữa sẽ được sinh ra.

Tới lúc đó họ còn phải kiếm một lý do để sinh non, mà kết duyên được với nhau đã là một chuyện đáng mừng.
Buổi chiều, Lục Húc Chi và Sở Vương ngồi xe ngựa trở về nhà họ Lục.
Nhà họ Lục là một nơi quá quen thuộc với Sở Vương.

Mỗi tháng hắn ta đều phải tới đây ở vài ngày, lén lút yêu đương với Lục Húc Chi.

Trước khi hắn ta chưa dùng thuốc tiên thì hai người đã đồng ý cả đời chỉ có mình nhau.
Lần này trở về, tâm trạng của Vũ Văn Giác vô cùng sung sướng.
Trước đó hắn ta luôn lo lắng sẽ bị người phát hiện, lo bọn họ không có tương lai, sợ bản thân sẽ làm ảnh hưởng đến con đường làm quan của Lục Húc Chi.

Bây giờ đứng trước cửa nhà Lục, hắn ta đã trở thành phu nhân chính quân rồi.
Lục Húc Chi đỡ Sở Vương xuống xe, dẫn người vào nhà, ngay cả cô dâu mới gả cũng không được chăm sóc chu đáo bằng hắn ta.
Vừa vào trong sảnh chính đã thấy Lục phu nhân đang nhìn hai người họ chằm chằm.
Không phải tụi nó chỉ mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn hôm qua thôi sao? Sao hôm nay nhìn qua cứ như vợ chồng thắm thiết nhiều năm vậy? Mặc dù trong lòng Lục phu nhân có điều nghi ngờ, nhưng bà vẫn tươi cười chào đón, khách sáo mời vị Sở Vương điện hạ này vào trong.
“Điện hạ th@n phận tôn quý, phải gả vào nhà họ Lục đã khiến ngài chịu oan ức rồi.”
Lục Tư Nguy ở phía sau hùa theo, trước đây khi ông ta ở chung với Vũ Văn Mân rất xấu hổ.

Bây giờ vị Sở Vương điện hạ này trở thành con dâu của ông ta, lại càng khiến ông ta xấu hổ hơn.
Đám người này thân phận người sau còn hơn người trước, lại cứ phải gọi ông ta là cha.

Thân phận này nhìn bề ngoài thì thấy vẻ vang nhưng lại không dễ khống chế.

Cũng may Lục Tư Nguy làm ăn buôn bán đã quen mặt, nếu không ông ta sợ mình sẽ không kiềm chế được mà quỳ xuống trước mặt Sở Vương.
Con trai thứ giỏi lắm!
Đây chính là Sở Vương điện hạ đấy!
Bình thường hai người cùng chong đèn đọc sách thì không sao, vậy mà thằng nhóc thúi nhà con cũng ra tay với ngài ấy được? Không thể không nói, trong chuyện này, ông ta cảm thấy mình kém xa con trai.
Chỉ thấy Lục Hàm Chi ôm A Thiền từ sau tấm bình phong bước ra, vừa vào cửa đã gọi: “Nhị ca nhị tẩu! Các huynh tới rồi!”
Lục phu nhân: “…”
Lục Tư Nguy: “…”
Lục Tư Nguy sợ tới mức run lên, vỗ lên lưng của Lục Hàm Chi: “Thằng nhóc thúi này, con xưng hô kiểu gì vậy? Đó là Sở Vương điện hạ, sao có thể gọi bậy bạ như vậy?”
Lục Hàm Chi ngậm kẹo, trong miệng A Thiền cũng ngậm kẹo.
Cậu lúng búng nói không rõ: “Sở Vương điện hạ thì làm sao? Sở Vương điện hạ chính là nhị tẩu của con! Con của họ trong tương lai còn phải gọi con một tiếng “tiểu thúc” nữa ấy chứ! Hơ, nhị tẩu, huynh nói có đúng không?”
Sở Vương cười, đứng dậy ôm lấy A Thiền: “Đúng đúng đúng, Hàm Chi của chúng ta nói đúng lắm.”
Lại nhớ tới đứa trẻ trong bụng mình, trên mặt Sở Vương lộ vẻ dịu dàng.
Trái lại, Lục Tư Nguy và Lục phu nhân không biết nên nói gì, bọn họ chỉ có thể sai người đi chuẩn bị trà bánh, để những người trẻ tuổi trò chuyện với nhau, còn mình đi bận việc khác.
Sau khi mọi người đều ra ngoài hết, Lục Húc Chi mới tiến lên nhéo tai Lục Hàm Chi: “Thằng nhóc thúi nhà đệ, hôm qua ngồi xem kịch hay lắm nhỉ?”
Lục Hàm Chi bị đau nên hét toáng lên: “A a a a nhị tẩu cứu đệ với!”
Sở Vương nhìn Lục Húc Chi, cái tên cuồng vợ này không nói hai lời đã tha cho em út nhà mình.
Lục Hàm Chu xoa tai nói: “Nhị ca, nhị tẩu, đệ nói thật, hai người khi đó làm như vậy là không đúng.

