SÓI VƯƠNG BẤT BẠI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


**********
Trước cảnh này, tiên sinh Vu và tôn chủ Xà Sát đều không khỏi sợ tới ngây người, khiến bọn họ nhịn không được mà run lên vì kinh sợ.

Tôn chủ Long Sát thì cũng đành, dù sao cũng là nội lực của nhị cảnh minh tâ, muốn nói sức mạnh công kích của hắn có thể phá hủy lá chắn của trận pháp, cả tiên sinh Vu lẫn tô chủ Xà Sát đều tin.

Nhưng còn Tiêu Nhất Thiên thì sao? Tiêu Nhất Thiên dựa vào cái gì mà làm được việc đó?
Dù sao thì, tôn chủ Long Sát cũng sẽ không chủ động tấn công vào màng chắn của trận pháp.

Như vậy, việc màng chắn này bị vỡ chỉ còn có thể do một nguyên nhân, chính là sức mạnh bộc phát ra giữa trận đấu của Tiêu Nhất Thiên cùng tôn chủ Long Sát.

Tiêu Nhất Thiên sao có thể mạnh như vậy?
Tiếng nổ qua đi.

Toàn bộ đại sảnh của khu gác mái vẫn được bao phủ dưới một lớp bột mịn.


Trận gió lớn không ngừng, mắt không nhìn thấy gì, tiên sinh Vu và tôn chủ Xà Sát cố gắng nhìn chằm chằm vào chiến trường hỗn loạn cam go, nóng lòng muốn biết kết quả sau khi tôn chủ Long Sát tung ra ba cú đấm.

Tiêu Nhất Thiên bị thương tới mức nào?
Thậm chí, anh có khả năng sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ vì tôn chủ Long Sát nhất thời hứng khởi hay không? Vèo! Vèo! Vèo!
Còn không đợi lớp bột mịn đang giăng đầy trời kịp tan đi, từng hồi từng hồi tiếng xé gió truyền tới.

Lớp chắn của trận pháp đã bị vỡ nát, đương nhiên cũng không còn giữ được hiệu quả cách ấm.

Vì vậy, trong nháy mắt liền thu hút sự chú ý của đám người tôn chủ Hồ Sát đang ở trong Điện Quỷ Sát này.

Tất cả mọi người đều đã tới.

Trong nháy mắt, mười hai quỷ sát đều đã có mặt đông đủ, toàn bộ đều ở bên trong căn phòng gác mái của tôn chủ Ngưu Sát.

Tính cả tiên sinh Vu, tổng cộng có mười ba người.

Thấy tình hình trước mắt, đám người tôn chủ Hổ Sát ai nấy đều có biểu cảm khác nhau, nhưng không một ai là không lộ ra một tia khiếp sợ.

“Sao lại thế này?”
Tôn chủ Hổ Sát nhìn về phía tiên sinh Vu, ánh mắt sắc bén đến cực điểm.

Tình cảnh này, hắn tự nhiên đã đoán được có chuyện gì.

Mà hắn đã biết thân phận thật sự của Tiêu Nhất Thiên, muốn dùng Tiêu Nhất Thiên như một quân cờ quan trọng, đương nhiên không thể cho phép Tiêu Nhất Thiên xảy ra chuyện trước khi tiến vào tổng đàn.

Tiên sinh Vu vẫn như cũ, nhìn chằm chằm vào chiến trường, không có hề quay đầu lại nhìn tôn chủ Hổ Sát lấy một cái, cũng không trả lời câu hỏi của tôn chủ Hổ Sát.

Một lát sau, lớp bột mịn giăng khắp không gian dần dần tan đi.


Thấy rõ tình hình bên trong chiến trường, trong nháy mắt, con người của tất cả mọi người đột nhiên co lại, đáy lòng gợn lên một cảm giác khó có thể diễn đạt được, khuôn mặt ai nấy đều tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ thấy, tôn chủ Long Sát đứng ở đó, vững như Thái sơn.

Còn Tiêu Nhất Thiên, đứng ở phía đối diện tôn chủ Long Sát đối diện, cách hắn ta tầm 3 mét, sắc mặt có chút tái nhợt, hơi thở trên người cũng đôi phần hao hụt.

Có điều, mọi người đều nhận ra, Tiêu Nhất Thiên không hề bị thương nặng, chỉ có khí lực tiêu hao khá lớn mà thôi.

Ba cú đấm.

Tôn chủ Long Sát liên tục tung ra ba cú đấm vô cùng uy lực, vậy mà lại bị Tiêu Nhất Thiên đỡ được sao? Không chỉ không thể giết chết Tiêu Nhất Thiên tại chỗ, thậm chí còn chưa thể đánh Tiêu Nhất Thiên tới bị thương?
Trời đất ơi!
Muốn nói ai là người khiếp sợ nhất trong số họ, có lẽ chính là tiên sinh Vu và tôn chủ Xà Sát.

Hai người bọn họ vẫn luôn ở đây, chính mắt thấy toàn bộ quá trình, cũng tự mình cảm nhận được mức độ công kích mạnh mẽ tới mức nào giữa Tiêu Nhất Thiên và tôn chủ Long Sát vừa rồi.

Có thể nói là, nếu đổi bọn họ thành một trong hai người đó, nhất định sẽ bị thương nặng.

“Ngưu tôn chủ!”

Tôn chủ Hổ Sát là người đầu tiên dần hồi phục lại tinh thần sau cơn khiếp sợ vừa rồi, thân hình rất nhanh đã xuất hiện ở trước mặt Tiêu Nhất Thiên, hỏi:
“Cậu cảm thấy thế nào? Không có việc gì chứ?”
“Không vấn đề gì.”
Tiêu Nhất Thiên lắc lắc đầu, nói: “Chỉ là ba cú đấm mà thôi, tôn chủ Long Sát còn không đủ bản lĩnh để khiến tôi bị thương”
Nói xong, Tiêu Nhất Thiên nhìn về phía tôn chủ Long Sát rõ ràng cũng có chút ngoài ý muốn và kinh ngạc, hỏi: “Hiện tại, Long tôn chủ đã tin tưởng lời tôi vừa nói rồi chứ?”
Lập tức phản kích, Tiêu Nhất Thiên đã dùng hành động thực tế của chính mình để chứng minh với tôn chủ Long Sát.

Tôi có thể, còn anh thì không.

“Băng hỏa nhị khí, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Khóa miệng tôn chủ Long Sát nhịn không được mà lộ ra một thoáng run rẩy rất ngắn, trầm giọng nói: “Không ngờ được, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, vậy mà cậu có thể thực sự làm được, đã đem băng hỏa hòa làm một, bộc phát được sức chiến đấu mạnh mẽ tới vậy.”
“Thật sự khiến người khác choáng vàng”
“Cho nên, tôi vẫn giữ lời nói lúc trước, chuyện cũ sẽ bỏ qua!”
.


Bình luận

Truyện đang đọc