SƯ TÔN ĐỪNG TỚI ĐÂY



Nam tử thăm dò từ trên xuống dưới, nhìn thấy dị hoả trong người Sở Thanh Vân thì vội nói.

"Vết thương còn chưa khỏi hẳn, ngươi ngã từ trên cao xuống gãy mất ba cái xương, kinh mạch bị xáo trộn.

Giờ mau mau luyện hoá Vạn Niên tinh tuỷ, nếu không sẽ bị dị hỏa của ngươi cắn nuốt hết."
Sở Thanh Vân bấy giờ mới thử thăm dò, không ngờ trong kinh mạch là Vạn Niên tinh tuỷ đang chảy cuồn cuộn tẩm bổ liên tục, mà Ngân tinh diễm đang nhăm nhe muốn hấp thu thứ này.
Không hề có một chút ý thức đề phòng, Sở Thanh Vân lập tức vận chuyển tâm pháp luyện hoá dòng tinh tuỷ này.
Tinh tuỷ quá mức cường hãn, Sở Thanh Vân mất hai ngày mới có thể luyện hoá xong, tu vi trong người tăng tiến hẳn một tầng, hiện tại đã là Kết đan trung kỳ.
Trong hai ngày này Sở Thanh Vân liên tục nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, chứng tỏ ngoài nam tử đeo mặt nạ còn một người khác nữa.
Lúc mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí.

Sở Thanh Vân dễ dàng vận chuyển linh lực toàn thân.


y hài lòng xuống giường đá, nhảy thử hai cái, cảm giác thân thể tràn đầy sinh cơ, đúng lúc này bên ngoài truyền vào mùi thịt nướng thơm ngậy, y xoa bụng, bỗng thấy đói đói.
"Ngươi luyện hoá xong rồi? Nhanh vậy sao?"
Nam tử đeo mặt nạ tiến vào không một tiếng động, Sở Thanh Vân vội vàng thi lễ.

"Tiền bối, ơn cứu mạng này vãn bối Sở Thanh Vân sẽ luôn khắc ghi, nếu sau này tiền bối có việc gì cần vãn bối sẽ dùng hết sức mình để hồi đáp."
"Tiểu tử ngươi tên Sở Thanh Vân à? Ra ăn trưa thôi, đừng nói nhiều quá!" Nam tử thản nhiên nói.
Sở Thanh Vân cảm thấy sóng não của mình và người này có phần không hợp nhau, nhưng mà y không dám vọng động, vội vàng đi theo.
Sở Thanh Vân được nam tử đeo mặt nạ đặt trong một hang đá, bên ngoài thoang thoảng hương hoa đào.

Y vừa đi ra thì gặp ngay một cơn gió thổi qua, cánh hoa rơi đầy lên tóc.
Nhìn rừng đào nở rộ trước mặt, cảnh đẹp không sao tả xiết, bên dưới gốc cây là một nam tử nửa nằm nửa ngồi, đuôi mắt yêu dã xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh, áo choàng đỏ tươi, đôi môi câu lên, đang nhàm chán gảy vài cục than dưới đất, bên trên là khói nghi ngút, mùi thơm bốc lên từ đây.
Rõ ràng gã đang nướng thịt nhưng mà vẫn cho người ta cảm giác kinh diễm, giống như người này không thuộc về khói lửa nhân gian.
"A Triết, ngồi dậy."
Nam tử đeo mặt nạ nhàn nhạt nói xong, người tên A Triết kia ngoan ngoãn ngồi dậy, gương mặt phụng phịu oán trách.
"Lan ca, huynh không thể ngó lơ ta như vậy, huynh xem a miêu a cẩu ở đâu huynh cũng đem về, rõ ràng huynh đã hứa đem ta đi chơi."
Sở Thanh Vân nghe thấy giọng nói của người này thì da gà da vịt nổi lên, thì ra hai người này là quan hệ đó.

Thật ra cũng không bất ngờ lắm, thiết lập thế giới này là vậy.
Thế nhưng nam tử đeo mặt nạ vẫn không để ý đến gã, hơi cau mày, nhắc lại.
"A Triết!"
A Triết vội vàng thay đổi thái độ, tiến tới kéo tay nam tử ngồi xuống, Sở Thanh Vân nhìn thấy y chỉ cao ngang ngửa mình, chân trần trắng nõn hiện ra đằng sau lớp quần ngắn.
"Lan ca, ngươi nếm thử thịt Song đầu ngưu ta nướng đi, lần này nhất định ăn ngon." Nói xong dư quang nhìn đến Sở Thanh Vân, giọng hoà hoãn,
"Ngươi tên gì? Cũng ngồi xuống đi."
"Ta là Sở Thanh Vân, cảm ơn tiền bối đã cứu giúp."
Sở Thanh Vân nhìn ra tu vi người này còn thâm sâu hơn cả người kia, hơn nữa khí tức bài xích quá rõ ràng, y cũng không dám đi vuốt lông hổ, cẩn thận đối đáp.
"Ta mới không thèm cứu ngươi, nếu không phải Lan ca thương người, ngươi đã chết mất xác rồi, có cảm ơn thì phải cảm ơn huynh ấy." A Triết hừ lạnh.
"A Triết! Ngươi câm miệng." Nam tử đeo mặt nạ quát một câu, rồi quay sang Sở Thanh Vân, gương mặt trở lại vẻ ôn hoà, giới thiệu.


"Ta là Lan, ngươi có thể gọi ta Lan ca.

Còn gã tên A Triết."
"Vâng, chào Lan ca, Triết ca."
A Lan xé ra một miếng thịt đùi thơm lừng đưa cho Sở Thanh Vân, "Ăn đi.

Thịt này cũng có công sức của ngươi.

Nó rơi xuống cùng ngươi!" Lan tuỳ ý nói.
"Để ta tự lấy, Lan ca huynh ăn đi." Thấy A Triết oán hận nhìn chằm chằm vào miếng thịt, như muốn chọc thủng một lỗ trên đó, Sở Thanh Vân hơi sợ hãi, vội từ chối.
Thế nhưng Lan vẫn kiên nhẫn.

"Nhanh cầm đi kẻo nguội thì mất ngon."
Sở Thanh Vân bất đắc dĩ phải cầm lấy, mặc kệ ánh mắt của A Triết mà cắn một miếng.
Thịt quá ngon!
Song đầu ngưu cấp bảy không phải là thứ dễ dàng kiếm, ăn một miếng mà linh lực cuồn cuộn chảy vào miệng, Sở Thanh Vân vội vàng vừa ăn vừa luyện hoá, trán cũng toát mồ hôi, không còn hơi sức đâu để ý đến hai người kia.
"Lan ca, huynh không thể thiên vị như vậy, ta cũng muốn..." A Triết cắn môi, ấm ức nhìn Lan, nhìn đến mức hắn đành lấy một miếng thịt rồi đưa gã.
"Ăn đi, bao nhiêu tuổi rồi mà còn như con nít." Lan trách móc nhưng trong giọng nói vẫn ẩn chứa một chút dịu dàng, A Triết chỉ cần thế là thoả mãn muốn bay lên, mắt rực sáng.
"Lan ca là tốt nhất." Nói xong gã vui vẻ cầm lấy thịt gặm ngon lành.
Sở Thanh Vân nhìn mối quan hệ một người đánh một người nguyện bị đánh giữa hai người này thì hơi khó hiểu, nhưng mà đây cũng chẳng phải chuyện của y, không nên quan tâm thì hơn.
Sau khi hỏi chuyện, Sở Thanh Vân mới biết thì ra hai người này vào Huyễn Linh bí cảnh để đi dạo, vậy mà lúc trước nhìn giường đá, y còn tưởng bọn họ sống ở đây.
Lúc ăn xong, cảm thấy cơ thể đã hoàn toàn bình thường, Sở Thanh Vân cũng không mặt dày ở lại làm người thừa, lập tức đứng dậy tạm biệt hai người.
Cũng không ai giữ y ở lại cả, nhưng mà Lan còn gói cho y một tảng lớn thịt Song đầu ngưu, cùng với viên Nguyên đan màu nâu bóng mượt.
Sở Thanh Vân lập tức từ chối, y nhận lấy tảng thịt rồi đẩy viên Nguyên đan trở lại.
"Lan ca, Nguyên đan ta không nhận được.

Ta chỉ lấy phần thịt này là quá nhiều rồi, huynh hãy giữ lấy!"

"Vô công bất hưởng lộc, ta cũng chẳng cần thứ này, nếu ngươi không lấy ta sẽ ném đi!" Lan mặt không biểu tình nói.
Hai người dây dưa khiến a Khiết bên kia khó chịu vô cùng, gã oán hận nhìn Sở Thanh Vân chằm chằm, y đành mặt dày nhận lấy.
Đến lúc Sở Thanh Vân đi rồi, Lan mới nhíu mày thì thầm với người bên cạnh.
"A Triết, ta cảm giác tiểu tử kia có gì đó quen thuộc lắm.

Rõ ràng đây là lần đầu ta gặp y mà ta lại thấy một tia thân thiết."
Trong mắt A Triết loé lên một tia hoảng hốt, rồi vội vàng kéo tay Lan.
"Lan ca, nhìn y mới có mười mấy tuổi, cả trăm năm nay chúng ta không rời nhau, làm sao huynh lại thấy quen thuộc với y được?"
"Cũng có lý..." Lan nhíu mày, vuốt ve tấm mặt nạ lạnh lẽo, "Nhưng mà ta vẫn thấy lạ lắm."
"Không sao đâu, bèo nước gặp nhau thôi...!chắc gì sau này đã gặp lại, được huynh cứu chữa là ân huệ lớn của y rồi..."
Tốt hơn hết là đừng bao giờ gặp lại nhau nữa, đừng để trong mắt Lan chứa chấp thêm một người khác, chỉ duy nhất có gã là được rồi.
A Triết cúi đầu, giấu hết những suy nghĩ bất an vào trong lòng, gương mặt bao phủ một tầng hắc khí nhàn nhạt.
Mà đến lúc gã ngẩng đầu lên đã trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn bình thường, trong mắt chỉ chứa chấp một mình Lan.
Ở trong Vạn Thú nang, hồ ly nhỏ cả người loé sáng, thân hình run rẩy, mãi đến khi Sở Thanh Vân đi xa rồi nó mới trở lại bình thường.

Nhưng mà cảnh tượng này lại không một ai nhìn thấy cả.
Sở Thanh Vân dùng hết tốc lực phi độn thêm mười dặm nữa mới rời khỏi thung lũng hoa đào, quay lại nhìn hai bên vách núi cao ngất, y tự thấy mình mệnh lớn khi rơi xuống mà không chết, lại còn tăng lên một cảnh giới, đúng là trong hoạ được phúc.
Nhưng vẫn chưa tìm thấy Bạch Cẩn Phong.
Xoẹt.
Bóng kiếm bay tới, Sở Thanh Vân giật mình không kịp đỡ, tay bị đâm thành một lỗ, lần này y nhìn rõ người đến là Mạc Vô Tà của Âm linh giáo, đồng tử trong mắt co lại.
"Mạc Vô Tà? Sao ngươi tấn công ta?".


Bình luận

Truyện đang đọc