Khi ấy suýt nữa đệ cũng bị hai người lừa, đệ thật sự tưởng là nhị tẩu xảy ra chuyện thật.


Nhưng mà ai ngờ! Nhị tẩu là người mang thai, trong thời gian tiểu lang quân mang thai và nửa năm sau khi sinh nhất định sẽ không ph@t tình, vừa nghĩ là biết hai người đang bày trò.

Có điều nhị ca thông minh như vậy, biết chỉ làm thế thì Hoàng Thượng sẽ không chịu ban hôn.

Hơn nữa nhị tẩu mang thai sẽ sớm không thể giấu giếm được, dù sao tiểu lang quân đang trong kỳ ph@t tình, chỉ cần làm thì chắc chắn sẽ mang thai.”
Lục Húc Chi cau mày nói: “Hàm Nhi, sao đệ lại nói… trắng ra thế? Như vậy không tốt đâu.”
Lục Hàm Chi lại nói: “Có gì không tốt chứ? Đệ nói sự thật mà?”
Lục Húc Chi lại nói: “Dù là thật thì cũng không thể nói ra ngoài như vậy được.

Sau này nếu còn xảy ra chuyện thế này, đệ đừng có nói lời nào hết.”
Sở Vương tiến lên nói: “Hàm Nhi có lòng, huynh cũng đừng trách đệ ấy.

Được rồi, nói chuyện chính đi.”
Lục Hàm Chi ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: “Còn chuyện chính gì nữa ạ?”
Lục Húc Chi nói: “Ngày mai là đại hôn của Thái Tử, chúng ta phải tới trình diện.

Quà mừng đã được chuẩn bị từ trước, nhưng ngày đại hôn lại có nhiều người, có nhiều chuyện không thể tránh né được.”
Lục Hàm Chi vừa nghe thấy lời này thì đảo mắt hỏi: “Hửm? Nhị tẩu và An Vương điện hạ có kế hoạch gì sao?”
Vũ Văn Giác nghĩ rồi nói: “Hai ngày này ta và Tứ đệ âm thầm quan sát tình hình bên kho dược, phát hiện kho thảo dược của Vũ Văn Minh Cực có liên quan rất lớn tới một tổ chức ở Tây Vực.”
Lục Hàm Chi: “Tổ chức gì?”
Vũ Văn Giác đáp: “Không phải rõ rồi sao, nhưng mà chắc hẳn có liên quan tới cổ thuật, nếu không cũng sẽ không cần nhiều thảo dược để hiến tế như vậy.”
Lục Hàm Chi hỏi: “Vậy mọi người định … Làm gì đó à?”
Vũ Văn Giác: “Bọn ta định điều tra một chuyện có dính dáng tới Hoàng hậu.”
Lục Hàm Chi cau mày: “Chuyện này có liên quan gì tới Vũ Văn Minh Cực ư?”
Vũ Văn Giác: “Không liên quan, nhưng mà… Bọn ta tra được năm đó ca ca của Lệ phi chết rất kỳ lạ.

Khi dò hỏi ở lăng Tam Sinh, đúng lúc nghe được chút manh mối từ miệng người gác mộ.

Người canh gác kia nói vị Bình công tử kia chết vì vu thuật của Tây Vực.”
Lục Hàm Chi mờ mịt ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Giác: “Bình… Công tử?”.


Bình luận

Truyện đang đọc