SINH CỤC CƯNG CHO BẠO QUÂN PHẢN DIỆN RỒI PHẢI LÀM SAO ĐÂY?


“Tõm” một tiếng, miếng “trư tiên” rơi xuống nước.

Lục Hàm Chi hắng giọng, tiện tay lấy khăn lông bên cạnh lau tay, đứng lên nói: “Sao ngài đi mà không có chút tiếng động nào vậy?”
Mỗi lần Vũ Văn Mân tới đều khiến cậu giật mình.
Mà đối phương lại nhìn vào chậu toàn trư tiên kia, nói: “Là do ngươi quá tập trung thôi.”
Lục Hàm Chi chỉ chỉ vào chậu sứ dưới chân, đáp: “Trư tiên kho đó! Ăn ngon lắm! Tối nay ở lại nếm thử chút nha?”
Mày của Vũ Văn Mân nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết con ruồi, biểu cảm đầy ghét bỏ, hắn mở miệng: “Bổn vương không ăn thứ này.”
Lục Hàm Chi làm bộ kinh ngạc nhìn Vũ Văn Mân, giơ ngón tay cái: “…Vương gia thật oai phong.”
Vũ Văn Mân: “…”
Hắn thật sự hết cách với tiểu lang quân này, vốn hôm nay có việc quan trọng cần tìm cậu nhưng lúc này tự dưng hắn hơi buồn bực.

Nhưng Vũ Văn Mân lại không hiểu sao mình bực như thế, cạn lời thật!
Lục Hàm Chi dẫn Vũ Văn Mân đến đại sảnh, Loan Phượng cũng nhanh chóng bưng nước tới rồi lấy xà phòng trân châu Long Diên Hương cho cậu.

Trước nay Lục Hàm Chi chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt, đương nhiên đồ mình dùng phải là loại tốt nhất rồi.

Rửa tay xong, Lục Hàm Chi về phòng thay một bộ thường phục màu đen rồi mới đi ra.
Thiếu niên vốn dĩ đã xinh đẹp, giờ mặc bộ quần áo này còn toát lên khí chất trầm ổn, khác hẳn mấy bộ áo gấm nhạt màu hay mặc ngày thường.

Mà cũng do sau khi xuyên sách Lục Hàm Chi đã cho may thêm một đống quần áo mới, cậu chẳng thích thường phục của tiểu lang quân chút nào.
Giống con gái vậy, đẹp thì có đẹp, nhưng mặc thì không thoải mái lắm.
Cậu chỉnh lại lọn tóc hơi lộn xộn do làm món kho vừa nãy, hỏi: “Hôm nay Vương gia đến tìm ta là có chuyện gì sao?”
Vũ Văn Mân nói: “Ta tới nói cho Vương phi biết một tiếng, cách mà Vương phi nói lần trước ấy, thành công rồi.”
Lục Hàm Chi:???
Chấn động quá, mấy cái ý tưởng đó hả?
Vũ Văn Mân nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng ba ngày, thánh chỉ ban hôn của Hoàng Thượng sẽ tới phủ Thái tử.”
Lục Hàm Chi:???
Không phải chứ điện hạ, ta chỉ thuận miệng nói muốn khiến Thái tử dính thêm chút phiền phức để hôn sự của Tô Uyển Ngưng bớt thuận lợi chút thôi.
Vậy mà ngài… đã giải quyết xong rồi à?
Cậu khó tin hỏi: “Cái này… Sao làm được hay vậy?”

Vũ Văn Mân đáp: “Cũng đơn giản thôi, nhũ mẫu của Trưởng công chúa… là người của Bổn Vương.”
Quào, cái loại chuyện như xếp người nằm vùng thế này, đối với một bạo quân thì đúng là chuyện nhỏ.
Lục Hàm Chi bội phục gật đầu: “Giỏi thật… Sau đó thì sao?” Một gián điệp nằm vùng đã có thể khiến Chiêu Vân Quận chúa gả đến phủ Thái tử thật ư?
Vũ Văn Mân đáp: “Ta chỉ kêu bà ấy chú ý tiến triển sự việc thôi, còn chuyện có thành hay không thì phải xem trưởng công chúa.”
Lục Hàm Chi nghi ngờ: “Vậy… ngài nói thế nào mà có thể thuyết phục trưởng công chúa hứa gả con gái cho Thái tử vậy?”
Vũ Văn Mân đáp: “Đơn giản, Minh Hi trưởng công chúa vốn là vật hy sinh để cân bằng triều cục của hoàng thất, bà ấy không muốn con gái mình phải bước vào vết xe đổ của mình.

