SÓI VƯƠNG BẤT BẠI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một màu đen kịt! Điều làm Tiêu Nhất Thiên bất ngờ chính là bên trong Điện Quỷ Sát lớn như vậy nhưng lại không bật đèn, tối như mực làm mắt không thể thấy gì, mượn ánh trăng lạnh lùng yếu ớt có thể lờ mờ nhìn thấy từng tòa cung điện lầu các ở xung quanh, gió đêm thổi qua, âm khí dày đặc làm người ta có cảm giác giống như anh đang đi vào nhà mà! Nhưng mà.

Là một cường giả siêu cấp Nhị Cảnh Minh Tâm, năng lực nhận biết của Tiêu Nhất Thiên không phải thứ mà người bình thường có thể sánh được, Minh Kình trong cơ thể khuếch tán ra ngoài, lập tức có thể thu hết tất cả tiếng động ở một trăm mét xung quanh vào trong lòng!

Vu tiên sinh đâu?

Lý Vệ mới vừa nói là tiên sinh Vu sẽ tiếp ứng ở bên trong điện Quy Sát, nhưng Tiêu Nhất Thiên chờ trong giây lát, làm gì có bóng dáng của tiên sinh Vu?

“Tiên sinh Vu?”

Mặt Tiêu Nhất Thiên bộc lộ sự cảnh giác, thử gọi vài tiếng!

Đột nhiên!

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng của Tiêu Nhất Thiên: “Tôn chủ Ngưu Sát, hơn một năm không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”

Nghe giọng nói!

Dường như cách Tiêu Nhất Thiên không xa, chỉ có mấy chục mét, mà năng lực nhận biết của Tiêu Nhất Thiên lại bao trùm cả một trăm mét xung quanh nhưng lại không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương!

Điều này khiến Tiêu Nhất Thiên không khỏi hoảng sợ.

Ngay sau đó!

Tiêu Nhất Thiên bỗng nhiên quay người, quay đầu lại liền nhìn thấy trong bóng tối ở phía xa cách anh mấy chục mét có một bộ xương khô màu trắng lợ lửng trong khoảng không, bên trong hốc mắt của bộ xương khô lại có hai ngọn lửa màu đỏ nhìn giống như U Minh Quy Hỏa, có bóng đêm phụ trợ ở phía dưới, khỏi phải nói dọa người biết bao, nếu nếu như đổi thành người bình thường, sợ rằng sẽ bị dọa đến bất tỉnh tại chỗ! “Tiên sinh Vu đây là có ý gì?”

Tiêu Nhất Thiên nhìn chằm chằm cái bộ xương khô màu trắng kia, con ngươi hơi co lại, mặc dù anh thấy kinh ngạc nhưng lại không sợ hãi chút nào, bởi vì anh biết, cái này nhất định do là tiên sinh Vu đang thi triển thủ đoạn nào đó, chế tạo ra một loại ảo giác nào đó!

Dù sao thì!

Tiên sinh tinh thông phép thuật, am hiểu kỳ môn độn giáp!

"Ha ha ha......"

Đáp lại Tiêu Nhất Thiên chính là những tiếng cười âm hiểm làm người ta không rét mà run, chỉ nghe tiên sinh Vu vừa cười vừa nói: “Lão già này trong lúc rảnh rỗi mới nghiên cứu trận pháp trăm quỷ ăn thịt người, còn không biết uy lực như thế nào, nếu như Tôn chủ Ngưu Sát không để ý thì không ngại thử một lần!”



Trăm quỷ ăn thịt người? Dựa vào đâu chứ!

Nghe có vẻ rất trâu bò nhỉ! Gần như ngay sau khi lời nói của tiên sinh Vu rơi xuống, căn bản không quan tâm Tiêu Nhất Thiên có ngại hay không, bộ xương khô màu trắng ở đối diện dường như có một động lực nào đó thúc đẩy, kêu một tiếng đã bổ nhào qua phía Tiêu Nhất Thiên! “Là sao?”

Tiêu Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi, tiện tay vung lên, một chuỗi Minh Kình được bắn ra biến hóa thành một thanh kiếm dài, nhằm vào bộ xương khô màu trắng kia mà chặt chém!

Ầm!

Một kiếm phá vỡ không gian, bộ xương khô màu trắng bị chém thành hai nửa trong nháy mắt, tiêu tán biến mất!

Nhưng mà!

Một bộ xương khô màu trắng bị đánh tan, sau một giây, lại có càng có thêm nhiều bộ xương khô màu trắng xuất hiện, ba, năm, mười cái, trăm cái... Dường như là vô cùng vô tận!

Trong mấy phút đồng hồ tiếp theo, cùng với từng đợt âm thanh ầm ầm vang dội, liên tục có bộ xương khô màu trắng tiêu tan biến mất dưới đòn tấn công của Tiêu Nhất Thiên, đồng thời cũng không ngừng có những bộ xương khô màu trắng biến hóa thành!

