SƯ TÔN ĐỪNG TỚI ĐÂY



Bạch Cẩn Phong im lặng, cực kỳ bình tĩnh ôm lấy Sở Thanh Vân lên phi kiếm, nhưng mà Sở Thanh Vân biết đấy chỉ là bề ngoài, bởi vì uy áp từ thân thể hắn đã bắt đầu không khống chế được.
Sở Thanh Vân biết Quang Ân thánh tôn chính là sư tôn của Bạch Cẩn Phong, hắn có thể vì mình mà đối đầu với sư tôn không? Hoặc giả sử như đối đầu rồi thì về sau phải gặp nhau như thế nào?
Bạch Cẩn Phong không chịu nổi Sở Thanh Vân gặp một chút ấm ức, nhưng chính Sở Thanh Vân cũng vậy, nếu Bạch Cẩn Phong vì mình mà phải mang danh khi sư diệt tổ thì y cũng không vui vẻ gì, vì vậy y chỉ còn cách ôm chặt lấy thắt lưng của hắn.
"Sư tôn.

Đệ tử không sao rồi, sư tôn không cần vì đệ tử mà..." Sở Thanh Vân chưa nói xong ngón trỏ mang theo hơi lạnh của Bạch Cẩn Phong liền đặt trên môi y, hắn cúi đầu hôn khẽ lên trán rồi trấn an.
"Suỵt, Thanh Vân đừng nói gì, vi sư biết phải làm thế nào."
Lời ít ý nhiều, Bạch Cẩn Phong mang vẻ mặt ôn nhu để nói những lời đó làm Sở Thanh Vân hoàn toàn ngơ ngẩn, vô thức gật đầu, "Vâng."
Thần thức Bạch Cẩn Phong tràn ra khắp các ngõ ngách trên Thanh Phong môn, sau khi xác nhận được mục tiêu thì nhanh chóng điều khiển phi kiếm phóng đến.
Hắn không hề che lấp khí tức, uy áp Hợp Thể kỳ ngập trời tràn ra, Diệp Cô Tuyệt vừa mới biết được tình hình từ Vân Lãng, đang cảm thấy khó xử.

Bỗng lão ngửi được khí tức này, cả người ngây ngẩn.

