SÓI VƯƠNG BẤT BẠI

Vương Tuyết Mai hơi sửng sốt, sau đó thuận miệng nói: “Nhìn thấy chưa? Có biết chiếc xe này không? Đây là Bentley Mulsanne đấy, loại xe này chỉ có những người đàn ông thành công mới lái mà thôi. Tôi nghe nói hình như chỉ riêng mui xe đã phải tốn hơn mười bảy tỷ rồi, cả chiếc xe cũng hơn hai mươi tỷ đấy."

"So với chiếc xe của Thiếu Huy nhà chúng tôi lái thì đắt hơn gấp mười

lần!"

Lúc nói chuyện, giữa hàng lông mày bà ta đều hiện lên vẻ hâm mộ, trong lòng không khỏi suy nghĩ: Nếu như Thiếu Huy nhà mình cũng có thể mua được một chiếc xe sang như vậy thì tốt biết bao. Người làm mẹ vợ như mình sẽ có thể kiêu ngạo đến mức ngẩng đầu lên trời rồi!

Từ nay về sau, hoàn toàn có thể ngang ngược ở trong khu nhà này.

Đang lúc suy nghĩ, chiếc Bentley Mulsanne kia đã chậm rãi lái đến bên cạnh bọn họ rồi ngừng lại. Điều này khiến cho tất cả mọi người đều ngần ra.

Chẳng lẽ là người quen sao?

"Me!"

Cả đám người còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên cửa xe ở chỗ ngồi cạnh tài xế bị người khác đẩy ra. Tô Tử Lam chui ra từ bên trong xe, gọi Liễu Như Phương một tiếng rồi sau đó xông đến ôm lấy Tô An Nhiên vào trong ngực.

"Tử Lam?"

Mấy người già đứng đó mắt lớn trừng lớn nhỏ, toàn bộ đều sợ ngây người.

Troi oi!

Sau bữa cơm trưa, rõ ràng Tô Tử Lam đã ngồi lên chiếc xe màu đen của Trần Thiếu Huy rồi cùng với Tôn Thanh Thảo rời khỏi khu nhà đi dạo phố mà.

Tại sao lại ngồi chiếc Bentley Mulsanne này trở về chứ?

"Tử Lam, con..."

Không đợi Liễu Như Phương mở miệng, Vương Tuyết Mai đã không nhịn được bắt đầu tò mò, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu bà ta chính là: Chẳng lẽ Tô Tử Lam đã đá văng tên tội phạm cưỡng hiếp kia rồi, hơn nữa còn leo lên được một thằng nhà giàu nào khác sao?

Chắc không nhanh như vậy chứ?

Thanh Thảo khó khăn lắm mới tìm được một người bạn trai có tiền, mình còn chưa nghênh ngang đủ mà.

"Me!"

Tô Tử Lam đang muốn giải thích thì đột nhiên cánh cửa ở hàng sau của buồng xe bị người khác đẩy ra. Tôn Thanh Thảo cũng từ trong xe đi ra, tuy

nhiên sắc mặt cô ấy lại rất khó coi.

"Thanh Thảo? Tại sao con cũng..."

Vương Tuyết Mai lộ ra vẻ mặt kinh hãi, chân mày khẽ nhíu lại. Đột nhiên bà ta nghĩ đến chuyện gì đó, đôi mắt lập tức sáng lên, mừng rỡ nói: "Thiếu Huy, chẳng lẽ thằng bé đổi xe mới thật sao?"

Ông trời có mắt, thật sự là muốn gì được đó mà!

Quá tốt rồi.

Thì ra tất cả chỉ là sợ bóng sợ gió một trận mà thôi, lần này rốt cuộc cũng được như ý nguyện rồi, có thể tiếp tục huênh hoang, tiếp tục xông pha ở trong khu nhà này.

"Mẹ, không phải đâu..."

Sắc mặt Tôn Thanh Thảo càng thêm khó coi, cô ấy lắc đầu muốn chối nhưng Vương Tuyết Mai đã tự bổ não suy nghĩ đến mức đầu óc mê muội, mất đi lý trí, làm sao còn nghe thấy được gì nữa chứ?

"Thiếu Huy! Thiếu Huy! Con rể tốt, con rể tốt của mẹ!"

Dưới cơn kích động, ngay cả hai tiếng con rề cũng bật thốt lên. Bà ta vừa sãi bước tới chỗ ngồi tài xế của chiếc Bentley Mulsanne, vừa đưa tay mở cửa

xe ra, muốn nói vài lời khen ngợi con rể tốt của mình một chút.

