Huyết mạch Phượng Hoàng!
Đã thu được kết quả, chỉ trong chớp mắt, Vân Dương càng nhìn càng thấy tiểu gia hỏa xấu xí này mi thanh mục tú, xương cốt thanh kỳ.
Vân Dương không khỏi thở dài: người a, thay đổi thật dễ, lúc nhìn không vừa mắt, thấy thế nào cũng không vừa mắt, một khi biết chỗ tốt, dù trước đó không vừa mắt cỡ nào, cũng trở nên thuận mắt vô cùng! Không nghĩ tới Vân đại thiếu ta anh minh thần võ, cũng sẽ có phản ứng như vậy...
- Kém chút nhìn nhầm, rõ ràng là đồ tốt a.
...
- Đông Thiên Lãnh!
Vân Dương vừa ra ngoài liền kêu lên một tiếng.
Đông Thiên Lãnh hấp tấp chạy tới.
- Lão đại? Có gì sai bảo? Tiểu đệ nhất định muôn chết không chối từ!
- Là thế này.
Mặc dù trong lòng Vân Dương có chút không nỡ bỏ, nhưng dù sao tiểu gia hỏa kia cũng là của Đông Thiên Lãnh:
- Ta nói cho ngươi biết một chuyện... Con chim của ngươi... Rất không tầm thường. Ta đề nghị, tốt nhất người tự nuôi lớn nó.
Đông Thiên Lãnh nhìn Quỷ Diện Ưng, khóe miệng bắt đầu co giật. Lắc đầu như trống bỏi:
- Không không không... Không được!
Ta có bệnh sao mà muốn cái thứ này?!
Quỷ Diện Ưng a!
Vân Dương cau mày nói:
- Con chim này không phải là Quỷ Diện Ưng!
Có quỷ mới tin! Làm gì có điểm nào không giống Quỷ Diện Ưng a?!
- Lão đại!
Đông Thiên Lãnh cảm thấy rùng mình, ngươi cũng không nên bẫy ta như vậy a? Nếu ta thực sự mang về nhà, còn không phải sẽ bị đánh chết sao?!
- Ta thực sự không cần! Vừa nhìn là thấy chán ghét rồi a!
Đông Thiên Lãnh cắn răng, kiên quyết không khuất phục!
Vân Dương thở dài, ghé vào bên tai Đông Thiên Lãnh, nhẹ giọng nói thầm:
- Con chim này... Có huyết mạch Phượng Hoàng!
Đông Thiên Lãnh ngơ ngác nhìn Quỷ Diện Ưng, lại nhìn Vân Dương.
Lão đại lừa người cũng không cần liều mạng vậy a!
Thứ quỷ này... Huyết mạch Phượng Hoàng? Ha ha ha... Ta kém chút liền tin thật a.
- Dù sao ta cũng không muốn! Lão đại, nếu ngươi thực sự không muốn thì ném đi.
Đông Thiên Lãnh ghét bỏ nói:
- Đừng nói là huyết mạch ơhg, coi như nó chính là Phượng Hoàng... Ta cũng không cần!
Tròng mắt Vân Dương nhơ muốn lồi ra.
Ta không đáng tin như vậy sao?
Sợ Vân Dương tiếp tục khuyên mình, Đông Thiên Lãnh như bôi dầu lên lòng bàn chân:
- Lão đại, ta đi...
Vân Dương còn chưa kịp mở miệng, Đông Thiên Lãnh đã biến mất.
Đi vô cùng nhanh, tựa như sau lưng đang có ác quỷ theo đuổi.
Ra khỏi tiểu viện, Đông Thiên Lãnh vuốt vuốt mồ hôi lạnh, trong lòng vẫn thầm sợ hãi:
- Huyết mạch Phượng Hoàng... Lão đại ngươi không nói huyết mạch Phượng Hoàng ta còn tin... Thực sự quá mức mà... Kém chút liền tin tà ngôn hoặc chúng của ngươi...
...
Vân Dương cảm thấy như đang nằm mơ.
Huyết mạch Phượng Hoàng cũng không cần?
Tốt a, ngươi không cần ta cần!
Vân Dương ôm lấy tiểu gia hỏa, lẩm bẩm nói:
- Nếu không phải Quỷ Diện Ưng, trên người còn có huyết mạch kia... Đông Thiên Lãnh lại không cần ngươi, vậy... Về sau ngươi đi theo ta a...
Tiểu gia hỏa gầy gò ba ba nện bước đứng trên lòng bàn tay Vân Dương, ngây thơ ngơ ngác.
- Nếu đã đi theo ta, như vậy để ta đặt cho ngươi một cái tên.
Vân Dương càng nhìn càng thấy tiểu gia hỏa này thuận mắt, ôn nhu nói:
- Ừm, nên đặt cái tên nào cho ngươi thì tốt a? Hay vẫn cứ gọi theo đám Bạch Bạch? Hắc Bạch Bạch?!
Tiểu gia hỏa nhảy nhảy trên tay Vân Dương, ngoẹo đầu, kêu hai tiếng Kỷ Kỷ.
- Không tốt, Bạch Bạch đã nhiều lắm rồi, lại nói ngươi chỉ có một cái bạch tuyết nhỏ như vậy, gọi là Bạch Bạch thì hơi quá, nhất là dáng dấp còn xấu, tiếng kêu lại là hai tiếng Kỷ Kỷ, thế nào cũng không quan hệ với hai chữ Bạch Bạch. Như vậy đi, hai cái tên cho ngươi tự chọn, một là Sửu Sửu, hai là Kỷ Kỷ.
Vân Dương đem quyền lựa chọn giao cho tiểu gia hỏa.
Tiểu gia hỏa này sao có thể nghe hiểu lời hắn nói?
Ngoẹo đầu nhìn qua Vân Dương, cảm thấy lòng bàn tay thật ấm áp, toàn thân cảm thấy dễ chịu, vui vẻ rạo rực trên tay Vân Dương.
- Ừm, rạo rực, hiển nhiên rất thích cái tên thứ hai, như vậy bản chủ nhân tôn trọng lựa chọn của ngươi, về sau, tên của ngươi là Kỷ Kỷ.
Vân Dương dứt khoát quyết định.
Tiểu gia hỏa vui vẻ ngẩng đầu, chít chít hai tiếng Kỷ Kỷ.
- Xem ra ngươi thực thích nó!
Vân Dương nhanh chóng quyết định.
Thế là tiểu gia hỏa từ này có một cái tên khiến người thất điên bát đảo.
Nếu đã thu dưỡng tiểu gia hỏa này, đương nhiên phải cho nó ăn cơm. Vân Dương vẫn phải tốn công một phen. Đầu tiên lấy lá cây, tiểu gia hỏa lắc đàu, xem thường không ăn.
Bánh bao? Không ăn.
Mì? Không ăn.
Thịt? Càng chẳng thèm ngó tới.
Mãi cho đến khi Vân Dương lấy ra một chùm hoa quả, thử đưa tới, tiểu gia hỏa lúc này mởi sáng mắt, nhảy lên, ăn như gió cuốn, trong lúc nhất thời, cả miệng đều tràn đầy nước trái cây.
- Xem ra thực sự không phải Quỷ Diện Ưng.
Vân Dương triệt để yên lòng, Quỷ Diện Ưng sẽ không ăn hoa quả.
Nhưng lập tức lại nhíu mày:
- Nếu con hàng này chỉ ăn hoa quả, như vậy, giữa mùa đông này lấy đâu ra hỏa quả cho nó? Có chút không dễ làm a!
Đây cũng là lời nói thật, hiện tại đã bắt đầu vào mùa đông, coi như một số phú hào hạng trung cũng khó có thể có hoa quả mà ăn.
Nhưng tiểu gia hỏa này lại chỉ chung tình với hoa quả, chẳng thàm ngó tới những thứ khác!
Phải làm thế nào a?
Hiện tại tuyết mới bắt đầu rơi, trong nhà còn có một chút táo lê, mấy bữa nữa ăn hết thì phải làm sao?
Nhất là sức ăn của Huyền thú cũng không phải hạng thường!
Nhưng hiển nhiên, tiểu gia hỏa này sẽ không quan tâm những việc này.
Ăn uống no đủ, tập tênh hai bước, sau đó thuận theo ống quần Vân Dương leo lên, bò vào túi một cách quen thuộc.
Mà lúc này Tứ Bạch Bạch đang nằm đó ngủ, đối với vị khách không mời mà đến này rất bất mãn meo ô một tiếng, thế những tiểu gia hỏa không chút quan tâm, chui tọt vào trong, cái mông vểnh lên, trực tiếp đẩy Tứ Bạch Bạch ra khỏi vị trí của nó, cái đầu quặp lại vào giữa hai chân, cuộn thành một quả nhung cầu, cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Tứ Bạch Bạch trừng mắt nhìn tiểu gia hỏa mới xuất hiện, giận đến râu mép rung rẩy, dù sao nó cũng là cửu phẩm đỉnh cấp Huyền thú, tôn nghiêm của Huyền thú cao giai há có thể để cho thứ không rõ lai lịch mạo phạm?!
Ngay trong chớp mắt, cũng không biết vì cái gì, Tứ Bạch Bạch vèo một cái nhảy ra khỏi túi Vân Dương, tựa như gặp phải chuyện vô cùng kinh hãi, meo meo réo lên không ngừng.
Hai con mắt lộng lãy sắc thái vẫn còn vương sự sợ hãi.
Trời ạ, chủ nhân, sao ngài lại thu thứ này tới... Thực sự đáng sợ.
...
Vân Dương nhìn hai cái vỏ táo, hai cái hạt đào trong tay, ngoại trừ trợn mắt há mồm, chũng chỉ á khẩu không nói được một lời.
Tiểu gia hỏa này, tính cả bộ lông xù cũng không lớn bằng một quả táo, thế mà chỉ một lúc đã xử xong hai quả lớn, lại còn ăn hết hai quả đào còn lớn hơn táo...
Chỗ đồ ăn này có thể tích vượt qua nó cả năm lần đó a!
Chuyện này...
Coi như Huyền thú có sức ăn rất lớn, cũng không thể nào làm như vậy a?
Thể tích mới có một chút như vậy, dạ dày có thể lớn được bao nhiêu? Tại sao dạ dày cùng sức ăn lại khác nhau như vậy? Đến cùng đồ ăn vào miệng rồi đi đâu? Chẳng nhẽ dạ dày tiểu gia hỏa này lại nối liền với cái biển nào đó hay sao?
Trình độ ăn uống cao như vậy... Không biết bản thân hắn có thể nuôi nổi không a?
Đó thực sự là một vấn đề!
Vân Dương đối với chuyện này cảm thấy vô cùng nghi ngờ về bản thân.
Nhưng Vân Dương lại nhớ tới khoảng thời gian trước bản thân cũng là một vị Đại Vị Vương, có vẻ như đồ ăn vào cũng cũng như biến mất, trong nhất thời, lại sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên đối với tiểu gia hỏa.
- Ta cũng bị vứt bỏ, ngươi cũng bị vứt bỏ. Có điều ngươi còn thảm hơn ta, bị vứt bỏ tới hai ba lần...
Vân Dương thở dài:
- Về sau hai ta cùng nhau sống thật tốt a... Aiz...
Tiểu gia hỏa chổng mông nằm ngáy o o.
Căn bản không nghe được lời cảm khái của Vân Dương, đương nhiên cũng không thể có cảm tưởng gì được.
...
Cho đến khi gặp lại Đông Thiên Lãnh, ánh mắt Vân Dương nhìn đối phương mang theo vẻ đặc biệt phức tạp, tâm tình cũng đặc biệt phức tạp!
Gia hỏa này... Có vẻ như còn là một vị phúc tướng a!
Mặc dù con hàng này không nhận ra, cũng không hiểu cái gì, nhưng những thứ hày đều là hắn mang tới a.
Hơn nữa còn không cần, thực là người tốt!
- Khụ khụ...
Vân Dương nói:
- Lãnh Lãnh...
Đông Thiên Lãnh như phản xạ có điều kiện mà nhảy dựng lên:
- Lão đại, ta thực sự không cần!
Đừng bí mật đưa lại cho ta nha...
“...”
Vân Dương cười khổ:
- Không phải chuyện này, là chuyện khác.
Đông Thiên Lãnh mừng rỡ, cười nịnh nọt:
- Lão đại ngài có gì sai bảo? Có phải kêu ta đi hạ thuốc cho Huyền thú ba nhà kia?
Vân Dương tức xạm mặt lại: “...”
- Ngươi cần phải thay đổi tư duy đi... Lúc nào cũng tiện như thế, không thành chính quả được.
Vân Dương nói rất đúng trọng tâm, cũng coi như lời khuyên bảo thành ý.
Dù sao đã nhận lấy cơ duyên từ người ta, lương tâm Vân Dương dù không nhiều, nhưng chí ít cũng nên có một chút đáp lễ!
- Lão đại ngươi không biết đâu!
Đông Thiên Lãnh vuốt tóc lên, bày ra một bộ anh tuấn tiểu sái”
- Ta là lá nhỏ qua sông! Điểm này, ta đã sớm tính toán trong lòng!
- Lá nhỏ qua sông?
Vân Dương buồn bực:
- Có ý gì?
- Hắn con mẹ nó toàn bộ mượn sức sông a.
Một thanh âm truyền tới, Thu Vân Sơn khó chịu bước vào.
Tên hỗn đản Đông Thiên Lãnh này, lại muốn hạ thuốc Huyền thú nhà chúng ta, thực sự là một tên hỗn đản...
Điều càng quan trọng hơn, gia hỏa này lại thực sự giỏi trong khoản này!
- Đúng rồi!
Vân Dương nói:
- Vân Sơn, ngươi còn nhớ đánh cược của ngươi và Mễ Không Quần?
Thu Vân Sơn lập tức đau khổ, ủy khuất nói:
- Lão đại... Ngươi hết chuyện để nói a... Aiz...
Lần trước đánh cược với Mễ Không Quần, mục tiêu chính là linh dược Long Hổ cao thần dị, đó là thần dược mà tứ đại công tử mơ ước tha thiết. Nhưng bây giờ đã sớm xác nhận Mễ Không Quần đã đi đời, đương nhiên cũng tương đương với chuyện thần dược không thể tới tay.
Cũng bởi chuyện đó, đến giờ Thu Vân Sơn vẫn là trò cười cho các huynh đệ.
Hiện tại Vân Dương nhắc lại, rõ ràng là rắc thêm nắm muối lên vết thương chưa lành của hắn.
Cảm giác đó thật con mẹ nó a.
Nếu là đám người Đông Thiên Lãnh nhắc lại, Thu Vân Sơn có thể trực tiếp đánh bọn hắn một chầu, nhưng đối mặt với Vân Dương, cho thêm tiền Thu Vân Sơn cũng không dám làm càn, chỉ có thể đau khổ ủy khuất nói.
Một bên, Đông Thiên Lãnh nở nụ cười trên sự đau khổ của người khác.
- Cái gì gọi là hết chuyện để nói, ngươi coi ta là ngươi sao? Ta nhắc lại đương nhiên là có lý do nhắc lại, thứ đồ chơi kia ta đã cầm về cho các ngươi.
Vân Dương nói:
- Ừm, ở đây.
Nói rồi, đem bốn phần Long Hổ cao lấy từ chỗ Mễ Không Quần đưa ra.
Thu được tiểu gia hỏa Kỷ Kỷ, đương nhiên Vân Dương muốn bồi thường một chút. Vừa hay nhớ tới Long Hổ cao.
Tròng mắt Thu Vân Sơn lập tức sáng lên.
Đông Thiên Lãnh cũng kinh hô một tiếng ta xxx, tròng mắt căng tròn.