SƯ PHỤ MỜI TÔI RA TÙ KHÔNG NGỜ LẠI VÔ ĐỊCH RỒI

Hà Thư Hoa nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Ông ta có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, phát triển tập đoàn Thanh Dương thành tập đoàn lớn nhất Giang Đông, ngoại trừ có được trí tuệ hơn người thì cũng không thể thiếu được tính tình cẩn thận của ông ta.

Trong lúc mơ hồ, ông ta phảng phất đánh hơi được một mối nguy cơ khó tả không nói nên lời.

Phật Tổ, hi vọng người có thể tiếp tục phù hộ cho nhà họ Hà!

Hà Thư Hoa âm thầm cầu nguyện trong lòng.

Ban đêm, sơn trang Nguyệt Lạc ở Tuyên Thành.

Trần Thanh Tuyết ở trần ngâm mình ở trong bồn tắm, da thịt trắng nõn lộ ra, bầu ngực

36D kiêu ngạo đủ để khiến bất kỳ người đàn ông nào điên cuồng. Cô nâng cẳng chân trắng thon dài lên, dùng ngón tay như nõn hành nhẹ nhàng xoa.

Người phụ nữ này không có nửa điểm tì vết, thật sự quá hoàn mỹ!

Đôi mắt Trần Thanh Tuyết ngốc trệ, cả người rơi vào trầm tư.


Thông qua thông tin từ em gái Trần Thanh Dao, cô đã biết thân phận chân thực của Lý Trạch Vũ.

Thái tử gia của nhà hào môn số một!

Không chỉ có như thế, cô còn điều tra được án phong lưu chấn động Hoàng Thành ba năm trước đây.

Lý Trạch Vũ chính là nam chính trong đó!

Chỉ là…

Cô không biết trong ba năm Lý Trạch Vũ biến mất, rốt cuộc hắn đã đến nơi nào?

Còn một điều nữa mà cô đặc biệt tò mò!

Thần tài chính Myhill, sao khi ông ta đứng trước mặt Lý Trạch Vũ lại khúm núm giống người hầu vậy? Cho dù đối phương là thái tử gia hào môn cũng không đến nỗi như vậy chứ!

Chỉ cần Myhill bằng lòng, dù là gia tộc số một toàn cầu như Rothschild cũng sẽ coi ông ta như thượng khách.


Lý Trạch Vũ dựa vào cái gì?

“Này!”

Đột nhiên, một giọng nói hơi hưng phấn bỗng nhiên vang lên.

“A…”

Khỉ Trần Thanh Tuyết lấy lại tinh thần, tiếng thét chói tai vang vọng khắp biệt thự.

Lý Trạch Vũ cuống quít dùng tay che miệng cô lại, đồng thời uy hiếp nói: “Nếu cô còn kêu nữa thì đừng trách tôi không khách khí!”

Trong nháy mắt đôi mắt Trần Thanh Tuyết đẫm lệ, ánh mắt lại giận không kìm được.

“Không phải tôi cố ý nhìn trộm cô, đây thật sự là trùng hợp thôi!”

Lý Trạch Vũ ngượng ngùng giải thích nói: “Tôi thả cô ra, cô đừng kêu được không?”

Trần Thanh Tuyết ép buộc mình tỉnh táo lại, gật đầu đồng ý.

Lúc này Lý Trạch Vũ mới chậm rãi buông tay ra.

“Anh ra ngoài!”


Bình luận

Truyện đang đọc