SƯ PHỤ MỜI TÔI RA TÙ KHÔNG NGỜ LẠI VÔ ĐỊCH RỒI

Trăng sáng nhô lên cao, bóng đêm yên tĩnh. "Ầm ầm!"

Một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, chỉ thấy hai cánh cổng hùng vĩ của trang viên nhà họ bị người đá văng.

"Khốn kiếp!"

"Kẻ nào dám đến nhà họ Hà làm càn!"

Lão quản gia ngay lập tức mang theo mấy chục bảo vệ đuổi tới.

Dưới ánh đèn, chị Phượng cầm đầu, mười Phượng Vệ tư thế hiên ngang, khí thế như lửa.

"Giết!" Chị Phượng thả ra một chữ. Xoạt, xoạt, xoạtl

Chín Phượng Vệ còn lại đều giơ kiếm, không nói một lời trực tiếp ra tay.


"Muốn chết!"

Lão quản gia vung tay lên, nói: "Bắt bọn họ lại cho tôi, mặc. kệ sống chết!"

Mười Phượng Vệ đều có thân thủ bất phàm, phối hợp cực kì ăn ý, chỉ trong chớp mắt đã chém giết mười mấy tên bảo vệ nhà họ Hà.

Tiếng kêu rên vang lên khắp nơi.

Khi Hà Thư Hoa khoác áo ngoài đi vào đại viện, trên mặt đất đã máu chảy thành sông.

Hà Vân Long theo sát phía sau. "Dừng tay, tất cả dừng tay hết lại cho tôi!"

"Dám đến nhà họ Hà giương oai tác quái, là ai cho các người lá gan đấy?"


Hà Vân Long tức giận trách cứ.

"Là ai cho các người dũng khí dám đến trêu chọc ông đây? Là Lương Kim Như phải không?"

Lý Trạch Vũ giẫãm lên cánh cửa bị sập, hai tay chắp sau lưng, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt tuấn tú của hẳn, khiến cho người ta có một loại cảm giác cao thâm khó dò.

Hà Vân Long nheo mắt lại, nhắc nhở Hà Thư Hoa sau lưng: "Cha, bọn họ là người nhà họ Lý."

Dứt lời, gã chỉ vào Lý Trạch Vũ giới thiệu nói: "Hắn chính là kẻ đã sát hại anh cả, Lý Trạch Vũ!"

Trong phút chốc, ánh mắt Hà Thư Hoa trống rỗng, hô hấp dần dần trở nên dồn dập.

"AIA... Chỉ trong vài phút, hai mươi, ba mươi tên bảo vệ của nhà họ Hà đã ngã xuống toàn bộ, không chết thì cũng bị thương,

không còn một người có thể đứng dậy.

Chị Phượng không tiếp tục giết nữa, mà dẫn người lui về phía sau Lý Trạch Vũ.

"Lý Trạch Vũ, cậu thật to gan!"


Bình luận

Truyện đang đọc