SÓI VƯƠNG BẤT BẠI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Sư tôn!”

Tại mê cung Tổ Ong, trong không gian Linh Ngọc, Lý Trâm Anh không ngừng suy đoán về đường đi nước bước do tôn chủ Hổ Sát vạch ra, nghiêm giọng phân tích.

“Tôn chủ Hổ Sát nhìn bề ngoài thân thiện hòa nhã nhưng tâm tư sâu không lường được. Hắn lên kế hoạch ám sát Chủ tổng điện của điện Huyền Vương, không hề cân nhắc thiệt hơn mà thay vào đó còn khiến sự tôn phải đích thân lao vào trận chiến. Rõ ràng tôn chủ Hổ Sát muốn lợi dùng tình cảm giữa sự tôn và sự tổ, biến sự tôn thành lá chắn hoàn hảo nhất. Một khi khai chiến, sư tôn chịu trận là điều hiển nhiên.”

Đúng vậy!

Tôn chủ Hổ Sát muốn bảo toàn mạng sống, đoạt quyền chỉ là phụ. Đến thời khắc mấu chốt, đánh thua có thể trốn. Nhưng Tiêu Nhất Thiên nếu nhìn thấy Tiêu Thanh Sơn nhất định sẽ xông vào cứu người. Mật Phượng Hoàng, bắt buộc phải đoạt về tay, hiện tại đã không thể nào lùi bước được nữa rồi. Tuy nhiên, Tiêu Nhất Thiên và đám người mà tôn chủ Hổ Sát hợp tác đều ở thế yếu.

“Không sao đâu. Lần hợp tác này chủ yếu đều lợi dụng lẫn nhau cả. Chuyện anh lừa tôi gạt vốn là việc hiển nhiên. Ai là hươu, ai sẽ chết, ai còn sống, toàn bộ đều dựa vào thực lực bản thân cả. Thắng làm vua thua làm giặc, đây chính là cách mà thế giới này vận hành! Vậy cho nên, ngoài chuyện nhất định phải khiến bản thân trở nên mạnh hơn qua từng ngày, chúng ta hoàn toàn không có biện pháp khác.”

“Muốn người khác thay con lo nghĩ, đó là việc viển vông nhất trên đời. Ngay cả máu mủ ruột thịt còn sẵn sàng vì lợi ích mà hại lẫn nhau thì huống gì mối quan hệ giữa sư tôn và bọn họ ngay từ điểm xuất phát đã là kẻ địch cơ chứ."

Tiêu Nhất Thiên hiện tại chỉ mới hai mươi bảy tuổi, tuy rằng chưa đạt đến độ tuổi trưởng thành của một người đàn ông thực thụ nhưng kinh nghiệm đã vượt xa so với chúng bạn cùng trang lứa. Đối với chuyện lòng người nóng lạnh thất thường, sớm đã tỏ tường.

Nhìn thấu triệt để mọi thứ, nhưng chưa từng bận tâm quá mức! Bởi vì anh biết, đoạn đường phía trước vô cùng chông gai. Làm sao để sống sót? Chỉ có thể dựa vào sức mạnh của chính mình mà thôi.

“Ừm, con hiểu rồi. Đáng tiếc, những người trực thuộc cơ sở ngầm của tôn chủ Long Sát đều bị tôn chủ Hổ Sát thanh trừng toàn bộ. Hiện tại chúng ta không thể tiếp cận được với bọn họ. Cơ mà...chúng ta có thể lợi dụng mắt Âm Dương để biết kế hoạch tiếp theo của tôn chủ Long Sát. Nếu như nắm được đường đi nước bước, thời điểm sự tôn bị đẩy vào tình thế khó xử chúng ta hoàn toàn có thể trở tay kịp lúc.”

Tiêu Nhất Thiên vô cùng tán thành với đề xuất này, sau khi cân nhắc thiệt hơn, anh hạ quyết định.

“Tiếp tục bế quan tu tập. Ba tháng sau, chúng ta sẽ đến Long Thành. Đấy là căn cứ điểm thuộc về tôn chủ Long Sát, đồng thời là nơi Thập Nhị Quỷ Sát tập trung, có vô vàn cơ hội để chúng ta ra tay."

“Hơn nữa, trong lúc thăm dò có thể phân định được trong số Thập Nhị Quỷ Sát kia, ai là người thuộc phe tôn chủ Hổ Sát, ai là kẻ đứng về phía tôn chủ Long Sát.”



Lòng người thâm sâu khó dò, cho dù bề ngoài mang tiếng trung thành với tôn chủ Hổ Sát nhưng biết đâu chừng phía sau lại âm thầm nương nhờ vậy cánh tôn chủ Long Sát. Vậy cho nên, để Lý Trâm Anh sử dụng mắt Âm Dương là lựa chọn cực kì hợp lý. Dẫu sao thì, mắt âm dương có thể nhìn thấu lòng người! “Được.”

Lý Trâm Anh hít một hơi thật sâu. Thập Nhị Quỷ Sát mỗi người mỗi vẻ, càng không phải là đèn cạn dầu. Dùng mắt Âm Dương tra xét bọn họ quả là thử thách cực hạn.

Có trời mới biết trong số đám người kia liệu có ai giống như tôn chủ Hổ Sát hay không, mang trong mình năng lực đặc thù, chẳng những phát hiện ra mắt Âm Dương mà còn khống chế ngược trở lại...