Nhưng nếu số mệnh đã định trước phải trở thành vật hy sinh, thế chi bằng trở thành loại có thể quyền khuynh triều dã.”
Lục Hàm Chi bừng tỉnh, trong tương lai Thái tử sẽ trở thành Hoàng đế, Thái tử phi sẽ thành Hoàng Hậu.

Nếu ban hôn cho Sở Vương, cùng lắm chỉ làm thân vương phi dập đầu hành lễ với Hoàng Hậu.
Không thể không nói, những người đứng ở trung tâm quyền lực đều có đầu óc và thủ đoạn.

Nếu là cậu, cậu cũng sẽ chọn gả cho Thái tử chứ không phải là Sở Vương.

Dẫu sao không phải ai cũng biết chuyện Thái tử đã là thịt trong đĩa của Tô Uyển Ngưng.
Lục Hàm Chi gật đầu: “Bội phục, bội phục, vậy Vương gia định làm gì tiếp theo? Chuyện của nhị ca ta và Sở Vương…” Chưa tới hai tháng nữa, bụng của Sở Vương e khó mà giấu được.
Hắn ta không giống Lục Hàm Chi, ban đầu cậu được nha hoàn và ma ma trong phòng giấu giúp, hơn nữa tiểu lang quân không bước chân ra khỏi nhà, đương nhiên có thể lừa gạt được.

Cho đến khi bất ngờ sinh sớm, ma ma vội vã bí mật sai người đi tìm bà đỡ nhưng chuyện như vậy rất khó giữ kín, đành để bà đỡ chui qua lỗ chó vào trong phủ, đúng lúc bị Lục Hạo Chi bắt quả tang.
Vũ Văn Mân suy nghĩ một lúc, nói: “Chắc chắn không thể lừa tiếp nữa.

Trước đây Đại hoàng huynh cứ mượn cớ sức khỏe không tốt, không chịu nạp Lương Thị.

Trong bốn hoàng tử đã trưởng thành, ngoại trừ Đại hoàng tử thì những người còn lại đều đã có thị thiếp hoặc Lương Thị.

Thậm chí bổn vương còn có cả con rồi đó thôi.”
Lục Hàm Chi: “…”
Đừng nhắc chuyện này nữa được không?
Đại hoàng huynh đã 22, nếu còn từ chối nữa, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.


Đây là một vấn đề cực kỳ khó giải quyết, hôn sự của Đại hoàng tử cứ như đang đánh Boss vậy, đánh chết con này thì tới con khác.
Lục Hàm Chi hỏi: “… An Vương điện hạ, không biết… trong lịch sử Đại Chiêu có hoàng tử nào là tiểu lang quân chưa?”
Vũ Văn Mân đáp: “Có, con trai thứ ba của một vị Hoàng đế, bởi vì sinh vào ngày âm tháng âm, mệnh phạm Thái Tuế.

Khâm Thiên Giám quan sát thiên tượng, nói rằng e là vị Tam hoàng tử này có mệnh hại nước.

Hắn thân nam nhi lại có mệnh âm, âm dương ngược hướng…”
Nói tới đây, Vũ Văn Mân bỗng lộ vẻ tán dương, nhìn Lục Hàm Chi mà rằng: “Kế của Vương phi thật hay, vậy bổn vương đi làm đây.”
Lục Hàm Chi: Excuse meow???
Tui đã làm gì? Tui chưa kịp nói gì mà!
Nhưng Vũ Văn Mân đã vội phóng lên lưng ngựa, chạy nhanh đến mức vó ngựa đạp tung bụi mù.

Cách làm việc của người này thật là hùng hổ, vừa phát hiện có con đường đi là lập tức phắn ngay.
Nhưng Lục Hàm Chi cũng lười chơi trò đánh đố với bạo quân tương lai, cậu đi ra cửa phân công đám tạp dịch: “Đóng hộp đồ kho của các ngươi đem đến hai cửa tiệm mới mở kia đi.

