TA LÀ CHÍ TÔN

- Thậm chí tới tận bây giờ, từ khi có điều lệ cho phép cướp đoạt Thiên Vận Kỳ, môn phái cướp cờ thành công tộng cộng không đủ một trăm.

Tiểu mập mạp dừng lại một chút

- Ừm, đến tận bây giờ, sau con sông thời gian trải dài cả chục vạn năm nay, thế lực thành công không đủ trăm nhà, ngươi có thấy thú vị hơn không?

- Khụ khụ khụ…

Vân Dương lại ho khan, sửng sốt không thể bản phác.

- Thế này có gì mà kinh ngạc? Ngươi biết môn phái hạ cấp lên tới trung cấp, khiêu chiến thành công môn phái trung cấp có bao nhiêu không?

Tiểu mập mạp sắc mặt cực kỳ lạnh nhạt, nghiêng mắt nhìn Vân Dương.

Vân Dương dẫu nhụt chỉ nhưng không yếu thế, cũng lườm lại:

- Bao nhiêu?

- Ta quên rốt cuộc là tám hay chín rồi, dẫu sao cũng không đủ mười.

Tiểu mập mạp liếm liếm môi:

- Còn nữa, từ môn phái trung cấp lên thượng cấp lại có mấy nhà? Cái này ta nhớ rất rõ, bao năm như vậy chỉ có hai nhà, hai nhà mà thôi!

Vân Dương trợn tròn mắt nói:

- Vậy môn phái thượng cấp thăng lên cấp điện có mấy nhà?

Tiểu mập mạp xì một tiếng nói:

- Ha ha, ngài đúng là biết cách tưởng tượng… Môn phái thượng cấp tấn thăng lên cấp điện? Thật không hổ danh cường giả phi thăng, lo nghĩ sâu xa như vậy, mới thế đã lập tức nghĩ tới chuyện xa xôi mức đó. Thứ lỗi, tiểu đệ có hạn, dù sao bằng vào hiểu biết của ta thì… Một nhà…

Hắn cười một lát rồi mới nói tiếp:

- ... Cũng không có.

Khi nói tới bốn chữ “cường giả phi thăng”, giọng điệu có vẻ nhạo báng.

Vân Dương lại hoàn toàn im lặng, ngay ánh mắt cũng rời khỏi tiểu mập mạp.

Tiểu mập mạp vẫn nhìn Vân Dương, sau đó thoải mái nằm xuống đất, gối hai tay lên đầu, như nói mê:

- Huynh đệ, không phải ta cố tình đả kích ngươi, ngươi vừa phi thăng tới, tu vi còn đạt tới Tôn Giả cấp ba, không nói tại thế giới trước đã là vô địch đương thời, là chí tôn khoáng cổ tuyệt kim. Chỉ xét riêng Huyền Hoàng giới cũng có thể coi là thiên tài. Nhưng mà… Tại Huyền Hoàng giới trước nay không phải nơi thiên tài có thể đi xa, không phải cứ thiên tài là có tu vi cao.

- Vận may không tốt, có lẽ quãng đời cứ thế chấm dứt. Nói không chừng lúc nào đó gặp kẻ mạnh hơn, khiến ngươi toi mạng. Vận may tốt hơn một chút, gia nhập một thế gia phụ thuộc môn phái hạ phẩm hưởng thụ một phần hai Thiên Vận Kỳ… Tuyệt đối đừng ghét bỏ, đây đã là rất may mắn rồi. Nếu ngươi cực kỳ may mắn, lọt mắt xanh hoặc kết giao được với ai đó của môn phái hạ cấp, bái nhập môn phái hạ cấp trở thành đệ tử. Đương nhiên, nếu vận may ngút trời không phải không có chút tỷ lệ trực tiếp bái nhập môn phái cấp trung. Có điều tỷ lệ này chẳng khác gì sao băng trên trời vừa vặn rơi trúng mông ngươi mà không làm ngươi bị thương… Còn môn phái thượng cấp trở lên… Đó là chuyện tốt nằm mơ cũng mơ không đến, đừng vọng tưởng, tránh cho mộng đẹp tỉnh lại bỗng lưu lệ, trường thi tuyển tú nước mắt rơi…

- Đúng rồi, với thiên phú tư chất của ngươi, với thực lực tu vi cảnh giới hiện giờ cũng có thể thử khiến thế gia siêu cấp chú ý. Mặc dù thế gia siêu cấp trên thế giới này chẳng những hiếm lại còn ít khi lộ diện, những lãng khách giang hồ khó lòng tiếp xúc đến.

- Tiểu đệ nói kỹ hơn với ngài nhé, công pháp trong thiên hạ ngàn ngàn vạn vạn, phong phú đủ loại, chỉ có ngươi không nghĩ tới, không có công pháp không làm được. Chỉ tiếc rằng đại đa số đó đều nằm trong tay môn phái cùng thế gia. Trên giang hồ gần như không có tài nguyên.

- Giờ đã hiểu rồi chứ? Đó là thực trạng của Huyền Hoàng giới hiện giờ, chỉ có chỗ cho môn phái, không có tài nguyên cho tán tu.

