Mai cô cô vung tay lên, trật tự thiên địa lại khôi phục bình thường, mỉm cười nói:
- Linh Tê, hồng quang trên người ngươi kia không phân địch ta, có phải rất khốn nhiễu không?
Kế Linh Tê đỏ mặt tới mang tai:
- Còn được, vẫn dùng được…
Mai cô cô cười đầy thâm ý:
- Thực sự là tốt sao… nếu như ta nói, ta có thể giúp ngươi bỏ đi thì sao?
Bỏ đi?
Kế Linh Tê lập tức ngây dại.
Đây không phải là tâm nguyện lớn nhất của nàng và Vân Dương sao?
Kế Linh Tê có thể nhìn ra được, Vân Dương có oán niệm rất sâu với hồng quang trên người ngàng, thực có thể nói là căm thù tới xương tủy. Nếu như giờ bỏ đi, không chừng qua vài ngày sẽ bị hắn nuốt cả xương.
Hơn nữa, nàng còn không thể phản kháng với hắn.
- Vẫn là không nên.
Kế Linh Tê đỏ mặt:
- Trong thời gian ngắn, có nó cũng là có một mục tiêu thiết thực, tính ra lợi nhiều hơn hại, lợi nhiều hơn hại…
- Nha… hóa ra là lợi nhiều hơn hại sao!
Mai cô cô thâm ý ồ một tiếng, Kế Linh Tê lại đỏ mặt tới mang tai.
- Nữ nhân a…
Mai cô cô nắm lấy bả vai Kế Linh Tê:
- Có một số thời điểm, phải hiểu dễ dàng tha thứ cùng nhượng bộ. Nhưng cũng có một số thời điểm, cũng phải kiên quyết không lui nửa bước. Cụ thể thế nào, chỉ có đến lúc kia, ngươi mới có thể hiểu được, nhưng hiểu được không còn chưa xong, còn cần phải nắm chắc, lúc nên xuất thủ, nhất định phải xuất thủ.
Kế Linh Tê ừ một tiếng, bản năng gật đầu tán đồng, nhưng trong mắt lại có mấy phần mê võng.
- Hãy trân quý người trước mắt.
Nữ tử áo trắng thấy Kế Linh Tê cũng chưa hiểu rõ, thở dài một tiếng, lại nói thêm một câu…
…
Trong tiểu viện.
Thượng Quan Linh Tú nhìn Vân Dương, gương mặt xinh đẹp tái nhợt lại, ánh mắt tràn đầy si mê lưu luyến không nói nên lời.
Trong lúc nhất thời, không khí im lặng bao trùm.
Vân Dương thầm cảm nhận được một cỗ hương vị chua xót không ngừng bốc lên, cái lưỡi ngày thường dẻo quẹo của hắn, lúc này lại không nói được bất kỳ điều gì.
Hai người có tình cảm với nhau, càng hiểu lẫn nhau, cũng không có ai tận lực né tránh. Nhưng mà nếu tính đến tiếp xúc thân mật đúng nghĩa, lại căn bản chưa hề có.
Chỉ riêng điểm này, so với Vân Dương cùng Kế Linh Tê còn có chút không bằng, mặc dù hồng quang trên người Kế Linh Tê vô cùng đáng ghét, mặc dù bá đạo, nhưng vẫn có thời gian giảm xóc, Vân Dương không ngừng thử nghiệm, ngẫu nhiên đụng một chút cũng có thể, đương nhiên, hậu quả vẫn hết sức nghiêm trọng!
Thế nhưng với Thượng Quan Linh Tú… ngay cả nắm tay hai người còn chưa nắm qua.
- Ta phải đi.
Thượng Quan Linh Tú nở nụ cười ấm áp, ôn nhu nói:
- Lần này đi…
Vân Dương hít một hơi thật sâu:
- Ừm, ta biết.
Thượng Quan Linh Tú nói:
- Sau này không có ta ở bên… ngươi, bảo trọng.
- Ta biết, nhất định.
Vân Dương nhìn kiều nhan như hoa trước mắt, nói khẽ:
- Mai cô cô chính là bất thế cường giả, có thể bái nàng làm sư, chính là đại cơ duyên của Linh Tú tỷ ngươi, ngươi nhất định phải tu luyện cho tốt.
Thượng Quan Linh Tú ừ một tiếng, thê lương nói:
- Vân Dương, điều ngươi nói, ta đều hiểu, thế nhưng… rất lâu chúng ta mới có thể gặp lại.
Vân Dương trịnh trọng nói:
- Nào có gì mà lâu, ngươi được danh sư chỉ điểm, tiến bộ nhất định sẽ rất nhanh, ta cũng sẽ không giậm chân tại chỗ, cũng sẽ cố gắng tiến lên. Ta tin tưởng, thời gian chúng ta lần nữa gặp lại, sẽ tuyệt không xa.
Lần nữa gặp lại!
Bốn chữ này, đối với Thượng Quan Linh Tú mà nói, trọng yếu không gì sánh nổi.
Nàng chỉ cảm thấy, trái tim vốn phiêu bạt không nơi nương tựa, chỉ thoáng một chút đã an định lại, càng trở nên ngưng thực kiên nghị, lại không còn lo nghĩ.
