TA LÀ CHÍ TÔN

Vân Dương nhìn thấy chân tướng của vật cả trước mắt, không khỏi lấy làm kinh hãi, tầng trở ngại trước mắt, lại rõ ràng là Tinh Thần Thiết kiên cố không gì sánh được, hơn nữa còn là một khối lớn hoàn chỉnh!

Lại cẩn thận xem xét, đã thấy từ trong khối Tinh Thần Thiết khổng lồ toát ra một luồng linh khí tử sắc mờ mịt.

Không thể nghi ngờ, món bảo bối được tam quang chiếu rọi, chính đang ở trong khối Tinh Thần Thiết này!

Thời gian không phụ người có lòng, rốt cục cũng tìm được nơi xuất phát.

Vân Dương vui mừng, tranh thủ tìm kiếm khe hở, sau một phen giày vò, lại thu được một kết luận khiến người buồn bực: Không có! Cả khối Tinh Thần Thiết vô cùng hoàn hảo, lớn đến mấy chục trượng, nhưng lại tròn không tì vết.

Hoàn toàn không có một khe hở bất kỳ, tựa như một khối cầu hoàn chỉnh!

Sau khi xác nhận tình huống, Vân Dương không khỏi phiền muộn thật lâu.

Vừa rồi còn mới đắc chỉ, nghĩ rằng chỉ cần có khe hở là hắn liền có thể độn vào trong, đạt được bảo bối. Hiện tại thì hay rồi, vừa trở tay đã lĩnh ngay một cái tát vang dội.

Đương nhiên là hắn không cam lòng từ bỏ, thử hóa thân thành kim tướng, ý muốn hòa một thể với Tinh Thần Thiết, chỉ cần có thể dung hợp, tự nhiên có thể chui vào bên trong, lấy bảo vật trong đó rời đi…

Vân Dương nghĩ rất hay, thế nhưng kết quả lại không như mong muốn của hắn, kim tướng của hắn, lại không thể dung nhập với Tinh Thần Thiết…

Hơn nữa ngày, Vân Dương dùng hết tất cả các tướng thần thồng, nhưng vô luận dùng thủ đoạn nào, cũng không thể làm gì được Tinh Thần Thiết.

- Chẳng lẽ phải dùng man lực? Mượn phong mang của Thiên Ý Chi Đao đối cứng với Tinh Thần Thiết?

Vân Dương buồn bực nhìn hoàn cảnh xung quanh, có vẻ như cơ hội để hắn thu được bảo vật cũng không nhiều…

Giờ hắn đang hóa thân thành giọt nước, thực sự không có bao nhiêu không gian để vung đao a!

Vân Dương hạ ngoan tâm: “Lục Lục.”

“Ấy da da…”

- Ra xem Tinh Thần Thiết này thế nào, có các nào phá được không.

Thần thức Lục Lục lập tức trồi ra, sau một lát liền trực tiếp biểu thị vẻ vô kế khả thi:

“Ấy da da… nha…”

- Không thể phá sao?

Vân Dương càng thêm phiền muộn, Lục Lục chính là thủ đoạn cuối cùng mà hắn có thể nghĩ trới, thế nhưng Lục Lục lại cũng không làm được!

“Ấy da da nha…”

Lục Lục cũng biểu thị bản thân vô cùng phiền muộn, giương nanh múa vuốt không ngừng giải thích.

- Cái thứ này không gì phá nổi? Chỉ có thể dùng thời gian từ từ mài cắt?

Vân Dương lại càng thêm phiền muộn.

Lục Lục nói nhưng chẳng khác nào không nói, coi như hắn dùng Thiên Ý Chi Đao đến cắn, cũng chỉ có thể từ từ cắt?

Mà Tinh Thần Thiết này dày đến cỡ nào? Cắt đến bao lâu mới có thể thu được bảo bối?

Mà hiện tại, hắn thực sự không có quá nhiều thời gian a?!

“Ấy da da…”

- Ừm, ngươi nói… nó không phải là Tinh Thần Thiết? Mà là Tinh Thần Thiết chi tinh, là Tinh Thần Chi Tâm?

Vân Dương có chút buồn bực:

- Chẳng lẽ không thể trực tiếp thu vào không gian thần thức?

Đây vốn chỉ là nghĩ nghĩa hão huyền của Vân Dương, trực tiếp lấy đi, từ từ rồi cắt mới thực là phương pháp nhanh gọn nhất!

Nhưng vấn đề chính là như thế lại cực khó có khả năng, chí ít Vân Dương nghĩ như vậy.

Dù sao hắn vừa mới thử qua, khối Tinh Thần Thiết này dù chỉ có mấy chục trượng, nhưng mật độ lại cực cao, trọng lượng thực sự vượt quá tưởng tượng của hắn, bản thân Vân Dương hắn khó mà rung chuyển.