Tại Ngự đã nói địa chỉ cho các ngươi biết chưa?”
Tạp dịch phụ trách làm công việc vận chuyển nói: “Đã nói rồi thưa thiếu gia, vậy bọn tiểu nhân đi đây.”
Lục Hàm Chi gật đầu, ba cửa hàng đã khai trương, chỉ cần chờ hàng tới là có thể tăng GDP.
Lúc này cậu cũng rảnh rỗi đến nhàm chán, Lục Hàm Chi ngồi xe ngựa đi xem tình huống của tiệm nhỏ của mình.

Lục Hàm Chi rất chú trọng đến việc chọn địa điểm cho tiệm, trang trí cũng rất lịch sự tao nhã.

Cậu đi đến cửa tiệm ở thành Đông trước, vừa tới đã thấy một người đàn ông bụng phệ đang lôi kéo Tại Ngự nói gì đó.
Tại Ngự khổ sở cau mày, xem ra không biết phải trả lời ông ta thế nào.
Lục Hàm Chi nhanh chóng xuống xe ngựa, đến gần nói: “Tại Ngự, sao vậy?”
Tại Ngự vừa thấy Lục Hàm Chi, lập tức nói: “Thật đúng lúc, ông chủ Thạch, thiếu gia nhà ta tới rồi.

Nếu ngài có chuyện gì thì cứ nói với thiếu gia nhà ta đi! Tiểu nhân quả thật là không làm chủ được.”
Bộ dáng của ông chủ Thạch cỡ 100 kí, cái bụng bự kia còn lớn hơn cả phụ nữ sắp sinh nữa.


Lục Hàm Chi liếc cái đã biết, vị này chắc là đầu bếp rồi.
Quả nhiên, ông chủ Thạch vừa thấy cậu là nhiệt tình tiến lên chắp tay chào hỏi: “Ôi chao, ông chủ Hàm! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Ha, người thời xưa đều chào hỏi thế này à?
Lục Hàm Chi cũng chào lại: “Ông chủ Thạch, ngưỡng mộ đã lâu, không biết hôm nay ông chủ Thạch đến tìm Hàm mỗ có chuyện gì sao?”
Ông chủ Thạch kia toét miệng cười hết sức hòa ái, nói: “Haiz, ta là người thẳng tính nên cứ nói thẳng vậy.

Thạch mỗ có mở một tiệm cơm, chi nhánh trải rộng khắp kinh thành tên là Thực Trân Lầu.

Hôm nay có khách quý đến thăm, gọi món hầm ngũ bảo vốn là đặc sản của quán.

Có thể ông chủ Hàm đã nghe nói, giá của món hầm ngũ bảo này ở kinh thành đắt có tiếng! Không ngờ ở chỗ khách quý đó lại bị thua món kho của quý tiệm.”
Lục Hàm Chi nghe vậy, thầm nghĩ đây là tới phá quán à?
Nhưng đối phương đổi lời: “Haizz, thật ra thì hôm nay Thạch mỗ tới là muốn tìm ông chủ Hàm để bàn một vụ làm ăn.

Ngài xem, dạo gần đây khách quý đến bổn tiệm ăn đều xách theo một phần đồ kho của quý tiệm.

Thứ nhất, khách phải chạy hai bên, rất phiền.

Thứ hai, cũng có thể quảng cáo thêm cho món kho Hàm Ký của chúng ta.

Ngài yên tâm, lúc bán ra, ta cũng sẽ đánh dấu là món kho từ tiệm Hàm Ký.

Dù sao bản thân tên tiệm của ngài cũng đã rất nổi tiếng rồi.”
Lục Hàm Chi như có điều suy nghĩ, cảm thấy chuyện hợp tác này cũng không tệ lắm.

Chuồng lợn của cậu đã bắt đầu mở rộng quy mô, trừ hơn 20 con heo vừa mới sinh, cậu còn cho người mua một lứa lợn con mới về nuôi.
Ngoài ra còn có mấy con lợn đã có thể xuất chuồng.

Kể cả không có lợn sắp xuất chuồng, cậu vẫn có thể mua từ bên ngoài.