- Ngươi nhất định phải thật tốt!
Vân Dương thấp giọng, nặng nề dặn dò.
- Ừm.
Thượng Quan Linh Tú cúi đầu xuống, nhu thuận đáp ứng một tiếng.
Vân Dương nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:
- Lai lịch, uy năng của Mai cô cô đều vượt xa nhận biết của ta, ta có đưa ngươi một chút lễ vật, cũng sẽ không lọt được vào ánh mắt của bọn hắn.
Hắn nhẹ nhàng cười cười:
- Nhưng mà nữ nhân của Vân Dương ta sắp phải đi xa, vô luận thế nào, cũng không thể thiếu một phần lễ vật!
Cổ tay khẽ đảo, xuất ra một chiếc nhẫn:
- Trong này là tài nguyên tu luyện. Ngươi cất cho cẩn thận, lúc đến sư môn, cũng có lực lượng nhất định.
Thượng Quan Linh Tú thầm chấn động, mặt mũi đỏ ửng.
Nữ nhân của Vân Dương ta!
Sáu chữ này, đối với nàng mà nói, quả thực khó mà miêu tả. Ánh mắt Thượng Quan Linh Tú óng chuyển như nước, nhìn chiếc nhẫn màu đen, trong mắt hiện ý thẹn thùng, đưa tay trái ra, thấp giọng nói:
- Đeo giúp ta.
Vân Dương nhẹ giọng mỉm cười:
- Đeo lên… cả đời này, sẽ không cần lấy xuống.
Thượng Quan Linh Tú đỏ mặt:
- Nếu còn muốn lấy xuống… như vậy, đeo lên lại làm gì?!
Vân Dương cười ha ha, cầm chiếc nhẫn, nhẹ nhàng xỏ vào ngón áp út của Thượng Quan Linh Tú, toàn bộ quá trình, thân thể mềm mại của Thượng Quan Linh Tú run nhè nhẹ, si ngốc nhìn Vân Dương, tựa như muốn ghi tại lại gương mặt này trong lòng.
Đời này kiếp này, không bao giờ quen cảnh tượng hôm nay!
Một hồi lâu sau, Thượng Quan Linh Tú từ từ xích lại gần Vân Dương, dường như do dự một chút, đột nhiên nhón chân lên, chậm rãi dâng bờ môi mình lên trên môi Vân Dương.
Vân Dương hoàn toàn có thể cảm giác được, giờ phút này, bờ môi giai nhận vô cùng lạnh buốt, run rẩy, hương thơm khó tả kia thấm vào ruột gan, lại như vạn sợi nhu tình, khắc cốt minh tâm. Nhất thời không nhịn được mà vươn tay, xiết lấy eo nhỏ thon dài.
Sau một hồi lâu, mới lại tách ra.
Thượng Quan Linh Tú si ngốc nhìn Vân Dương, chậm rãi lui lại:
- Ta đi, thực sự phải đi.
Vân Dương nói khẽ:
- Ta sẽ càng thêm cố gắng, chờ mong ngày gặp lại.
Mắt phượng nhìn Vân Dương thật sâu, nửa ngày, một giọt nước mắt cứ vậy tràn ra, rốt cục quay người lại, lao ra cửa, không dám quay đầu.
Hai giọt nước mắt óng ánh, đùng đùng rơi trên mặt đất.
Lúc này, Kế Linh Tê còn đang chờ ở cửa ra vào.
Kém chút liền đụng với Thượng Quan Linh Tú, vừa mới lui một bước, lại đã bị Thượng Quan Linh Tú gắt gao ôm chặt.
Trong nháy mắt, Kế Linh Tê nhận thấy bờ vai mình đã bị nước mắt thấm ướt.
Cũng không biết, có phải là hộ thể hồng quang kia kỳ thị giới tình hay không, hay là có thể phán định độ thân mật, cũng không xuất hiện làm rối!
Kế Linh Tê thấy Thượng Quan Linh Tú như vậy, tức thì hiện lên một phần minh ngộ, nước mắt cũng không tự chủ mà chảy xuống, dùng sức ôm lấy Thượng Quan Linh Tú:
- Linh Tú tỷ, ngươi bảo trọng! Ta sẽ cùng Vân Dương chờ ngươi trở về, sẽ tận lực đuổi theo ngươi!
Hai người nghẹn ngào không ngừng, ôm đầu khóc rống.
Nữ tử áo trắng Mai cô côc ngồi yên một bên, ánh mắt bén nhạy nhìn hai người, nhất là nhìn nước mắt trên mặt Kế Linh Tê, sau một lát, cúi đầu, thần sắc trên mặt cũng hòa hoãn không ít.
“Xích tử chi tâm, hiếm có khó được.”
Rốt cục.
Dưới ánh mắt lưu luyến của Vân Dương cùng Kế Linh Tê, vẻ mặt không nỡ bỏ của Thượng Quan lão phu nhân, nữ tử áo trắng Mai cô cô thản nhiên nói:
- Nhi nữu tình trường há có tận, thông thiên địa đạo ý chớ chìm. Hôm nay giương buồm ra biển lớn, ai nói cân quắc kém nam nhân.
Đột nhiên kéo Thượng Quan Linh Tú, thản nhiên nói:
- Cáo từ!