Thật tiện chê bai cả nhà Tô Tử Lam luôn!

Sắc mặt Tôn Thanh Thảo đột ngột thay đổi, cô ấy muốn đi lên ngăn lại

nhưng tất cả đã quá muộn.

Rắc rắc!

Ngay lúc cửa xe được mở ra, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên đang ngồi bên trong ghế lái tài xế thì nụ cười trên mặt Vương Tuyết Mai đã cứng đờ lại, ánh mắt trừng lớn lên. Bàn tay đang nâng lên của bà ta dừng lại trên không trung, cả người ngây ra như phỗng.

"Cậu! Cậu cậu cậu..."

Ước chừng qua mười mấy giây, Vương Tuyết Mai mới lấy lại bình tĩnh từ trong cơn khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhất Thiên rồi hỏi: "Cậu là ai?"

Tiêu Nhất Thiên cười nhạt.

"Dì, thật xin lỗi. Tôi họ Tiêu, tên là Tiêu Nhất Thiên, là chồng của Tử Lam, là con rể của nhà họ Tô, không phải con rể tốt của dì đâu."

Vừa dứt lời, Tiêu Nhất Thiên bước xuống từ trên xe, sau đó xoay người ra cốp xe phía sau lấy đồ.

"Me!"

Tôn Thanh Thảo lúng túng gần chết, cô ấy nhanh chóng chạy lại trừng mắt nhìn Vương Tuyết Mai. Trước kia cô ấy rất xem thường Tiêu Nhất Thiên, kết quả lại bị anh vả mặt. Vốn dĩ cả đoạn đường về nhà đã rất khó chịu rồi, bây giờ Vương Tuyết Mai lại xông lên gọi người ta là con rể.

Cả nhà Tô Tử Lam vẫn còn ở đây, thật là mất mặt quá đi mà.

Tuy nhiên, Tôn Thanh Thảo lặng lẽ nhìn bóng lưng Tiêu Nhất Thiên, trong lòng thầm suy nghĩ nếu như anh thật sự là con rể của nhà mình, là chồng của mình thì cũng tốt thôi.

"Thanh Thảo, đồ của cô này!"

Tiêu Nhất Thiên mở cốp xe sau, lấy ra hai chiếc bao khá lớn, đưa một cái

(Sói Vương Bất Bại)

trong đó cho Tôn Thanh Thảo.

Tôn Thanh Thảo đang muốn đưa tay ra nhận.

"Đồ gì thế?"

Gương mặt Vương Tuyết Mai vô cùng lạnh lùng, sắc mặt khó coi giống như ăn phải phân vậy. Bà ta cúi đầu quét mắt nhìn sang chiếc bao kia, sau đó tỏ vẻ chê bai: "Bẩn thỉu, Thanh Thảo nhà chúng tôi không cần đồ cậu tặng đâu, tránh để Thiếu Huy biết được sẽ hiểu lầm."

Không cần?

Tiêu Nhất Thiên nhìn về phía Tôn Thanh Thảo.

Tôn Thanh Thảo vội nói: “Mẹ, đồ bên trong đều là quần áo mới mua đấy. Mấy chục món, mỗi món đều đắt tiền cả, cộng lại cũng tốn mấy trăm triệu

đấy."

"Hả?"

Vương Tuyết Mai kinh hoảng, vừa nghe thấy rất đáng tiền thì không nói hai lời, lập tức khom người ôm lấy chiếc túi kia vào ngực. Tốc độ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách: "Những thứ này đều là do Thiếu Huy mua cho con sao? Thật không hỗ là con rể tốt mà mẹ nhìn trúng, chịu tiêu tiền cho con như vậy, đúng là hào phóng mà!"

Bà ta cố ý nói rất lớn tiếng, hơn nữa còn tỏ vẻ khiêu khích nhìn Liễu Như

Phương.

Phía đối diện, gương mặt Liễu Như Phương đã xám như tro tàn.

"Vợ, còn chiếc túi này là của em." %3D

Tiêu Nhất Thiên xách một chiếc bao khác đi đến bên cạnh Tô Tử Lam, sau đó đưa tay sờ lên mặt Tô An Nhiên rồi cười nói: “An Nhiên, trong này có mấy món quần áo trẻ em, rất đẹp đấy. Chúng ta về nhà rồi thì chú sẽ thay quần áo mới cho cháu có được không?"