Từ khi nào tu vi Bạch Cẩn Phong tăng nhanh vậy? Mới vài ngày trước hai người cùng làm nhiệm vụ, tu vi của hắn mới Hợp Thể sơ kỳ, ấy thế mà khí thế bây giờ đã vượt cả lão.
Phải biết Diệp Cô Tuyệt lão tu vi đã Hợp Thể hậu kỳ.
Diệp Cô Tuyệt vừa dùng thần thức nhìn thấy Bạch Cẩn Phong đi đến Phi Vân động, cảm thấy tóc trên đầu cũng muốn rụng đi.
Phi Vân động là nơi hài tử Lục Thanh Sương kia bế quan.
Mà nhi tử của lão đang đứng ngay bên ngoài.
Bạch Cẩn Phong phóng đến Phi Vân động, khí thế đánh bay hết thảy chướng ngại vật với kết giới rồi hạ xuống, vài tên quản sự thấy vậy vội vàng chạy tới.
Diệp Thần và Từ Kha canh chừng nơi này đã nhiều ngày rồi, cơ thể mệt mỏi tiều tuỵ thấy rõ, lúc nhìn thấy Bạch Cẩn Phong và Sở Thanh Vân còn tưởng mình hoa mắt, từ bàng hoàng đến bất ngờ, không thèm chú ý đến điều gì lập tức lao tới, lại bị khí thế của Bạch Cẩn Phong đánh bay ra.
"Sở Thanh Vân, đệ không sao chứ???" Diệp Thần mừng đến rơi nước mắt, bò dậy rồi lao vào ôm chầm lấy Sở Thanh Vân, Từ Kha bên cạnh cũng không kiềm được xúc động, bèn choàng lấy vai cả hai người.
Sở Thanh Vân nhìn thấy hai vị sư huynh của mình gầy rộc đi, thân hình tiều tuỵ thì hốc mắt cay cay, đời này có được mấy vị huynh đệ thật lòng lo lắng như thế này thì còn cần gì chứ, y nghẹn ngào đáp lại.
"Ta không sao rồi..."
Diệp Thần và Từ Kha nén xúc động lại quay ra thì không thấy Bạch Cẩn Phong đâu nữa, mấy quản sự lẽ ra đang canh trước cửa động đã nằm bất tỉnh dưới đất, miệng người nào người nấy đầy máu tươi.
Hai người sững sờ nhìn nhau, chưa kịp phản ứng thì  đã nghe thấy bên trong Phi Vân động truyền đến tiếng kêu la thảm thiết.
Tiếng kêu này rất quen thuộc, âm thanh này đến từ Lục Thanh Sương.
Kết giới đã bị Bạch Cẩn Phong phá nát, ba người chạy vội vào bên trong thì thấy Bạch Cẩn Phong lạnh lùng túm cổ Lục Thanh Sương lôi ra ngoài rồi ném mạnh xuống đất, gương mặt lạnh nhạt nhìn hắn như nhìn vật chết.
"Lục Thanh Sương, ngươi thật to gan!"
Lục Thanh Sương mới đầu còn kinh sợ, nhưng bây giờ nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt Bạch Cẩn Phong, lại nhìn Sở Thanh Vân không chút sứt mẻ đứng bên cạnh, hắn chợt bình tĩnh lại, gượng cười.
"Sở Thanh Vân! May quá ngươi không sao rồi..."
"Lục Thanh Sương!" Giọng nói của Bạch Cẩn Phong âm u như quỷ đòi mạng, Lục Thanh Sương nổi hết da gà, đến khi một bàn tay lạnh lẽo đặt lên đầu, cảm giác tử vong tràn đến hắn mới run rẩy trợn to mắt.
"Sư tôn, đệ tử sai rồi, đệ tử sai rồi...!đệ tử không cố ý, chỉ là lúc đó đệ tử bị ép buộc..."
"Ép buộc?" Bạch Cẩn Phong khinh thường, tát mạnh lên mặt hắn.

"Thu mấy cái tâm tư xấu xí của ngươi lại, ngươi là người thế nào chẳng lẽ ta lại không rõ.

Mau khai ra ngươi làm những gì? Kẻ đứng đằng sau là ai? Nếu không thì đừng trách ta vô tình."
"Đệ tử không làm gì hết, đệ tử bị hai tên Kỳ Đông và Tần Siêu ép buộc...!sư tôn hãy tin đệ tử..." Lục Thanh Sương ôm má run rẩy nói, nhưng ánh mắt Bạch Cẩn Phong càng thêm lạnh lẽo, lại một cái tát nữa vào mặt bên kia, trong nháy mắt mặt hắn sưng lên như đầu heo.

"Khai ra mau."
Lục Thanh Sương bị tát đến váng đầu, chứng kiến một mặt lạnh lùng của Bạch Cẩn Phong, tâm như tro tàn, lồng ngực đau nhức nhối, hắn run rẩy ngước mắt cầu xin.
"Sư tôn..."
Nghe giọng nói nhão nhoét này, Bạch Cẩn Phong mất hết kiên nhẫn tra hỏi, bàn tay dụng lực bóp lên đầu Lục Thanh Sương, định dùng sưu hồn thuật tra ra chủ mưu đằng sau.
"Cẩn Phong, dừng tay." Một luồng khí thế kinh người khiến cơ thể Bạch Cẩn Phong lung lay.

Hắn nhíu mày, nhanh chóng dụng linh lực đánh sâu vào thức hải hòng khuấy đảo ký ức của Lục Thanh Sương, thế nhưng mới chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen thì người đã bị cướp đi.
Lục Thanh Sương được người kéo ra đằng sau, đầu hắn bị linh lực của Bạch Cẩn Phong gây thương tổn, ngồi gục xuống đất ôm chặt lấy đầu.
Bạch Cẩn Phong lạnh lùng nhìn người vừa tới.
"Quang Ân thánh tôn, người có ý gì?"
Bạch Ân thấy Bạch Cẩn Phong gọi tên hiệu của mình thì không hài lòng, gằn lên từng tiếng.
"Cẩn Phong, con quá lỗ mãng, con gọi ta là gì?"
Bạch Cẩn Phong đáy mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng vào người hàng trăm năm qua mình từng tôn kính.
"Người làm gì trong lòng khắc tự biết.

