SƯ TÔN ĐỪNG TỚI ĐÂY



Bạch Cẩn Phong nói đi là đi, một tháng rồi hai tháng trôi qua vẫn chưa thấy trở về.

Sở Thanh Vân lúc đầu còn ngoan ngoãn ngồi trong tiểu viện tu luyện, nhưng sau hai tháng, y không nhịn nổi nữa bèn rục rịch rủ đám Từ Kha tụ tập.
Thật ra là từ dạo bị mọi người bắt gặp cảnh thân mật với Bạch Cẩn Phong, Sở Thanh Vân chột dạ, lấy cớ bế quan để trốn tránh.
Trải qua hai tháng, y nghĩ chắc chẳng còn ai nhớ đến việc đó nữa mới dám vác mặt ra ngoài, không ngờ vừa đến nơi Diệp Thần đã lao tới đè y xuống.
"Sở Thanh Vân, ta nói cho đệ biết, khôn hồn thì khai ra mau, đệ với sư tôn là có chuyện gì?"
Từ Kha cũng nhìn Sở Thanh Vân với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
"Huynh làm cái gì vậy?" Sở Thanh Vân đẩy Diệp Thần ra, chật vật ngồi dậy, nghĩ đến Bạch Cẩn Phong, gương mặt thiếu niên trong nháy mắt đã đỏ bừng, hai ngón trỏ dí vào nhau.
"À thì...!thì như các huynh thấy đấy, chúng ta ở bên nhau."

"Ồ." Diệp Thần dù đã đoán được đến chín phần nhưng mà khi nghe chính miệng Sở Thanh Vân xác nhận thì hắn vẫn bối rối, gương mặt khó mà tin nổi.

"Thật kỳ ba, đến giờ ta vẫn không thể hiểu nổi vì sao đệ lại có thể...!ờm...!thích được sư tôn đấy?"
"Thích thì thích thôi, sư tôn rất tốt."
"Đúng là tốt thật," Diệp Thần gật gù, "Nhưng mà cứ nhìn thấy sư tôn là ta có bóng ma tâm lý, cũng tại ngày ta còn nhỏ thường xuyên bị phụ thân và sư tôn thay nhau phạt quỳ, giờ nghĩ đến là đầu gối lại thấy đau.

Hôm nọ còn bắt chúng ta chép phạt đến giờ còn chưa xong đâu."
Diệp Thần chấp nhận tương đối nhanh, còn Từ Kha lại kéo Sở Thanh Vân sang một bên rồi hỏi đủ thứ chuyện, sau khi xác nhận hai người thật sự muốn kết làm đạo lữ gã mới yên tâm.
Từ Kha không như Diệp Thần, gã không muốn sư đệ của mình chịu bất cứ thiệt thòi gì.
"Thôi, nếu đệ đã quyết định như vậy thì ta cũng mặc kệ, mong là cuộc sống sau này của hai người sẽ dễ dàng.

Sư đồ ở bên nhau không ít, nhưng mà đi đến cuối cùng được hay không thì phải do hai người cùng cố gắng, mà tốt hơn hết phải mau chóng tổ chức đại điển song tu đi."
"Song tu cái gì chứ?" Sở Thanh Vân giãy nảy lên.

"Đệ mới bao lớn mà huynh đã nghĩ đến đại điển song tu rồi? Hơn nữa ta tin Cẩn Phong."
"Mới dính lấy nhau có mấy ngày đã gọi Cẩn Phong ngọt sớt, thôi đệ đừng nói nữa, tức chết ta."
Từ Kha nhăn mặt, thấy Diệp Thần đi lại đây lập tức đổi đủ đề, "Mà nghe nói lần này Chưởng môn sư bá và vị kia nhà đệ cùng đi giải quyết chuyện Dưỡng Quỷ trận, không biết đã xong chưa?"
Diệp Thần nghe thấy Dưỡng Quỷ trận thì nhìn ngang ngó dọc, thần thần bí bí kéo hai người lại rồi thì thầm.
"Ta nói cho hai người việc này, cực kỳ bí mật, nghe đồn Dưỡng Quỷ trận không chỉ có một cái hôm trước chúng ta đã gặp đâu, mà khắp các thành trấn ở phía bắc đại lục gần như nơi nào cũng có."
"Gì cơ?" Từ Kha và Sở Thanh Vân nhìn nhau, nuốt nước bọt.


"Nếu như vậy đấy chắc chắn là một âm mưu to lớn, không biết người đứng sau mọi chuyện muốn làm gì?"
"Ta cũng không biết, phụ thân chỉ báo tin cho ta có một lần vào tháng trước, bây giờ đến ta cũng không thể liên lạc với người." Diệp Thần cũng mơ hồ.
Dường như Từ Kha và Diệp Thần còn chưa biết người đứng sau chính là ma tôn Phùng Tư Triết, Sở Thanh Vân đang do dự chẳng biết có nên cho bọn họ biết không.

