SƯ PHỤ MỜI TÔI RA TÙ KHÔNG NGỜ LẠI VÔ ĐỊCH RỒI

Lý Trạch Vũ vươn tay vỗ lên bắp chân Diệp Khinh Nhu, sau đó nhẹ nhàng nhấc lên, khiến đối phương chuyển sang tư thế ngồi ngược lại.

"Bép bép bép!"

Những cú tét mông tàn nhẫn giáng xuống.

Khi cảm nhận được cơn nóng rát truyền đến từ cặp mông, Diệp Khinh Nhu mới ý thức được việc bản thân bị người ta đánh, hơn nữa còn bị đánh vào bộ phận nhạy cảm kia, cô ấy lập tức vừa thẹn vừa giận.

"Khốn kiếp, có gan thì thả tôi ra!"

"Bốp bốp bốp..."

Đáp lại cô ấy là từng cú tát vô tình.

Màu đỏ lặng lẽ tràn lên gương mặt Diệp Khinh Nhu, trông hệt như mông khi.

"Nữ chiến thần của quân đội đúng không?" "Chát chát chát!"

"Đừng có được nước lấn tới, xem lời ông đây nói ra như gió thoảng bên tai phải không?"

"Chát chát chát..."


Diệp Khinh Nhu cắn chặt răng, muốn phản kháng. Song, Lý Trạch Vũ lại nhanh hơn cô ấy một bước, trực tiếp đè nghiến đối phương dưới thân như thể Thái Sơn áp đỉnh.

"Vân định phản kháng? Hừ!"

Lý Trạch Vũ càng áp chặt hơn.

"Khốn kiếp, buông ral"

Diệp Khinh Nhu thực sự muốn giết người lắm rồi! "Còn dám uy hiếp ông đây hửm?”"

"Bốp bếp..."

Lý Trạch Vũ chẳng hề sợ lời uy hiếp của đối phương, tàn nhân vỗ mông, không đau không lấy tiền.

Mông của Diệp Khinh Nhu sưng lên với tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được. Tuy cách một lớp quần nhưng chỉ đoán cũng biết hai cánh mông chắc chắn đã đỏ bừng rồi.

Qua một hồi lâu.

Diệp Khinh Nhu từ bỏ việc chống cự, cô ấy mặc kệ cái mông đau nhức, quay đầu lườm Lý Trạch Vũ một cách khó khăn: "Buông!"

"Cô cầu xin tôi đi, xin rồi tôi sẽ tha cho cô."


Lý Trạch Vũ nhếch mép cười đểu.

"Cậu..."

Diệp Khinh Nhu hít một hơi, cố nén giận: "Xin... Xin cậu!"

Lý Trạch Vũ nhơn nhơn đắc ý, nói: "Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, nếu lần sau cô vẫn động tay chân với tôi thì sẽ không chỉ là hình phạt kiểu này đâu!"

Dứt lời, hắn nhích người trở lại ghế phụ.

Diệp Khinh Nhu lập tức ngồi thẳng người, nhưng cái mông vừa đặt lên ghế đã đau tới nỗi giật nảy mình.

Thấy cảnh này, Lý Trạch Vũ chỉ có thể cố nhịn cười.

"Cạch!"

Diệp Khinh Nhu vội vàng mở cửa xe nhảy xuống, quay người trừng mắt với Lý Trạch Vũ.

Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ cô ấy đã lăng trì xử tử đối phương một trăm lần.

"Không phục à? Có phải vẫn muốn tập luyện với tôi một chút hay không?”

Lý Trạch Vũ cười sâu xa, lập tức nhảy khỏi xe.

Sau bài học trước đó, Diệp Khinh Nhu rõ ràng đã lành hơn rất nhiều, song ánh mắt cô ấy nhìn Lý Trạch Vũ vẫn tràn đầy phức tạp, phần lớn trong đó là sự hoài nghi và khó hiểu.

Nếu không phải đã tự mình kiểm chứng, cô ấy chắc chắn sẽ không tin nổi tên khốn nạn trước mắt lại mạnh đến như vậy.


Bình luận

Truyện đang đọc