Sinh sôi không ngừng!

Người phía trước ngã xuống, người phía sau tiến lên!

Đây chính là uy lực của trận pháp! Trận pháp!

Lấy vạn vật để làm trận, có thể hội tụ linh khí của đất trời, chỉ cần không hủy trận pháp sẽ có linh khí của trời đất không ngừng tràn vào, vậy nên, mặc dù lực công kích của những bộ xương khô màu trắng kia không mạnh nhưng lại giống như máy móc không biết mệt mỏi, mà sức người có hạn, ngay cả là cường giả siêu cấp Nhị cảnh Minh Tâm như Tiêu Nhất Thiên thì đan điền Minh Kình bên trong cũng có hạn!

Không phá được trận pháp thì sớm muộn cũng dần dần hao tổn rồi chết trong trận pháp!

Giả thần giả quỷ!

Sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên lại càng khó coi thêm, nếu muốn phá trận thì chỉ có hai cách, hoặc là tìm được nhãn trận của trận pháp, một đòn có thể phá hỏng, hoặc là dùng toàn bộ thực lực phá tan trận pháp đang giam cầm, lấy sức lực để phá trận!

Tìm kiếm nhãn trận là việc yêu cầu kĩ thuật, mà càng là trận pháp cao siêu thì nhãn trận càng bí mật, tiên sinh Vu là một người khác thường, đường thông đến tổng đàn của điện huyền Vương và truyền tống đại trận là một tay ông ta lo liệu, trận pháp do ông ta bố trí nhất định rất khó tìm được nhãn trận!

Dù cho có thể tìm được, sợ rằng cũng đã tiêu hao phần lớn sức lực và thời gian!

Vậy nên!



Tiêu Nhất Thiên chọn loại thứ hai!

Ầm!

Một loại khí tức Minh Kình vô cùng mạnh mẽ đột nhiên bộc phát ra từ trong cơ thể Tiêu Nhất Thiên, lấy cơ thể Tiêu Nhất Thiên làm trung tâm, trận gió lạnh thấu xương gần như tàn sát điên cuồng, trận gió đang mạnh mẽ hình thành ở ngoài sáng bổ nhào tới những bộ xương khô màu trắng trước mặt, tựa như trứng gà đụng phải tảng đá, vừa chạm vào đã bị đốt cháy, trong nháy mắt đã có gần một nửa bộ xương khô màu trắng chôn vùi bên trong trận gió!

Trận gió nhanh chóng lan tràn, khu vực bao phủ càng lúc càng lớn, xung quanh mười mét, hai mươi mét, năm mươi mét... đều bị trận gió bao phủ, xung quanh, trên dưới, ba trăm sáu mươi độ không góc chết!

Đến mức...

Số lượng bộ xương khô màu trắng càng ngày càng ít, tốc độ hình thành đã kém hơn so với tốc độ chôn vùi!

“Phá cho ta!”

Tiêu Nhất Thiên nằm ở trung tâm cơn lốc, gầm thét một tiếng, chợt nâng tay phải lên, hung hăng chỉ lên trời đánh ra một đòn!

Lập tức!

Một nắm tay to lớn xuất hiện trên đỉnh đầu Tiêu Nhất Thiên, mang theo một uy quyền sáng rực, gió lốc nổi lên, quỷ cản thì giết quỷ, một đường vượt mọi chông gai, loại bỏ hư ảo, đánh đầu thắng đó, không gì cản nổi!

Phá tan!

Nắm đầu to lớn gần như muốn đâm thủng trời xanh, đánh xuyên qua mọi tầng trời, sau khi xông ra độ cao mấy chục mét, hình như gặp phải trở ngại là trận pháp nhưng trận pháp trăm quỷ ăn thịt người cũng ngăn không được nắm đấm như sấm chợp của Tiêu Nhất Thiên, âm thanh nổ tung như điếc tai vang lên, ngay sau đó, trận pháp bị phá hủy, tất cả bộ xương khô màu trắng đều tiêu tán theo!

Trận nổ vang qua đi!

Toàn bộ thế giới đều yên lặng! Ảo giác mà tiên sinh Vu tiên sinh chế tạo ra đã biến mất!

Khung cảnh xung quanh Tiêu Nhất Thiên cũng xuất hiện thay đổi kinh người, bốn phía không còn là một mảnh đen như mực, những cung điện lầu các vốn dĩ không thấy rõ lắm lại nhao nhao sáng đèn lên, phóng tầm mắt nhìn ra đều là khung cảnh ánh đèn rực rỡ sáng chói!

Hơn nữa! Vị trí đối diện với Tiêu Nhất Thiên khoảng trăm mét có không ít người đứng đấy, mở to mắt đảo qua, chừng bảy người, trong đó sáu người đều



Bình luận

Truyện đang đọc