Không nghĩ tới, sau một hồi trâm tư, Lục Lục chần chờ một chút liền kêu:

“A… nha nha… nha?”

Có thể thử một chút?

Trực tiếp thu vào không gian thần thức!

Vân Dương sững sờ, lập tức vui mừng!

- Thử một chút thì thử một chút!

Vân Dương lập tức điều động toàn bộ thần thức, Lục Lục cũng đem hết khả năng, đem tất cả lực lượng của bản thân gia trì cho Vân Dương.

Sau đó Lục Lục cùng Vân Dương đồng thời cảm thấy bản thân thực sự hết sức ngu xuẩn.

Oanh một tiếng.

Khối Tinh Thần Thiết này lắc lư một cái.

Nhưng, cũng chỉ lắc lư đúng một cái, không hề có ý định rời đi.

Mà lực lượng thần thức của Vân Dương, trong một thoáng vừa rồi đã lập tức khánh kiệt.

Hoang mang lo sợ lơ lửng trong nước, tinh thần hỗn loạn, nửa ngày còn chưa tình hồn, Lục Lục ở trong không gian cũng đau đầu nhức óc, phiến lá vốn đậm sắc cũng nhạt đi không ít.

Cùng lúc đó, tam quang chiếu xạ xuống cũng biến mất.

Vân Dương suy đoán, giờ ở trên hẳn đã tới lúc trời sáng, cũng chính là thời điểm tảng sáng nửa đêm ngày kế tiếp…

Vân Dương tĩnh tâm hồi phục trạng thái.

- Thật đáng sợ.

Cảm giác đau khổ như thần thức bị người cầm tay xé rách, thực sự khiến Vân Dương sợ hãi không thôi.

Thứ đồ chơi này không thể mở ra, cũng không bê đi được, rốt cục phải làm thế nào cho phải?

Thực chẳng lẽ vào bảo sơn rồi mà phải đem tay không đi về?

Vân Dương suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên xuất hiện một tia linh quang.

- Tình huống này không đúng lắm, khi ta xe dịch thiết cầu này, lực lượng cần có xa xa không chỉ tướng ứng với quả thiết cầu này, mà rõ ràng như đang nâng cả dãy núi, khối thiết cầu này như cắm trong lòng đất, nếu như ta có thể cắt phần tiếp nối kia ra, như vậy mới thực sự chỉ còn lại một khối thiết cầu!

- Tin rằng làm như thế, có thể sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều? So với chuyện kẹp trái kẹp phải, muốn kéo cả dãy núi vào không gian thần thức, chuyện này càng thêm hợp tình hợp lý!

Vân Dương quyết định thật nhanh, sau đó liền chuyên tâm khôi phục.

Sau nửa ngày, Thiên Ý Chi Đao lặng yên hiển hiện, trực tiếp cắt chém bộ phận bên dưới…



Kế Linh Tê ở trên lặng yên chờ đợi, kết quả chờ đến khi trời sáng, Vân Dương cũng chưa đi ra.

Cả đêm trôi qua như thế, vẫn chưa đi ra?

Hơn nữa, trong toàn bộ thời gian này, Thất Tinh hồ không hiện nửa điểm gợn sóng, an tĩnh quỷ dị, phía dưới rõ ràng có một người sống sờ sờ a!

Vân Dương đi đâu chứ?

Mãi cho đến hừng đông, Vân Dương vẫn chưa xuất hiện, Kế Linh Tê không khỏi hoảng hòn.

Chẳng lẽ gặp phải nguy ách, bị thứ gì ẩn phục dưới đó, tỷ như cá lớn ăn mất?

Kế Linh Tê vừa nghĩ đến đây, không khỏi vội vàng nhảy xuống nước.

Chỉ tiếc nàng bơi mấy vòng quanh hồ, cũng không nhìn thấy bất cứ bóng dáng nào của Vân Dương, không khỏi triệt để luống cuống!

Rõ ràng hắn nhảy xuống đây, sao hiện tại lại không thấy đâu cả?!

Ngoi lên tiếp khí, lần nữa lại lặn xuống tìm.

Ròng rã một ngày trời, vẫn không thấy nửa điểm bóng dáng của Vân Dương.

Cuối cùng, mười mấy người ẩn cư trong gần đó đều kéo lại gần, xuất thân hỏi thăm.

- Cô nương, Vân Tôn đại nhân xuống dưới tìm bí mật rồi hả?

- Chậc chậc chậc… đáy hồ này, chúng ta đã xuống không biết bao nhiêu lần, mặc dù không tìm được gì, thế nhưng cũng không có gì hung hiểm a.

- Sao lại không thấy a? Thực sự kỳ quái.

- Ai nha nha… chẳng lẽ nói… Vân Tôn đại nhân bị thiên phạt?

- Cái này cũng khó nói a…

- Ngươi có ý gì?

- Ai nha nha nha… thực sự khó nói…

Bình luận

Truyện đang đọc