SƯ PHỤ MỜI TÔI RA TÙ KHÔNG NGỜ LẠI VÔ ĐỊCH RỒI

Đúng cái đầu cô!

Tuy Lý Trạch Vũ nghĩ vậy trong lòng như trên mặt lại tỏ ra khen ngợi: “Thanh Dao vẫn là người tỉnh tế nhất, luôn suy tính chu toàn. Tôi thật sự càng ngày càng thích cô rồi đấy!”

Nghe vậy, Trần Thanh Dao đỏ mặt.

Trần Thanh Tuyết ở bên cạnh hừ lạnh, nói: “Anh đã thích Thanh Dao như thế thì đến nói với ông nội tôi đi, để nó cưới anh là được!”

Ầy…

Lý Trạch Vũ sẽ không làm vậy.

Lý do hắn tìm cách phá rối mối hôn sự này không phải là vì hắn ghét Trần Thanh Tuyết và thích Trần Thanh Dao, mà vì hắn không thích hôn nhân sắp đặt thôi.

Ngoài điều đó, còn có một nguyên nhân nữa.

Năm đó, tuy rằng hắn là người bị mưu hại nhưng rốt cuộc người chịu tổn thương lại là

người phụ nữ kia.

Lần quay về này, hắn sẽ giành lại công lý cho cô!


Tính toán thời gian, mối liên hôn giữa hai nhà Diệp – Khương chỉ còn cách chưa đầy nửa tháng nữa.

“Chị, chị nói linh tinh gì thế?”

Trần Thanh Doa gắt giọng: “Ngày xưa hai ta đã từng giao hẹn là chị sẽ kết hôn trước em.”

“Ai trước ai sau thì có sao đâu, dù sao hai người cũng tình đầu ý hợp, chị sẽ đề cập chuyện này với ông nội sau.”

Giọng điệu Trần Thanh Tuyết có chút ghen tuông, nhưng chính cô cũng không phát hiện điều này.

Lý Trạch Vũ cầm lái bằng một tay, tay còn lại gãi đầu, nói: “Đừng hiểu lầm, anh không có ý gì với Thanh Dao đâu.”

“Hiểu lầm? Hừ-”

Trần Thanh Tuyết khẽ hừ một tiếng, đáp: “Ai đã nói với tôi là thật ra rất thích em gái tôi? Sao nào? Bây giờ không dám thừa nhận à?”

Lý Trạch Vũ càng thêm cạn lờỉ, không biết phản bác thế nào.

Trước đây hắn muốn Trần Thanh Tuyết chủ động từ hôn nên mới nói mấy lời đùa giỡn sau lưng đối phương, không ngờ hiện tại cô lại lôi chuyện này ra nói.

“Chị đừng nói thế, anh rể đùa thôi mà!”


Trần Thanh Dao chỉ muốn kiếm một lỗ nẻ để chui vào.

Khó xử chết đi được!

Trần Thanh Tuyết khoanh tay trước ngực, nhìn Lý Trạch Vũ chằm chặp, cạnh khoé: “Không phản bác cơ à? Hay là cái tên củ cải lăng nhăng nhà anh con rô thì tiếc con diếc cũng muốn, định hốt cả hai chị em tôi về làm vợ!”

“Chuyện này… Không hợp lý đâu!”

Lý Trạch Vũ nuốt nước bọt, làm bộ muốn từ chối nhưng kỳ thực lại rất mong chờ.

“Không hợp lý à? Hai chị em tôi đều là đại mỹ nữ, nếu cưới hai bọn tôi thì anh được nở mày nở mặt cho xem!”

Trần Thanh Tuyết nhếch môi cười pha trò.

Lý Trạch Vũ đang lái xe, hồn nhiên không để ý đến hành động này, hắn cười ha hả: “Hay tôi cân nhắc chút nhé?”

“Khốn nạn!”

Trần Thanh Tuyết trở mặt nhanh hơn lật sách, cả giận mắng: “Xem kìa, cái đuôi cáo rốt cuộc đã lòi ra rồi nhỉ? Đàn ông các anh toàn lũ đốn mạt!”

Lúc này, Lý Trạch Vũ chợt nhận ra bản thân đang bị đối phương đùa bỡn, không khỏi nổi giận.

“Rõ ràng là cô cố tình dụ dỗ ông đây, còn dám lật lọng nữa!”

“Đã thế ông đây ngả bài luôn, tôi muốn cưới cả hai chị em cô, sao, không được à?”

“Nếu không muốn thì đến chỗ ông cò báo huỷ hôn đi…”


Bình luận

Truyện đang đọc