Chớp mắt, đã qua năm ngày. Trong thời gian này, Tiêu Nhất Thiên và Lý Trâm Anh vẫn tu tập trong không gian Linh Ngọc, cố gắng đẩy mạnh linh lực bản thân lên mức cao nhất, gia tăng xác suất thành công khi đến Long Thành!

Chạng vạng hôm đấy, Lý Trâm Anh vẫn như thường ngày, khoanh chân ngồi một góc giường, Băng Hỏa Đan Điền giống như loài thú hoang không ngừng điên cuồng cắn nuốt linh khí xung quanh. Linh khí chậm rãi tiến vào đan điền, xâm nhập và dần hòa tan, dần dần chuyển sang ám kình. Thời điểm ám kình tích lũy đến ngưỡng nhất định...

Đột nhiên, từ trong đan điền Lý Trâm Anh phát ra tiếng vang như sấm rên!

Lý Trâm Anh cau mày, thân thể cứng đờ, bắt đầu run rẩy. Trên thái dương liên tục túa ra mồ hôi lạnh, ngay cả gò má trắng nõn cũng dần đỏ ửng lên bất thường, gân xanh trên cổ ngày càng hiện rõ ra. Tiêu Nhất Thiên cảm nhận được chuyện dị thường đang xảy ra, đột ngột mở mắt, nhanh như gió lao ra khỏi mật thất.

Chỉ trong nháy mắt, anh xuất hiện ngay bên cạnh Lý Trâm Anh, cúi đầu quan sát. Nhìn thấy khí tức trên người cô nảy sinh biến hóa, không khỏi nhướn mày kinh ngạc.

Mẹ kiếp! Là người dày dặn kinh nghiệm, hơn nữa còn là cường giả đạt đến cảnh giới Minh Tâm, Tiêu Nhất Thiên vừa liếc mắt liền nhận ra loại khí tức phát sinh này mang ý nghĩa như thế nào.

Ám Cảnh Sơ Kỳ! Từ thời điểm này, Lý Trâm Anh chính thức trở thành người luyện đến cấp bậc Ám Cảnh Sơ Kỳ. Năm ngày, thêm vào ba ngày trước đó, tổng cộng là tám ngày!

Chỉ vỏn vẹn trong ngần ấy thời gian, Lý Trâm Anh đã kích hoạt huyết thống, sau đó vù vù thăng cấp. Rốt cuộc cô gái này trâu bò tới mức độ nào đây. Đây hoàn toàn vượt khỏi điều mà Tiêu Nhất Thiên dự liệu. Bởi vì khi anh được bí mật đưa tới Bắc Cảnh, kích hoạt huyết thống, phải mất một tháng ròng anh mới đạt được thành tựu giống như Lý Trâm Anh ở thời điểm hiện tại

So với anh còn nhanh hơn gấp ba bốn lần, làm sao Tiêu Nhất Thiên có thể không kinh ngạc cho được. Nhưng rất nhanh, anh liền hiểu ra, đây chính là điểm lợi hại của Băng Hỏa Đan Điền.

Chưa kể đến



Băng Hỏa Đan Điền là một chuyện, mấu chốt quan trọng nhất chính là không gian Linh Ngọc thuộc về tôn chủ Ngưu Sát, linh khí xung quanh vô cùng dồi dào, có thể nói thiên thời địa lợi nhân hòa, hoàn toàn thích hợp cho việc tu tập. Hơn nữa, con người bước vào không gian Linh Ngọc giống như mầm cây tốt được ươm mầm vậy, nếu như lúc trước Tiêu Nhất Thiên có trong tay điều kiện ưu việt như vậy, dựa vào cả thiên phú cá nhân, không chừng chỉ trong mười ngày đã đạt đến cảnh giới Ám Cảnh Sơ Kỳ rồi.

Đáng tiếc, chính xác là mấy ngày, Tiêu Nhất Thiên chẳng bao giờ có cơ hội được biết!

“Sư tôn! Con...thật sự đã thành công rồi sao?”

Khoảng nửa tiếng trôi qua, Lý Trâm Anh chậm rãi mở mắt, khí tức trên người lắng đọng từ từ. Cô hít sâu một hơi, kích động nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên. Anh gật đầu, nở nụ cười đầy hài lòng.

“Ừm! Thành công rồi! Quả không hổ danh là đồ đệ của sư tôn! Phong thái này, hệt như sư tôn năm đó!”

“Thật không ạ? Vậy sư tôn mất bao lâu mới đạt đến cảnh giới này?”

Lý Trâm Anh vô cùng vui vẻ, bắt đầu hỏi đến chuyện ngày trước. Chết tiệt!

Trong nháy mắt, Tiêu Nhất Thiên cảm thấy mình quả thật chẳng còn lời nào để nói, anh cảm thấy Lý Trâm Anh ngốc hết sức. Chỉ thuận miệng khen ngợi cùng động viên mà thôi, có cần triệt để hỏi đến mức này hay không.

“Độ khoảng năm ngày gì đó, ước chừng không khác con là bao.”

Vì mặt mũi, Tiêu Nhất Thiên quyết định nói dối. Tuy nhiên tránh Lý Trầm Anh nhìn thấy mấy lời bịa đặt này, anh khom lưng nhặt ngọc thạch, sau đó ngẩng đầu nói với cô ta.

“Đến đây cảm nhận sức mạnh của Ám Cảnh Sơ Kỳ nào. Tập trung ám kình,



Bình luận

Truyện đang đọc