Tuy không thể đưa vào việc phát triển GDP, nhưng cũng kiếm được tiền.
Cho tới giờ, Lục Hàm Chi chưa từng nghĩ nhiều tiền là xấu, nếu đã có một vụ làm ăn đưa tới tận cửa, sao lại không làm?
Thế là cậu chấp nhận đề nghị của ông chủ Thạch: “Đã vậy, chúng ta tìm một quán trà ngồi, nói chi tiết hơn chút đi!”
Hai giờ sau, ông chủ Thạch và Lục Hàm Chi mỗi người giữ một phần hợp đồng, ai về nhà nấy.

Nhóm đầu tiên, Lục Hàm Chi nhập 20 con lợn, chế biến thành các loại món ăn đưa đến Thực Trân Lầu, đồng thời còn đưa cho mỗi chi nhánh của Thực Trân Lầu một tấm áp phích.

Phong cách vẽ của áp phích khiến trẻ con thấy rất thích, còn có hơi… tùy ý, nhưng có mấy chữ to được viết rất rõ ràng: “Món kho của Hàm Ký mới đến.”
Nhất thời, món kho của Hàm Ký bán đắt như tôm tươi, nhiệm vụ giai đoạn thứ 2 của Lục Hàm Chi vèo cái đã hoàn thành.
Lục Hàm Chi thỏa mãn nhận lấy phần thưởng, sau đó bắt đầu đi dạo phố.

Gần đây siêu thị lại bổ sung thêm một loạt quà vặt mới! Lục Hàm Chi thèm muốn chớt, khoai tây chiên, bỏng gạo, thịt khô, thịt viên, lạp xưởng!
Cậu xài hết 5 điểm giao dịch, đưa cho A Thiền một cái bánh gạo còn chưa xé vỏ, sau đó là bắt đầu hưởng thụ đồ ăn ngon của mình.

Cậu xé túi đựng rồi ném vào trong lối đi thu hồi rác và đồ phế thải trong hệ thống, sau đó vui vẻ ăn.
A Thiền cắn vỏ bánh gạo vang lên tiếng rộp rộp, nhưng răng trong miệng chưa có, cắn không đứt được.

Bé cắn nửa ngày mà không nổi nóng, vẫn kiên nhẫn gặm gặm.
Cuối cùng Lục Hàm Chi cũng thấy ngứa mắt, mở túi ra cho bé.

Cậu vốn tưởng A Thiền không cắn nổi, ai ngờ mới nhét bánh vào trong miệng bé đã nghe thấy tiếng răng rắc nho nhỏ.
Lục Hàm Chi kinh ngạc, lập tức mở cái miệng nhỏ của A Thiền ra xem, quả nhiên thấy có một cái răng bé xíu mới nhú lên.
Mặt cậu lộ nét vui vẻ: “Quào! A Thiền, con mọc răng rồi nè! Không tệ không tệ, sau này ăn cái gì cũng được nhiều hơn.”
A Thiền ngơ ngác nhìn cha bé, mặc dù nghe không hiểu hết, nhưng cái câu “ăn nhiều hơn” kia thì bé có thể hiểu được.

Vì vậy bé chìa tay ra, vói vào trong đống quà vặt lấy mấy miếng khoai tây chiên và bánh quy, nhét vào trong túi của cái yếm nhỏ có thêu chữ Phúc của mình.
Lục Hàm Chi: “…”
Ôi chao, cái nết ăn hàng này là giống ai vậy?
Cậu nhìn đống đồ ăn trước mắt, tự lẩm bẩm trong lòng: Chắc không phải giống mình đâu ha?
Lục Hàm Chi buồn bực, chẳng lẽ cứ để ai nuôi thì đứa nhỏ này sẽ giống người đó à? Nhưng cậu buồn chưa nổi 3 phút.

3 phút sau, lại nghe thấy tiếng nhai khoai tây chiên rắc rắc rắc rắc.
Lục Hàm Chi rắc rắc rắc rắc, A Thiền cũng nhỏ giọng rắc rắc rắc rắc theo, hai cha con hợp xướng hết sức hài hòa.
Lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa, giọng của Loan Phượng vang lên: “Thiếu gia, người dậy chưa? Lão gia qua đây thăm người.”
Lục Hàm Chi:???
———————–
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Hàm Chi: Ông bố plastic đến tìm ta làm gì đó?
Lục Tư Nguy ôm bắp đùi khóc: Con trai à! Cha biết lỗi rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc