SƯ TÔN ĐỪNG TỚI ĐÂY



"Sư tôn." Hơi thở phả vào tai ấm áp làm Sở Thanh Vân nhớ đến tối hôm qua, mặt trong nháy mắt đỏ lên, vội quay qua nhìn bầu trời nhá nhem ngoài kia cho bớt xấu hổ.

"Đang nói đến mấy chuyện linh tinh thôi, sư tôn đi đâu vậy?"
"Vi sư đi có việc một chút, tiện thể mua mứt quả về cho ngươi." Bạch Cẩn Phong đưa ra vài xâu mứt quả, gõ gõ cái ghế.

"Ở bên ngoài không cần gọi sư tôn."
Sở Thanh Vân mím môi, cảm giác tư thế này làm Bạch Cẩn Phong phải khom lưng xuống, sợ hắn khó chịu, y vội vàng đứng lên nhường chỗ, "Vậy Sư...!Cẩn Phong, mau tới đây ngồi."
Bạch Cẩn Phong thuận theo, nhanh chóng ngồi xuống ghế rồi tiện tay bế Sở Thanh Vân lên đùi, mặc kệ gương mặt thiếu niên đã đỏ như gấc.
Toàn bộ đệ tử Vạn Bảo tông chìm vào im lặng, không ai dám hé răng lấy một lời, chỉ có gương mặt của Bắc Hàn Minh thoáng thay đổi, sau đó lại tươi cười như không có gì.
"Minh Ly tôn giả, tình cảm của ngài với Thanh Vân sư đệ thật đáng ngưỡng mộ."
"Đây là đạo lữ của ta, không phải sư đệ của ngươi!" Bạch Cẩn Phong lạnh lùng trả lời.

"Còn về tình cảm à? Đương nhiên là rất tốt." Hắn nói xong còn ý vị nhìn thẳng vào Bắc Hàn Minh.

"Đạo lữ à? Thật tốt, chúc mừng hai người." Bắc Hàn Minh vờ như kinh ngạc rồi cười tươi chúc mừng, giống như không hề để bụng.
Mấy đệ tử khác cũng vội đón hùa lời hắn, liên tục nói lời chúc mừng.
Bạch Cẩn Phong cũng phải công nhận tên oắt con Bắc Hàn Minh này cũng có bản lĩnh, tâm cơ không tầm thường, nhưng mà để đấu với hắn thì còn xa lắm.
"Không cần chúc mừng, cứ nhớ đến y không phải là người có thể đụng vào là được.

Sau này đừng gọi sư đệ lung tung."
Xung quanh nhất thời im bặt.

Bắc Hàn Minh ngoài cười nhưng bên trong đã nổi sóng, rốt cục không giả vờ nổi nữa, tiu nghỉu nhặt xiên mứt chua lên ăn, cảm thấy chua tận lên não.
Sở Thanh Vân chẳng cảm nhận được hai người kia đang đang gương cung bạt kiếm, y vốn chỉ hơi xấu hổ một chút, nhưng mà khi nghe Bạch Cẩn Phong giới thiệu mình là đạo lữ thì trong lòng rất vui, tựa lưng vào lồng ngực của nam nhân rồi cầm một xiên mứt quả cắn ngon lành.
Nam Cung Hi Văn thấy không khí căng thẳng quá liền khéo léo chuyển chủ đề.
"Thanh Vân sư...!À Sở công tử, công tử nghĩ thế nào? Có quyết định đi cùng chúng ta không?"

Sở Thanh Vân: "..."
Y không muốn người khác gọi là Sở công tử đâu...
"Đi cùng?" Bạch Cẩn Phong nhướng mày, bàn tay nhéo lên cái eo nhỏ của người trong lòng.

"Thanh Vân định đi đâu?"
"À, ta thấy Huyễn Linh bí cảnh có chút thú vị," Sở Thanh Vân quay lại nhìn Bạch Cẩn Phong, thương lượng, "Sư tôn, người đi cùng đệ tử nhé?"
"Sở Thanh Vân!" Bắc Hàn Minh gấp gáp nhắc nhở.

"Thẻ bài vào cửa chúng ta chỉ còn thừa một cái duy nhất, hơn nữa tu vi của Minh Ly tôn giả quá cao, nếu mà ngài ấy muốn vào cùng thì hơi bất công cho những người khác."
Nam Cung Hi Văn không hiểu vì sao biểu ca của mình hôm nay hành động khó hiểu vậy, rõ ràng thẻ bài vào Huyễn Linh bí cảnh này bọn họ còn rất nhiều mà?
Nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng thì Sở Thanh Vân đã lạnh nhạt đáp lời.
"Vậy sao, nhưng rất tiếc, chúng ta đi cùng nhau, hắn mà không đi thì ta cũng chẳng thiết tha gì.
Bắc Hàn Minh không ngờ Sở Thanh Vân lại trả lời như vậy, nhất thời lúng túng không biết nói gì, cũng may Nam Cung Hi Văn nhanh trí đỡ lời.
"Ta đoán ý của Bắc Hàn sư huynh không phải thế, nếu Sở công tử đã muốn đi cùng Minh Ly tôn giả thì chúng ta sẽ cố gắng nghĩ cách kiếm thêm một cái thẻ bài là được."
"Không cần." Bạch Cẩn Phong lúc này mới lạnh lùng gạt đi.


"Chúng ta sẽ đi riêng."
Hắn không thích thế giới riêng tư của hai người bị phá hỏng.
"Minh Ly tôn giả, ngài hãy suy nghĩ lại, dù sao Huyễn Linh bí cảnh cũng là địa bàn của Vạn Bảo tông, nếu hai người đi cùng chúng ta sẽ bớt đi được khá nhiều rắc rối." Nam Cung Hi Văn nhìn sang Sở Thanh Vân, "Ta nói có đúng không Sở công tử."
Sở Thanh Vân thấy đi hai người hay đi nhiều người cũng không ảnh hưởng gì cả, miễn là đừng gọi y bằng hai từ công tử nữa.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng y vẫn quay lại trưng cầu ý kiến của Bạch Cẩn Phong.

"Sư tôn, người thấy thế nào?"
"Ta muốn đi riêng với Thanh Vân..." Bạch Cẩn Phong vỗ vai y, "Về thẻ bài, cái này không lo, ta tuỳ tiện hỏi là có."
"Được, vậy nghe lời sư tôn." Sở Thanh Vân lúc này mới quay sang mỉm cười nhìn Bắc Hàn Minh và Nam Cung Hi Văn.
"Bắc Hàn huynh, Nam Cung tỉ tỉ, xin thứ lỗi, ta vẫn quyết định hai người chúng ta đi riêng, mọi người cứ tự tiện lên đường đi thôi."
Bắc Hàn Minh chỉ thất thố có duy nhất một lần lúc nãy, bây giờ vẻ mặt đã trở lại bình thường, hắn cười khẽ rồi lôi từ trong ống tay áo ra hai tấm thẻ rồi đưa cho Sở Thanh Vân.
"Vậy chúng ta cũng không giữ hai người nữa, Sở Thanh Vân, thẻ bài Huyễn Linh bí cảnh này ngươi hãy giữ làm quà gặp mặt, hi vọng vào đó vẫn còn gặp được ngươi."
Sở Thanh Vân vừa từ chối người ta xong, giờ lại hơi do dự không biết có nên nhận không, trái lại Bạch Cẩn Phong dùng vẻ mặt giật lấy, nhàn nhạt đáp lời thay y.
"Cảm ơn Bắc Hàn công tử." Bạch Cẩn Phong sửa sang áo sống cho Sở Thanh Vân, sau đó thản nhiên nói:
"Thanh Vân hẵng còn mệt mỏi, chúng ta lên phòng nghỉ trước."
"Vậy hai người đi đi..." Bắc Hàn Minh không còn hùng hổ nổi nữa, bất đắc dĩ tạm biệt, mắt vẫn còn nhìn chằm chằm Sở Thanh Vân.
Sau khi hai người đi rồi Nam Cung Hi Văn mới khoanh tay lại, dựa cả người vào ghế.

"Biểu ca, người ta đi rồi huynh còn trưng ra cái mặt thối cho ai xem vậy? Mà hôm nay sao huynh phản ứng lạ thế? Tự dưng lại đi đắc tội với Minh Ly tôn giả?"
"Muội im đi." Bắc Hàn Minh không cười nổi nữa, hậm hực lườm nàng.