Bữa trước ta đã nói rồi, Thanh Vân là vảy ngược của ta, thế mà người vẫn đụng vào, bây giờ người còn muốn ta gọi người là gì? Sư tôn? Gia gia?"
Tất cả đám người đứng đây đều sững sờ, gia gia? Chẳng lẽ Quang Ân thánh tôn là gia gia của Bạch Cẩn Phong?
"Bạch Cẩn Phong!!!" Bạch Ân thẹn quá hoá giận, quát lớn.

"Lỗ mãng, quá mức lỗ mãng, dám chống đối gia gia của mình.

Con có biết ta làm mọi việc đều là suy nghĩ cho con không? Kẻ này vốn dĩ không nên xuất hiện bên cạnh con!"
Bạch Cẩn Phong cười ha hả, kéo tay Sở Thanh Vân rồi nắm chặt lấy.

"Thế nào là không nên? Bên cạnh ta là ai chỉ có mình Bạch Cẩn Phong ta quyết định, người khác đừng hòng quyết thay ta!"

Đôi mắt Bạch Cẩn Phong ngày càng đỏ, linh lực trong người dường như đã mất khống chế, Sở Thanh Vân cảm nhận được hắn đang rất khổ sở, liền siết chặt tay lại, khẽ gọi.
"Sư tôn."
Bạch Cẩn Phong như nghe được thần chú, tâm ma nhen nhóm bùng lên chợt bình lặng lại.
"Thanh Vân, ngoan, chờ ta xử lý xong rồi chúng ta đi."
"Vâng."
Bạch Ân nhìn thấy hai người không coi ai ra gì mà mắt qua mày lại, gai mắt vô cùng.
"Bạch Cẩn Phong, con vì một kẻ xa lạ mà đối đầu với gia gia? Con tự xem lại mình đi."
Bạch Cẩn Phong chán nản nhìn người mà mình từng tin tưởng tuyệt đối, cụp mi xuống, trong lòng ê ẩm.
"Quang Ân thánh tôn, người quyết bảo vệ tiện nhân Lục Thanh Sương này sao?"
Bờ vai Lục Thanh Sương run lên khi nghe thấy hai từ "tiện nhân", tim muốn vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, thế nhưng hắn vẫn không dám ngẩng đầu lên.
"Lục Thanh Sương là đệ tử của con, lại là hài tử người ta gửi gia gia nuôi giúp, con không nể tình sư đồ cũng phải nể tình gia gia chứ, tha cho hắn một mạng đi."
"Đệ tử? Nếu đã là đệ tử của ta, người mau đưa hắn đây, ta sẽ tự dạy dỗ, yên tâm, cái mạng chó của hắn ta không thèm lấy." Bạch Cẩn Phong híp mắt, nhìn chằm chằm vào Bạch Ân.

"Cùng lắm thì, ta sẽ cắt đứt gân tay gân chân của hắn...!ném vào U Linh hàn đàm, cho hắn nếm thử những gì Thanh Vân phải chịu."
"Bạch Cẩn Phong, con đừng có quá đáng!"
Bạch Cẩn Phong nhếch miệng cười, "Sở Thanh Vân chẳng làm gì nên tội thì người trách phạt, Lục Thanh Sương tội ác rành rành người lại bênh vực, đến việc công bằng người còn chẳng làm được, hoá ra đây là cái muốn tốt cho ta sao???"
"Bạch Cẩn Phong!" Bạch Ân hít sâu một hơi, ngăn cho cơn tức giận bùng phát, "Sau này con sẽ hiểu rõ lời gia gia là đúng đắn, bây giờ tình cảm chưa sâu đậm, con hãy tránh xa đứa trẻ này ra, nó sẽ gây hại đến con."
"Gia gia!" Bạch Cẩn Phong đột nhiên gọi một câu, hắn nhìn thẳng vào lão rồi nhấn mạnh từng từ một.

"Ta cũng đã trở về!".


Bình luận

Truyện đang đọc