Đúng lúc này giọng nói của Lục Thanh Sương lại vang lên ngoài cửa.
"Mọi người có chuyện gì mà bàn luận xôn xao vậy, âm mưu gì cơ?"
Ba người vừa nghe thấy vậy lập tức ngậm miệng lại, Diệp Thần suy nghĩ một lát vẫn quyết định nói cho Lục Thanh Sương biết, mặc cho hai người bên cạnh phản đối.
"Thật độc ác, chẳng lẽ có mỗi Thanh Phong môn xử lý vụ này?" Lục Thanh Sương cũng đã nghe Diệp Thần kể về lần xuống núi kinh hoàng hai tháng trước, lúc này nghe thấy Dưỡng Quỷ trận thì cũng không kinh ngạc nữa.
"Nghe nói mấy tông môn lớn hợp sức lại, việc này nghe có vẻ rất nghiêm trọng." Diệp Thần trả lời.
"Thôi đừng nhắc đến nữa, chuyện đó chúng ta không có tư cách nhúng tay." Từ Kha quay sang nhìn Lục Thanh Sương đứng đó, rõ ràng người rất đẹp, mi thanh mục tú, khí chất điềm đạm, thế nhưng mà chẳng làm gã khơi dậy chút hứng thú nào, gã hỏi thẳng:
"Lục Thanh Sương, ngươi đến tìm Thanh Vân sư đệ làm gì?"
"Ta đến thăm sư đệ của mình không được sao?" Lục Thanh Sương mỉm cười đáp.
"Được." Từ Kha mắc nghẹn, hung hăng trừng hắn, "Rất được..."
Hôm nay gương mặt của Lục Thanh Sương trắng nõn đầy sức sống, dường như chuyện hôm trước chẳng ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, đây là không để bụng hay hắn nguỵ trang quá tốt?
Sở Thanh Vân dùng ánh mắt dò xét một lượt không thấy có gì bất thường, đúng lúc Lục Thanh Sương cũng nhìn lại đây, hắn nâng cao khoé miệng, thản nhiên đưa tay ra.
"Thanh Vân sư đệ, chúc mừng ngươi và sư tôn, chúc hai người trăm năm hoà hảo."
"Cám ơn nhị sư huynh." Sở Thanh Vân ngoài cười nhưng trong lòng không cười, y còn đang mắng chết Lục Thanh Sương, cái gì mà trăm năm hoà hảo chứ? Tuổi thọ tu sĩ Hợp Thể kỳ như Bạch Cẩn Phong, sống năm ngàn mười ngàn năm không thành vấn đề, trăm năm chẳng mấy mà qua, hắn chúc vậy là có ý gì?
Nhưng thật ra Lục Thanh Sương hôm nay biểu hiện quá tốt, Sở Thanh Vân không nhìn ra cái gì lạ, địch ý mọi lần cũng không còn, chẳng lẽ hắn chết tâm rồi?

Sở Thanh Vân không phải là người chấp nhặt, người không phạm ta ta không phạm người, nếu Lục Thanh Sương mà buông bỏ được thì cứ thế đi.

Dù sao hai người cũng là huynh đệ đồng môn, không thể lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ.
Nghĩ thông rồi, Sở Thanh Vân cũng thoải mái hơn, bốn người ngồi hàn huyên một lúc rồi uống trà, thưởng hoa, đến khi sắc trời tối dần mới tạm biệt nhau ai về nhà nấy.
Cũng từ hôm đấy, bốn người thường xuyên đi với nhau, ăn uống, luyện kiếm, trừ Lục Thanh Sương có vẻ yếu ớt, ba người Sở Thanh Vân rất quen thuộc, lúc bàn luận thì đánh nhau người chết ta sống, nhưng chỉ cần bỏ kiếm xuống lại là huynh đệ chí cốt như cũ.
Lục Thanh Sương mấy ngày này vẫn kiên trì hoà nhập cuối cùng cũng có một chút tiếng nói chung với mọi người.

Sở Thanh Vân quan sát một thời gian, thấy hắn không có ý định đi tìm đường chết nên cũng mặc kệ.
Cứ thế hai tháng nữa lại trôi qua, Bạch Cẩn Phong vẫn biệt vô âm tín, nhớ lại lúc trước hắn hứa hẹn một tháng sẽ xong việc, vậy mà bốn tháng rồi vẫn chẳng thấy đâu.

Sở Thanh Vân không buồn vì hắn thất hứa trái lại còn lo lắng, bởi vì hắn đi càng lâu, chứng tỏ chuyện càng khó giải quyết.
Hơn nữa việc này liên quan đến ma tôn Phùng Tư Triết, người này nổi tiếng tâm tư khó dò, tính khí thất thường, nhỡ may Bạch Cẩn Phong đụng chạm gì đến gã thì sao?
Sở Thanh Vân nghĩ mà sợ, cũng chẳng còn tâm tư đi tu luyện nữa, thử chạy đi tìm Diệp Thần xem có tung tích gì của Diệp chưởng môn hay không.
Nhưng chưa kịp chạy ra đến nơi, đá truyền tin trong tay đã sáng lên, Sở Thanh Vân vừa truyền linh lực vào, giọng nói gấp gáp của Diệp Thần nhanh chóng vang lên.
"Sở Thanh Vân đệ đang ở đâu vậy? Mau đến Vân Du phong cứu người!!!".


Bình luận

Truyện đang đọc