SÓI VƯƠNG BẤT BẠI

Một câu nói đã khiến tất cả mọi người sợ ngây người.

Cái quỷ gì thế này?

Đừng nói là Vương Tuyết Mai, mà ngay cả Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường cũng rối rít ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên. Toàn bộ mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không dám tin với những gì vừa nghe được. Đây là do Tiêu Nhất Thiên bỏ tiền ra mua sao? Mua cho Tô Tử Lam à?

Chuyện này... làm sao có thể chứ?

Theo như lời Tôn Thanh Thảo nói thì mỗi món quần áo này có giá mấy chục triệu. Một túi lớn thế này có mấy chục món, giá trị lên đến mấy trăm triệu, hơn nữa ở đây còn có hai túi?

Một người phạm tội cưỡng hiếp vừa mới ra khỏi tù như Tiêu Nhất Thiên, bị giam suốt năm năm, bây giờ ngay cả một công việc đàng hoàng cũng không tìm được thì lấy tiền ở đâu ra chứ?

Cho dù có một chút tiền gửi ngân hàng đi nữa thì làm sao có thể hào phóng chịu tiêu tiền lên người Tô Tử Lam đây?

Trong nháy mắt, mấy người ở đó đều ngẩn ngơ tại chỗ, suy nghĩ vô cùng rối loạn, bọn họ cảm giác đầu óc của mình đã không còn đủ dùng nữa rồi.

"Tử Lam, Thanh Thảo..."

Một lát sau, Tô Thanh Cường lặng lẽ nuốt nước bọt rồi hỏi: "Những gì con bé nói là sự thật sao?"

"Vâng ạ."

Tô Tử Lam khẽ gật đầu, mặc dù cô không thích khoe khoang nhưng càng không thích bị người khác hiểu lầm hơn. Dáng vẻ cậy mạnh vô lý vừa rồi của Vương Tuyết Mai khiến cô cảm thấy rất chán ghét.

«Sói Vương Bất Bại)

Hơn nữa, nghĩ tới đã cảm thấy sợ.

Cô đang nghĩ, nếu như chuyện này thật sự giống như Vương Tuyết Mai nói, đống quần áo này không phải do Tiêu Nhất Thiên bỏ tiền ra mua mà là Trần Thiếu Huy mua thì hôm nay, cả nhà cô làm sao xuống đài được đây?

Sợ rằng sẽ bị Vương Tuyết Mai làm nhục tới chết!

"Buổi chiều lúc ở Ruiding Mall, Tiêu Nhất Thiên đã dùng hơn ba tỷ đều bao toàn bộ cửa hàng quần áo. Ở đó có khoảng hơn một trăm món, con và Thanh Thảo mỗi người lấy mấy chục món. Con, bố, mẹ và cả An Nhiên nữa, tất cả đều có phần. Còn mấy chục món còn lại không thích hợp lắm nên Tiêu %3D Nhất Thiên đã tặng cho nhân viên trong cửa tiệm rồi..."

Tô Tử Lam kể lại sơ lược mọi chuyện một lần nữa.

Nói thật.

Không hề có một chút cố ý phóng đại nào.

"Bao hết cả tiệm sao?"

Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường đã sợ đến mức choáng váng, bình thường bọn họ đến trung tâm thương mại chỉ tốn nhiều nhất là mấy triệu để mua một món quần áo mà thôi. Mấy chục triệu đã không dám bỏ tiền ra mua, thế nhưng Tiêu Nhất Thiên lại bao hết cửa hàng quần áo của người ta sao?

Quan trọng nhất chính là Tiêu Nhất Thiên mua quần áo cho Tô Tử Lam! Ra tay cũng hào phóng quá rồi đấy.

Thật là rộng rãi mà.

Cho dù bố con Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt thừa kế phần lớn sản nghiệp của tập đoàn Tô Doãn cũng không dám phung phí bên ngoài như vậy.

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên đã hoàn toàn thay đổi.

Trở nên rất phức tạp.

Có kinh ngạc, có nghi ngờ, cũng có lo lắng.

Bởi vì bọn họ không hiểu, sáng hôm nay là lần đầu tiên Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam gặp mặt. Mặc dù đã đính hôn nhưng không hề có nền tảng tình

cảm gì cả, tại sao Tiêu Nhất Thiên lại đối xử với Tô Tử Lam tốt như vậy chứ?

Tại sao lại đối xử với Tô Tử Lam tốt như vậy?

Chuyện này rất khác thường, nhất định là có nguyên nhân gì khác.

Không nghĩ ra, vì thế trong lòng cũng không dám chắc chắn. Theo bản năng, bọn họ lập tức cảm thấy Tiêu Nhất Thiên nhất định đang có âm mưu gì mà bọn họ không biết, hoặc là có ý đồ gì đó.

"Chú, chú thật giỏi đó!"

Nếu như so sánh thì Tô An Nhiên nhỏ tuổi nhất, đang được Tiêu Nhất Thiên ôm trong ngực lại có biểu hiện ổn định nhất, thậm chí cô bé còn không hiểu rõ bao hết cửa tiệm quần áo là có ý gì. Thế nhưng nhìn thấy phản ứng của những người xung quanh thì cô bé cảm thấy người chú mới đến này rất tài giỏi, luôn luôn xuất hiện vào đúng lúc, giúp cô bé dạy dỗ người xấu.

"Hơn ba tỷ..."

Sắc mặt Vương Tuyết Mai cũng tái nhợt, mấy con số này cứ giống như sét đánh giữa trời quang khiến đầu óc bà ta nổ ầm lên. Phải biết rằng chiếc xe đen vẫn luôn khiến cho bà ta kiêu ngạo kia của Trần Thiếu Huy chỉ tầm một tỷ rưỡi mà thôi.

Ngược lại Tiêu Nhất Thiên chỉ tùy tiện ra ngoài dạo một vòng đã có thể mua quần áo đắt tiền cho Tô Tử Lam, sắm được hai chiếc xe Mercedes rồi. Bà ta quay sang nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên và Tô An Nhiên đang

vùi trong ngực anh.

Giỏi!

Không thể không thừa nhận, quả thật Tiêu Nhất Thiên rất tài giỏi.

Thế nhưng, cầu xin cậu đừng tài giỏi như vậy có được không? Cậu giỏi như vậy thì bảo tôi phải để cái mặt già này ở đâu đây, sao cậu không nghĩ đến cảm thụ của bà đây chứ? Làm người không thể ích kỷ quá được!

"Mẹ, chúng ta về nhà đi."

Tôn Thanh Thảo đã lúng túng gần chết, cô ấy hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Cô ấy vội vàng kéo lấy cánh tay Vương Tuyết Mai, muốn nhanh

(Sói Vương Bất Bại)

chóng rời khỏi chỗ này.

Thế nhưng Vương Tuyết Mai lại không cam lòng.

"Trở về cái gì chứ?"

Vương Tuyết Mai hung dữ trợn mắt nhìn Tôn Thanh Thảo, ánh mắt hiện lên vẻ u oán. Hiển nhiên có ý muốn trách cứ Tôn Thanh Thảo đã không nói rõ trước cho mình, làm hại bà ta nhầm lẫn lớn như vậy: "Thiếu Huy đâu rồi? Tại sao không trở về cùng với con?"

Bây giờ gặp phải tình cảnh này, Vương Tuyết Mai cảm thấy người có thể giúp bà ta cứu vớt lại mặt mũi chỉ có Trần Thiếu Huy mà thôi.

Tôn Thanh Thảo nói: "Anh ấy có chút việc nên đi trước rồi."

"Đi rồi?"

Vương Tuyết Mai có chút tức giận, thế nhưng khi ánh mắt bà ta dời đến chiếc xe Bentley Mulsanne bên cạnh thì đột nhiên lại nghĩ thầm, người đi rồi cũng không sao, chỉ cần để xe lại là được.

Hơn ba tỷ tiền quần áo sao?

Ha ha ha!

So với chiếc xe Bentley Mulsanne trị giá hơn hai mươi tỷ này thì chỉ như hạt cát giữa sa mạc mà thôi, căn bản không hề đáng giá.

Vì vậy...

"Tại sao các người trả tiền quần áo mà không nói sớm chứ? Cố làm ra vẻ huyền bí làm gì, không phải chỉ là một chút quần áo nhỏ nhoi thôi sao. Mặc không hết thì đưa cho Thanh Thảo nhà chúng tôi hả? Các người xem Thanh Thảo là gì, ăn mày sao?"

Vương Tuyết Mai đá một cước vào chiếc túi trong tay Tiêu Nhất Thiên, trên mặt lộ ra vẻ chê bai, hừ lạnh nói: "Trả này, Thiếu Huy nhà chúng tôi có tiền, không ham gì mấy món đồ rẻ rúng này của các người đâu."

"Toàn bộ đều lấy về hết đi."

Vừa nói xong, bà ta đã chạy về nắm lấy chiếc bao trong tay Tôn Thanh

Thảo mạnh tay ném xuống dưới chân Tiêu Nhất Thiên.

Tiêu Nhất Thiên khẽ nhíu mày.

Cuối cùng anh cũng hiểu rồi, tận trong cốt tủy Vương Tuyết Mai chính là loại người thích bắt nạt kẻ yếu, chanh chua cay nghiệt. Hơn nữa lòng ham hư vinh lại cực mạnh, sĩ diện quan trọng hơn tất cả.

"Mẹ, mẹ làm gì vậy?"

Tôn Thanh Thảo nóng này.

"Đi, về nhà thôi!"

Ngược lại, Vương Tuyết Mai đã bày ra một dáng vẻ xem tiền như rác rười. Bà ta vung tay lên, đi trở về bên cạnh chiếc xe Bentley rồi kéo cánh cửa bên cạnh ghế lái tài xế ra chui vào.

Sau khi lên xe, còn không quên thò đầu ra ngoài, đắc ý nói: "Thấy chưa? Bentley Mulsanne hơn hai mươi tỷ đấy, đây là xe của con rể tôi mới mua, tặng cho Thanh Thảo nhà chúng tôi.

"Tặng một chút quần áo đó thì có là gì chứ? Người có tiền chân chính đều là tặng xe cả."

Càng nói càng cảm thấy thoải mái.

Xe sang đúng là xe sang, ngồi bên trong xe giống như ngồi lên ngôi vị hoàng đế vậy. Trong nháy mắt, cả người đã biến thành hoàng hậu, vô cùng phấn khích, tinh thần phấn chấn. Hơn nữa còn có thể cúi đầu nhìn xuống cả nhà Tô Tử Lam như một đám kiến hôi không đáng kể.

Loại cảm giác phiêu lãng này, thật sự là thoải mái đến tận xương tủy.

"Mẹ, mẹ..."

Thấy dáng vẻ hống hách vênh váo của Vương Tuyết Mai, Tôn Thanh Thảo ngây người như phỗng, sắc mặt như tro tàn. Đột nhiên cô ấy cảm thấy thật sự rất muốn khóc, thậm chí còn có chút muốn chết nữa, thật là... sắp bị Vương Tuyết Mai làm cho xấu hổ đến chết rồi!

"Di!"

Tiêu Nhất Thiên liếc mắt, dở khóc dở cười rồi lắc đầu nói: "Thật xin lỗi,

chiếc xe này và những món quần áo này đều không phải là con rể tốt Trần Thiếu Huy của dì mua cho con gái Tôn Thanh Thảo của di mà là tôi mua tặng cho người vợ Tô Từ Lam của mình."

“Vì vậy, mời dì xuống xe giùm cho, đừng làm bần chỗ ngồi."

Bình luận

Truyện đang đọc