"Từ nay về sau muội phải biết tôn ti trật tự, ở trong tông môn gọi ta là sư huynh!"
"Vẽ chuyện." Nam Cung Hi Văn bĩu môi, sau đó nói.
"Không ngờ Thanh Vân sư đệ với Minh Ly tôn giả lại là quan hệ này, nhìn biểu hiện như gà mẹ bảo vệ gà con lúc nãy mà xem...!Ôi, muội cũng muốn có đạo lữ biết bao..."
"Muội mà không bỏ được cái tính ghê gớm đi thì có ma nó thèm, hơn nữa vừa nãy ai một câu Sở công tử, hai câu Sở công tử, giờ người ta không ở đây muội gọi sư đệ cho ai nghe?" Bắc Hàn Minh cảm thấy muội muội của mình không có tiền đồ, hừ lạnh.
Nam Cung Hi Văn: "..."

Bạch Cẩn Phong kéo Sở Thanh Vân lên phòng rồi quay ngoắt lại đè y vào ván cửa, dùng răng cắn mạnh lên khoé miệng y.
"Ta vừa đi một lát đã dám câu dẫn nam nhân khác rồi, hôm qua chưa biết sợ à?"
"Câu dẫn cái gì chứ???" Sở Thanh Vân bất mãn đẩy Bạch Cẩn Phong ra, "Sư tôn đừng nói linh tinh, lần trước ta đã nói ta với họ Bắc Hàn kia không có gì hết rồi, người toàn nghĩ đi đâu ấy?"
"Dám bảo vi sư nói linh tinh, Thanh Vân muốn bị trừng phạt rồi." Bạch Cẩn Phong nắm cằm Sở Thanh Vân lại, tay kia vây khốn y lại rồi hôn xuống.
Nụ hôn này tràn đầy xâm lược, Bạch Cẩn Phong dùng lưỡi cạy mở hàm răng Sở Thanh Vân ra rồi càn quét hết thảy mật ngọt trong miệng làm y không thở nổi.

Lúc hắn buông ra, khuôn mặt trắng trẻo đã đỏ bừng nhưng vẫn gắng gượng nhớ đến việc chính.
"Sư tôn, chúng ta sẽ đi Huyễn Linh bí cảnh chứ?"
Bạch Cẩn Phong thấy Sở Thanh Vân không tập trung thì hết sức bất mãn, hắn quyết đoán bế y lên giường rồi tiếp tục hôn xuống, hôn đến khi người Sở Thanh Vân mềm nhũn thì mới buông ra.
"Sư tôn..." Thấy đôi môi mát lạnh dần dần đi xuống cổ, sau đó một bên hạt đậu bị ngậm lấy liếm cắn, Sở Thanh Vân khẽ bật ra một tiếng rên rỉ.

"Ưm...!Sư tôn, trả lời đệ tử đã..."
Bạch Cẩn Phong thành thục lột hết y phục trên người Sở Thanh Vân ra, cầm lấy bàn tay thon dài áp vào dục vọng đã cứng rắn của mình rồi dụ dỗ.
"Huyễn Linh bí cảnh à? Thanh Vân cứ bù đắp cho vi sư thật tốt thì ta sẽ xem xét."
Thế là Sở Thanh Vân đành cắn răng bù đắp cho Bạch Cẩn Phong suốt một đêm, đến rạng sáng khi y hai chân bủn rủn, cơ thể thoát lực y mới thều thào hỏi.
"Sư tôn...!được chưa???"
Bạch Cẩn Phong bật cười, sao Thanh Vân của hắn nhiều lúc dễ lừa vậy cơ chứ.

Hắn hôn lên khoé mắt phiếm hồng sau đó mới trả lời.
"Hừm, xem biểu hiện của Thanh Vân, ta thấy tạm được rồi."
"A a...!vậy...!vậy còn đi bí cảnh?"
"Ngày mai xuất phát." Bạch Cẩn Phong cười khẽ, liên tục luận động rồi bắn hết tinh hoa vào trong người Sở Thanh Vân, cảm giác toàn thân trên dưới thiếu niên đều lây nhiễm hơi thở của hắn, sau đó mới buông tha cho y..


Bình luận

Truyện đang đọc