SINH CỤC CƯNG CHO BẠO QUÂN PHẢN DIỆN RỒI PHẢI LÀM SAO ĐÂY?


Lão gia?
Là Lục Tư Nguy?
Sao Lục Tư Nguy lại đột ngột tới tìm mình?
Ông bố plastic này đó giờ toàn làm mặt lạnh với cậu, lần nào thấy cậu về cũng nhăn nhó, thế mà giờ lại chủ động tới thăm, không biết là có ý đồ gì.
Lục Hàm Chi nhanh chóng dọn hết đống đồ ăn vặt đủ sắc màu kia vào trong túi không gian, tiện tay ôm A Thiền nói: “Ta tới ngay đây.”
Dù sao đó cũng là cha ruột của nguyên chủ, kể cả mỗi người mỗi ngả sau cái chết của nguyên chủ trong cốt truyện gốc thì vẫn là máu mủ ruột rà.
Lục Hàm Chi sửa soạn lại quần áo, đổi sang một bộ nghiêm túc hơn.

Cậu nghĩ nghĩ, vẫn quyết định bế A Thiền cùng ra ngoài.

A Thiền là ràng buộc mà cậu không thể chối bỏ, cho dù Lục Tư Nguy không thích đứa bé này, ông ta cũng phải nhìn thẳng vào sự thật đó.
Lúc Lục Hàm Chi ra ngoài, cậu thấy Lục Tư Nguy đang ngắm bài trí trong đại sảnh.

Sắc mặt của ông ta không tốt lắm, thấy Lục Hàm Chi đi ra, ông ta bèn xoay người lại.
Ánh mắt đầu tiên, Lục Hàm Chi đã thấy phối kiếm đang giắt bên hông Lục Tư Nguy.

Không phải nói chứ, đúng là đẹp thật.

Tuy Lục Tư Nguy đã vào độ tuổi trung niên nhưng vẫn rất dễ nhìn, nếu ông ta xấu thì đã chẳng sinh ra nổi ba đứa con tuấn tú đến thế.
Lục Hàm Chi tiến lên gọi Lục Tư Nguy một tiếng: “Cha.”
Lục Tư Nguy gật đầu, ánh mắt nhìn Lục Hàm Chi lại có vẻ đau lòng, ông ta lắc đầu: “Con đó… đúng là số khổ.

Thu dọn đồ đạc rồi về Lục phủ ở đi.”
Nghe xong lời Lục Tư Nguy nói, ánh mắt Lục Hàm Chi thoáng kinh ngạc.
Cậu hắng giọng: “Cái này… chắc là không cần đâu ạ?” Vì sao đột nhiên khách sáo với cậu như vậy?
Ông bố plastic kia lại đè bả vai cậu: “Hàm nhi… Cha…”
Lời còn chưa nói xong, đôi mắt ông ta đã dâng lên ánh nước, bàn tay đang đè lại bả vai Lục Hàm Chi cũng run rẩy.
Lục Hàm Chi hơi ngoài ý muốn, hóa ra ông bố plastic này đang hối hận à? Nhìn sự chân thành trong đôi mắt ông ta không giống giả vờ.
Lục Hàm Chi chờ Lục Tư Nguy điều chỉnh lại cảm xúc, nghe thấy ông ta nói: “Cha điên rồi mới để con đi ra tận đây sống.


Mấy ngày nay cha cứ lúc tỉnh lúc mơ.

Lúc tỉnh, cha cứ có cảm giác vừa không phải bản thân mình mà cũng vừa đúng là bản thân mình.

Hàm nhi, từ nhỏ cha đã hiểu con nhất, kể cả mẹ con nói là cha chiều hư con.

Nhưng cha không hiểu sao mình… ngày càng xa cách với con, cuối cùng tới bước đường này chứ?”
Lục Hàm Chi nghe lời bộc bạch của Lục Tư Nguy xong, coi như cậu đã hiểu.

Có lẽ lá bùa kia của mình đã có tác dụng.
Thật ra cốt truyện gốc cũng không nói rõ về tình cảm giữa hai cha con này, chỉ nói ban đầu Lục Tư Nguy rất nuông chiều Lục Hàm Chi, cảm thấy đứa con út này đã đáp ứng được tất cả mọi thứ mà ông ta mong chờ ở một đứa con.
Kể cả là Lục Hạo Chi được sinh ra gần thời điểm có Lục Hàm Chi, hắn ta cũng chưa bao giờ được Lục Tư Nguy chiều chuộng như vậy.