- Sau khi hiểu rõ chuyện này có phải thấy tiền đồ tăm tối? Có phải không thấy chút hy vọng nào không?

Tiểu mập mạp Tiền Đa Đa cố gắng đả kích Vân Dương, đôi mắt nhỏ đầy vẻ cười nhạo trên nỗi đau kẻ khác

- Có phải chỉ thấy tuyệt vọng và bất lực không?

Vân Dương híp mắt, chậm rãi nói:

- Ngươi nói không sai, giờ ta thật sự chỉ có một cảm giác…

- Cảm giác gì vậy? Có thể chia sẻ chút không?

- Giờ ta cảm thấy, ta nên cảm ơn ngươi cho tốt, giúp ngươi thư giãn gân cốt.

- Hả?

Một tiếng thét thảm vang lên, Vân Dương lao tới, tay đấm chân đá.

Tiểu mập mạp vui quá hoá buồn, bị tên vô lương nào đó đánh cho một trận.

Cho dù cầu xin tha thứ liên tục cũng không chút tác dụng, chỉ trong chốc lát mặt mũi đã xưng phù.

Nửa ngày sau, Vân Dương thần thanh khí sảng, vui vẻ nhìn sang nói:

- Nói tiếp

- Quai hàm ta đau, không nói được…

- Nghiêm trọng vậy à? Để ta xoa cho ngươi nhé?

- Không cần không cần, ta nói thế thôi… Ta nói, ta nói, ta nói ngay đây.



Tiểu mập mạp không gì không nói, nước miếng văng khắp nơi, giảng giải liên tục hai ngày hai đêm, liệt kê hết quy củ các ngành các nghề, thế lực phân chia, môn phái, đẳng cấp tu vi cùng kiến thức về Thiên Vận Kỳ thuật lại từ đầu đến cuối. Nhất là phương thức phương pháp cướp đoạt Thiên Vận Kỳ, những ví dụ thành công đều được thuật lại một lần…

Vân Dương càng nghe càng cảm thấy, tiểu mập mạp này… là một nhân tài!

Nhân tài kể chuyện!

Nhiều tin tức như vậy có thể nói tu giả có thành tựu ắt sẽ biết, không có gì lạ. Nhưng có thể nói vach vách chẳng khác gì thuộc lòng này mà mọi thứ còn rõ ràng trôi chảy như tiểu mập mạp, chắc chắn không nhiều!

Không phải ai cũng có khả năng nói và sắp xếp tri thức như vậy.

Nghe xong những điều này đã tận rạng sáng ngày thứ ba. Vân Dương lại không thấy buồn ngủ, ngồi ngay ngắn ngoài cửa hang nhìn sắc trời tờ mờ sáng bên ngoài, lẳng lặng suy nghĩ, trong lòng tính toán.

Tiểu mập mạp cũng nhịn vài ngày, hai mắt đỏ bừng lén lút nhìn sắc mặt Vân Dương, trong mắt ngoài màu đỏ thiếu ngủ còn vẻ hứng thú và mong chờ nồng đậm.

Hắn phỏng đoán Vân Dương đang suy nghĩ gì, ngày sau phải hành động ra sao tại Huyền Hoàng giới này!

Lúc này đáy lòng Tiền Đa Đa tràn ngập tò mò, gã mặt trắng trước mắt rốt cuộc định làm gì tiếp?

Điều duy nhất có thể khẳng định là, bất kể Vân Dương lựa chọn con đường nào cũng không dễ dàng!

Sắc trời dần sáng!

Ngoài cửa hang, hạt sương trên phiến lá cọng cỏ lấp loáng ánh sáng.

Vân Dương như lão tăng nhập định, lặng lẽ suy nghĩ.

Tiểu mập mạp bên kia rốt cuộc không nhịn nổi, cẩn thận từng chút một đứng dậy nói:

- Đại… lão đại… Ngài dự định… Làm thế nào? Tiểu đệ mặc dù bất tài nhưng cũng nguyên ra sức trâu sức ngựa!

Vân Dương không buồn để ý tới phản ứng của tiểu mập mạp, hắn đã sớm nhận ra tiểu tử này giờ không biết đi đâu, chẳng còn tiền đồ gì. Đi theo mình ngược lại là đường ra tốt nhất trước mắt, nếu không hắn đã không tận tâm tận lực giảng giải như vậy.

Cứ như sợ mình làm gì lỗ mãng, bất giác phạm phải thiên điều gì đó vậy.

- Vừa rồi ngươi nói Thiên Vận Kỳ màu đen, màu xanh, màu bạc, màu vàng, màu tím… Nhưng mới năm cấp. Chẳng phải ngươi nói sáu cấp ư?

- Khụ, cao nhất có Thiên Vận Kỳ chí cao vô thượng… nhưng… thứ này người bình thường không được biết. Mọi người đều biết có nhưng cụ thể ra sao lại không ai biết.

- Thì ra là thế.

Vân Dương trầm ngâm một chút rồi trở lại vấn đề chính, nói:

- Ngươi muốn ta làm thê nào?

Ngay lúc hỏi câu này, trong lòng Vân Dương lại cực kỳ tỉnh táo, hắn đã có dự định!

Bình luận

Truyện đang đọc