"Được ạ, được ạ. Cảm ơn chú!"

Tô An Nhiên giang hai tay ra: "Cô giáo nói rằng người khác tặng quà cho mình thì phải tặng quà lại, cái này gọi là trả lễ, bánh ít đi bánh quy lại. Nhưng

mà cháu không có thứ gì tốt để tặng cho chú hết, vì thế cháu sẽ tặng chú một vòng ôm ấm áp được không?"

"Được, đương nhiên là được rồi!"

Tiêu Nhất Thiên ôm Tô An Nhiên vào trong ngực mình, gò má sắc bén như đao lại hiện lên vẻ dịu dàng như nước: “Đối với chú mà nói, một vòng ôm của An Nhiên chính là món quà tốt nhất trên thế giới này."

Tô An Nhiên đắc ý nói: "Vậy sau này cho dù chú tặng cháu thừ gì thì cháu cũng sẽ ôm chú một cái."

Trái tim Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn tan rã.

Anh liếc nhìn Tô Tử Lam bên cạnh, có một người vợ như thế này, lại có được đứa con gái như vậy, anh còn cầu mong gì hơn nữa chứ.

Ngược lại.

Cả gương mặt Tô Tử Lam đều đỏ bừng cả lên, nhìn thấy cảnh tượng như

vậy, cô cũng không biết nên vui hay nên buồn.

Trong lòng Liễu Như Phương đã chìm đến đáy cốc.

Nếu như tiếp tục như vậy thì sẽ rất nguy hiểm.

"Ôm cái gì chứ!"

Ngay tại thời khắc ấm áp này, đột nhiên có một âm thanh chói tai vang lên sau lưng. Vương Tuyết Mai nhận được quần áo mới trị giá mấy trăm triệu thì vô cùng vui mừng, thế nhưng khi thấy Tiêu Nhất Thiên lấy một chiếc bao khác đi về phía Tô Tử Lam rồi vui vẻ với mẹ con Tô An Nhiên thì nhất thời lại cảm thấy khó chịu.

Theo bà ta thấy những đống quần áo mới này đều là con rể Trần Thiếu Huy của bà ta bỏ tiền ra mua, vàng thật bạc thật, giá cả không hề cả. Các người dựa vào đâu mà dám lấy đi cả một túi lớn như vậy chứ?

Mấy trăm triệu lấy chơi như vậy sao?

Hơn nữa, lấy đi thì cũng tạm được nhưng ngay trước mặt bà đây mà lại ân

ái như vậy.

Sói Vương Bất Bại)

Có biết xấu hổ hay không?

Đương nhiên, nhìn thấy cảnh tượng này, bà ta đã không thể nhẫn nhịn được nữa.

Vì thế, bà ta sải bước dài đi tới, đưa tay cướp lấy chiếc túi trong tay Tiêu Nhất Thiên rồi hừ lạnh: "Tôi không cần biết Thiếu Huy đã đồng ý chuyện gì với các người, không cần biết đồng quần áo này có phải là thằng bé đã tặng cho các người hay không, dù sao thì bà đây cũng không đồng ý."

"Đống quần áo này, các người đừng hòng lấy đi cái nào!"

Dáng vẻ cậy mạnh vô lý của bà ta trông giống như một người phụ nữ

đanh đá vậy.

"Me!"

Cả gương mặt Tôn Thanh Thảo đều tái nhợt, sở dĩ cô ấy không vội nói chân tướng cho Vương Tuyết Mai biết là bởi vì sợ rằng ở đây nhiều người như vậy, Vương Tuyết Mai lại rất trọng sĩ diện, sẽ cảm thấy mất hết mặt mũi.

Thế nhưng bây giờ xem ra Vương Tuyết Mai lại được voi đòi tiên, nếu như . truyện teen hay

cô ấy không nói thì ngược lại còn mất mặt hơn.

Bất đắc dĩ, cô ấy đành phải nhắm mắt xông tới kéo Vương Tuyết Mai ra, lớn tiếng nói: "Mẹ, mẹ đừng làm loạn có được không? Đống quần áo này không phải là Thiếu Huy mua cho con đâu, là Tiêu Nhất Thiên mua cho Tử Lam. Sau đó Tử Lam mặc không hết nên mới đưa cho con một túi..."

Bình luận

Truyện đang đọc