Vấn đề là từ lúc Tô Uyển Ngưng bước chân vào Lục phủ, có ánh hào quang vĩ đại của cô gái này mới càng làm nổi bật sự ngang ngược tùy hứng của Lục Hàm Chi, dẫn tới y bị thất sủng.
Ngược lại là Tô Uyển Ngưng sống ở Lục phủ còn sung sướng hơn cả tiểu thư chính quy của nhà họ Lục.

Có cụ bà Lục thương yêu, Lục đại nhân chiều chuộng, Lục phu nhân cũng mềm lòng, ngay cả mấy di nương cũng có vài phần kính trọng với nàng ta.
Chuyện khác thường thì tất có biến, làm gì có ai trên thế giới này lại nhận được sự sủng ái của tất cả mọi người như thế? Hơn nữa còn là chuyện xảy ra trong gia đình giàu có.
Không lâu sau, Lục Hàm Chi đã chấn chỉnh lại biểu cảm của mình, trong mắt cậu hiện lên vẻ tủi thân, oán trách nói: “Không phải cha đã sớm không còn yêu thương Hàm nhi rồi sao? Hai năm trước, biểu muội vào phủ thì cái gì cũng tốt hơn Hàm nhi, tất nhiên Hàm nhi không thể bì được.

Nếu cha đã không thích thì cứ tống Hàm nhi đi xa cho khuất mắt là được.”
Lục Tư Nguy lập tức lắc đầu: “… Hiện giờ cha nghĩ lại mà mãi vẫn không hiểu rốt cuộc mình thương cháu gái ở điểm nào.

Cha cũng đã quên vì sao lại đuổi con ra khỏi phủ, vì sao lại… ngay cả cháu ruột mình mà cũng không chịu nhận.”
Lục Hàm Chi nức nở: “Hàm nhi biết bản thân mình không giữ lễ tiết, sinh con từ khi còn ở trong khuê phòng, bị cha chê trách là chuyện rất bình thường.”
Lục Tư Nguy lắc đầu: “Không, không phải thế.

Nhưng rốt cuộc là tại sao thì cha cũng không nhớ rõ…”
Lục Hàm Chi thầm nghĩ, ông không nhớ rõ, nhưng tôi nhớ rõ lắm nè!
Chẳng qua là ông bị Tô Uyển Ngưng công kích tinh thần rồi ép phải nhìn nàng ta bằng filter nên mới dần dần biến thành tù binh trung thực của nàng ta.


Nhưng nhìn tình hình trước mắt, chắc là số lần Lục Tư Nguy bị công kích tinh thần phải nhiều hơn hẳn Lục phu nhân.
Ông ta là chủ nhà họ Lục, Tô Uyển Ngưng muốn được lợi lộc gì từ nhà họ Lục thì nhất định phải thuần phục được Lục Tư Nguy.

Có thể nhìn ra từ trạng thái sức khỏe của cụ bà Lục, hẳn là Tô Uyển Ngưng công kích mấy lần nên giờ tinh thần của bà cụ ngày càng kém.
Nghĩ tới đây, Lục Hàm Chi bèn nói: “Nhắc đến cũng khéo, không biết vì sao mà Tô Uyển Ngưng biểu muội vào phủ thì bà nội và cha đều hết thương con, có một khoảng thời gian mẹ cũng kín đáo phê bình con nhiều lần.

Trừ hai ca ca vẫn yêu thương con như cũ, dường như người lớn trong nhà đều chỉ quan tâm tới Uyển Ngưng biểu muội.”
Một câu đánh thức người trong mộng, Lục Tư Nguy đột nhiên nhíu mày: “Hàm nhi nói vậy… hình như cũng đúng.

Trước đây rõ ràng bà nội thương yêu con nhất, từ nhỏ con đã được bà nội chăm sóc, sao có thể kém hơn hẳn một đứa cháu ngoại nửa đường nhảy ra chứ?”
Dù sao cũng đã lái Lục Tư Nguy nghi ngờ vấn đề này rồi, có mấy lời ám chỉ này, ông ta sẽ sinh lòng cảnh giác với nữ chính.
Đề tài lại vòng về lúc ban đầu, Lục Tư Nguy nói: “Hàm nhi, về nhà với cha đi! Bế theo cả A Thiền nữa, dù sao con mà gả đi thì cũng phải ngồi kiệu từ phủ ra mà.

Ngày đó An Vương tặng cha bội kiếm đã đề cập đến ngày thành hôn, ngài ấy có ý chờ đại lễ vào tháng sau, chọn ngày lành tháng tốt để thành hôn.

Con cứ ở thôn trang này cũng không phải là kế lâu dài.”
Lục Hàm Chi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chuyện trở về… trước không vội.

Con và Vương gia đã bàn rồi, ngài ấy cũng muốn ở lại đây mấy ngày.

Ngài ấy nói bên này khung cảnh đẹp mà không khí cũng trong lành, thích hợp tĩnh tâm.

Có đôi lúc sự vụ bận rộn, ngài ấy sẽ tới đây nghỉ tạm mấy ngày.”
Cứ lấy Vũ Văn Mân ra để làm cớ, quá tuyệt.

Lục Tư Nguy vừa nghe thế đã thỏa hiệp ngay.
Ông ta gật đầu: “Đã vậy thì… cha chỉ có thể mua thêm ít đồ cho con, để người ta tu sửa cho tiểu viện của con.”

Cùng ngày, Lục Tư Nguy vừa rời đi, hôm sau đã phái tới một nhóm thợ xây.

Đây không phải chỉ là tu sửa tiểu viện mà là đập đi xây lại luôn rồi.

Xây cho cậu một biệt viện ở ngay bên cạnh cái cũ, nhìn một cái là thấy đúng là quy cách biệt viện của Vương phi.
Lục Hàm Chi thở dài, ông bố plastic lại biến về ông bố dịu dàng ngày xưa, chẳng biết chuyện này là tốt hay xấu đây.

Chuyện tốt là cuối cùng cũng thêm một đồng minh, chuyện xấu thì… nếu Tô Uyển Ngưng phát hiện, không biết nàng ta sẽ ra đối sách gì nữa?
Ngược lại là ba ngày nay Vũ Văn Mân lại im như thóc, chẳng thấy tới tìm cậu, Lục Hàm Chi cũng thuận lợi nhận nhiệm vụ 3 giai đoạn 2.
Đồng thời cậu cũng sử dụng số điểm giao dịch còn lại của mình để đổi đồ cần thiết cho sinh hoạt, lại đổi thêm hai đạo cụ phòng thủ đắt đỏ.

Mà hai đạo cụ này, mỗi cái chỉ triệt tiêu một lần tấn công chí mạng và mười lần tấn công hạng nặng.
Lục Hàm Chi cảm thấy dựa theo tính cách của Tô Uyển Ngưng thì sau vài lần thất bại, chắc chắn nàng ta sẽ không dễ gì buông tha cậu.
Còn có A Thiền, khi bé lớn lên, cảm tình của cậu với bé sẽ ngày càng sâu đậm nên càng để ý tới an toàn của bé.
Đeo đồ phòng thủ xong, Lục Hàm Chi nhận nhiệm vụ thứ 3 của giai đoạn 2.
Nhiệm vụ thứ 3 cũng kiểu như cũ, chẳng qua điều kiện thứ 2 là phải đưa GDP chạm mốc tới 2000 lượng.

Làm xong giai đoạn này, Lục Hàm Chi đã cảm thấy phải gắng sức lắm rồi.
Kể cả cậu vừa mới có đơn hàng lớn, ông chủ Thạch đặt một đơn 5000 lượng, nhưng để đạt được thành tựu kia thì cũng phải cố hết sức.

GDP đạt tới 2000 lượng thì trong 10 ngày phải kiếm được đủ 20000 lượng.
Ước chừng 20000 cơ đấy!
Lục Hàm Chi ê cả răng.

Xà phòng, kem dưỡng da, đồ ăn của cậu tuy đều tiêu thụ ổn, nhưng nếu phải kiếm được 20000 lượng trong vòng 10 ngày thì cũng quá sức rồi.
Tính qua tính lại cũng chỉ kiếm được tầm 12000 lượng.
Lục Hàm Chi rầu thúi ruột, nhưng cậu cũng không gấp gáp quá.

Nhiệm vụ trước đó có chu kỳ ngắn ngủi mà cậu còn đủ thời gian chinh phục.
Lúc nãy Vũ Văn Mân tới tìm, dù sao cũng rảnh nên cậu bèn ngồi xe ngựa cùng về kinh với hắn.

