SƯ PHỤ MỜI TÔI RA TÙ KHÔNG NGỜ LẠI VÔ ĐỊCH RỒI

Một câu nhẹ nhàng khiến mọi người biết được mục đích đến đây của Long Thiên Quân.

"Ông ta phải chết!"

Lý Trạch Vũ chỉ vào Khương Mộ Bạch, giọng hắn kiên quyết.

Mọi người xung quanh nhìn Lý Trạch Vũ đây khâm phục.

Không chỉ không nể mặt tam đại thánh địa, thậm chí còn không thèm cho Long Tổ mặt mũi.

Dỗi trời dỗi đất...

Thằng nhãi này thật sự là một người dữ dội!

"Khu khụ."

Long Thiên Quân đi đến bên cạnh Lý Trạch Vũ, hắn ta nhẹ giọng nói: "Long Tổ cần nhân tài như ông ta! Cho tôi mặt mũi


được không?"

Cả nước Hạ, số người có thể khiến Long Vương ăn nói khép nép như vậy chỉ sợ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Mà lúc này đạo sĩ Huyền Tâm cũng bay vút lên, nói: "Lý thiếu gia, có thể cho đạo môn chúng tôi mặt mũi không, hãy tha cho Khương Mộ Bạch một mạng!"

"A di đà phật!"

Giác Viễn cũng đi lên, ông ấy từ bi nói: "Trên trời có mắt nhìn, mong rằng Lý thí chủ buông bỏ ân oán, tha cho Khương thí chủ!"

Bạch Tố Ý cũng đi lên góp vui.

Mọi người thấy tam đại thánh địa và Long Tổ đầu ra mặt nói giúp Khương Mộ Bạch, bọn họ cho rằng Lý Trạch Vũ sẽ thay đổi chủ ý.

Nhưng không ngờ...


"Tôi nói, ông ta phải chết!"

Lý Trạch Vũ không hề cho mấy thế lực mặt mũi.

"Anh..."

Bạch Tố Y trợn tròn mắt.



Lý Trạch Vũ liếc nhìn những người xung quanh, hắn hờ hững nói: "Hôm nay ông đây xác định sẽ giết Khương Mộ Bạch rồi, nếu cổ mấy người đủ cứng, không ngại có thể thử cứu người khỏi tay tôi!"

Đây là hoàn toàn không để tam đại thánh địa và Long Tổ vào mắt.

Hai chữ thôi: Ngông cuồng!

Dù thế nào đi nữa, vẫn có không ít người bội phục sự gan dạ của Lý Trạch Vũ.

Dù sao tam đại thánh địa cũng có địa vị cao quý trong giới giang hồ, ngày thường ai nhìn thấy mà không nể mặt ba phần?

Long Tổ thì càng không phải nói, là một tổ chức chính phủ nắm quyền sinh sát, ai nhìn thấy bọn họ cũng tránh đường, chỉ sợ bị nhìn trúng.


Bình luận

Truyện đang đọc