Đã vài ngày chưa gặp Lục phu nhân, cậu cũng muốn về thăm và, tiện gặp nhị ca và nhị tẩu.
Trên đường đi, Lục Hàm Chi hỏi Vũ Văn Mân: “Sở Vương và nhị ca của ta thế nào rồi?”
Vũ Văn Mân gật đầu: “Ngày mai gặp thì biết.”
Lục Hàm Chi lại hỏi: “Chiêu Vân Quận chúa kia không làm ầm lên à?”

Vũ Văn Mân lắc đầu, kể cho Lục Hàm Chi nghe về thủ đoạn sấm rền gió cuốn của Minh Hi trưởng công chúa.
Lục Hàm Chi sợ rớt cả cằm, lắp bắp mãi mới cảm thán: “Thật sự không hổ danh… người phụ nữ đã trải đời, ngay cả con gái ruột của mình cũng ra tay được.”
Vũ Văn Mân nói: “Đêm nay thánh chỉ sẽ tới phủ Thái Tử, chọn luôn ngày lành để thành hôn.”
Lục Hàm Chi vui sắp điên rồi, Tô Uyển Ngưng ngàn tính vạn tính, chỉ sợ là nàng ta cũng không ngờ tới nước đi này nhỉ?
Trùng hợp là lúc hai người vào phủ thì gặp phải Tô Uyển Ngưng cũng đang định vào cửa.

Mũ trùm trên đầu nàng ta bị vén lên, phía dưới là một màu áo vàng nhạt mộc mạc, gương mặt xinh đẹp động lòng người cũng hé ra.
Lục Hàm Chi chậc một tiếng, gương mặt đẹp như vậy, nếu ai không biết thì chắc là sẽ cảm thấy nàng ta là một cô nương vô cùng ngây thơ.
Đáng tiếc.
Tô Uyển Ngưng tiến lên hành lễ với Vũ Văn Mân, lại cười với Lục Hàm Chi: “Hàm Chi biểu ca, An Vương điện hạ.”
Lục Hàm Chi gật đầu, Vũ Văn Mân thì chẳng thèm đáp lời.
Tô Uyển Ngưng nói: “Ta vừa mới từ trong cung về, Hoàng Hậu nương nương nhờ ta đun thuốc để huân, mà mới đun được một nửa đã bảo ta về phủ.

Ôi, lại nói chứ, phải nói một câu chúc mừng với An Vương điện hạ rồi.”
Vũ Văn Mân khó hiểu: “Chúc mừng chuyện gì?”
Tô Uyển Ngưng nói: “Nghe Hoàng Hậu nương nương nói, có lẽ Chiêu Vân Quận chúa sẽ được ban hôn cho Sở Vương hoặc An Vương điện hạ.

Mà dù thánh chỉ được ban đến Vương phủ của ai thì đó cũng là một chuyện đáng mừng.”
Không biết có phải ảo giác không, Lục Hàm Chi thoáng thấy được mấy phần đắc ý trong ánh mắt của Tô Uyển Ngưng.
Vũ Văn Mân lại nói: “Ồ? Vậy thì chắc sẽ khiến Tô tiểu thư phải thất vọng rồi.

Vừa mới nãy phụ hoàng đã hạ thánh chỉ, gả Chiêu Vân Quận chúa cho Thái Tử, phong làm Thái Tử phi.

Nếu bàn về thân phận tôn quý, tất nhiên vẫn nên nhắc tới phủ Thái Tử, nói vậy thì Chiêu Vân Quận chúa cũng là người có mắt chọn đấy.”
Tô Uyển Ngưng vừa nghe tin đã cao giọng hỏi: “Ngươi… ngươi nói cái gì?”
Lục Hàm Chi bên cạnh vờ tức giận: “Ôi, Uyển nhi biểu muội, không được đâu nha.

Phu quân của ta là thân vương, dám xưng “ngươi” với thân vương, muội quá bất kính rồi, đã thế còn nói tận hai lần!”
Phu quân – Vũ Văn Mân: … Ông nói gà bà nói vịt gì vậy?
——————–
Tác giả nói:
Lục Hàm Chi: Phu quân của ta là thân vương, còn mi là cái thá gì?
Nữ chính: Phu quân của ta là Thái… Cái gì? Thái Tử đã nạp phi? (hoảng sợ).


Bình luận

Truyện đang đọc