TA LÀ CHÍ TÔN

Vân Dương thét dài, ban đầu, âm lượng cũng không quá cao, chỉ ung dung lan rộng ra bên ngoài, nhưng ngay sau đó, đã hóa thành gió lốc trên chín tầng trời, chỉ một lát sau, giữa không trung nổi lên tiếng sấm chớp rền vang ầm ầm.

Phía chân trời càng ngày càng vang, chỉ một khoảnh khắc cũng đã thành đinh tai nhức óc.

Sau một hồi, càng giống như núi ngâm biển gầm, long trời lở đất, sấm chớp vang vọng trong vòng ngàn dặm, bất kỳ ai cũng khó mà ung dung tại chỗ.

Sau một khắc như thế, tiếng vang thủy chung chưa hề yếu đi, ngược lại càng trở nên mãnh liệt, càng ngày càng mênh mông cuồn cuộn.

Lúc này, khoảng không trên bảy ngọn núi, sớm đã phong vân cuồng loạn, kình lôi chớp giật, sét đánh ngang trời.

Cuồng phong gào thét lướt qua khắp chốn, sớm đã đánh cho vô số đại thụ che trời trên bảy ngọn núi phải cúi đầu quỳ lạy!

Một tiếng thét này lại kinh khủng như vậy, có uy lực kinh thiên động địa, có khí thế phá đất lật trời!

Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn, mặt nước Thất Tinh Hồ được bảy ngọn núi vây quanh ứng tiếng xao động, cuốn ngược lên mấy trăm trượng trên bầu trời!

Thế nước mạnh mẽ cuốn đến đỉnh điểm trên bầu trời, rốt cuộc kiệt lực, khẽ dừng lại trên không trung, lập tức lại ầm vang đổ xuống.

Ầm ầm!

Hơn vạn tấn nước đập xuống ầm ầm trên mặt nước Thất Tinh hồ, toàn bộ nước trong hồ lập tức cuốn ngược lên, cuồn cuộn tràn ra bốn phương tám hướng!

Vang động đã đến mức này, thế mà đông đảo tu giả nơi đây vẫn như cũ không có động tĩnh, dĩ nhiên duy trì bình thản!

Vân Dương cũng không nhụt chí, lại tăng cường lực lượng, tiếng thét càng thêm mãnh liệt!

Tiếng thét lại thêm uy thế, thanh âm dường như quỷ dị, dùng mọi cách mà điên cuồng phóng tới Thất Tinh Sơn.

Hoa cỏ cây cối trên bảy ngọn núi, vì chịu trùng kích của tiếng thét mà quỳ mọp trên mặt đất.

Vô số đá vụn trên đỉnh núi cũng vì thế mà lao xao rung động, ầm ầm đổ xuống như trống vang trên núi.

Cuối cùng cũng thoáng nghe được có tiếng người thốt lên kinh ngạc.

Giữa vô số đá vụn bay loạn, có hơn mười bóng người phóng ra, gương mặt đầy vẻ đau khổ cấp tốc bay tới phía bên này.

Trong đó càng có người cả gương mặt vặn vẹo kêu to:

- Đừng có rống nữa a...

Chỉ tiếc thanh âm còn kia chưa kịp truyền xa, lập tức bị cuồng phong và tiếng thét dài che lấp, hoàn toàn không thể nghe thấy.

Nhưng có người đi ra, Vân Dương đã đạt được mục đích, hắn mỉm cười, lập tức im tiếng.

Im tiếng chỉ trong phút chốc, giữa một mảnh thiên địa, không còn âm vang xao động, lại về một mảnh vắng lặng!

Nhưng Thất Tinh Sơn chịu sóng âm trùng kích vẫn chưa hết ảnh hưởng, núi non vẫn đang run rẩy, nước hồ còn đang chập trùng, trên bầu trời phong vân cũng đang rung chuyển không ngừng.

Trong một mảnh hỗn loạn, mấy bóng người vội vàng bay tới.

Mấy người đều rất chật vật, trong ánh mắt càng lộ vẻ sợ hãi.

Vân Dương vừa thét lên, uy lực khủng bố, thiên địa biến động, phong vân biến sắc, mặc dù bọn hắn có tu vi cao cường, vẫn cũ chịu không nổi âm thanh quỷ dị không gì không phá này, chỉ có thể ra mặt cầu xin tha thứ.

Lúc này, trong lòng mỗi người tu luyện ở đây đều tràn đầy lo lắng bất an.

Đây là ai đến a, làm sao lại bá đạo như vậy?

Nhất là tu vi kia, căn bản không phải là cấp độ mà người tu luyện ở thế giới này có thể đạt được.

Bọn hắn đoán không sai.

Tu vi hiện tại của Vân Dương, quả thực đã siêu việt đỉnh điểm ở thế giới này!

- Xin hỏi tôn giá là ai? Vì sao... Vì sao ở đây... Chuyện này...

Mười hai tu giả ở ẩn nơi đây cùng đứng trước mặt Vân Dương, đều dùng ánh mắt vừa sợ hãi vừa kinh ngạc nhìn hai người trước mắt.

Một nam một nữ này, thật sự quá trẻ tuổi một chút, nhìn sao cũng không giống mấy cao nhân tiền bối trong truyền thuyết a...

Ở thế giới nắm đấm lớn mới là đạo lý như Thiên Huyền đại lục, dù là tu giả tu vi cao thâm, một khi gặp phải tu giả mạnh hơn đến nhà gây chuyện, cái gọi là phong độ cao nhân lập tức mất tích, người có tâm cảnh yếu kém càng giống những người này, thất thố nhiều như thế, cũng không phải bọn hắn quá yếu kém, thật ra là vì... Vân Dương quá mạnh!

Vân Dương ôm quyền một cái, thái độ đặc biệt khiêm tốn, thậm chí có chút áy náy nói ra:

- Người từ bên ngoài mới đến, không rõ huyền bí ở Thất Tinh Sơn này, rơi vào đường cùng đành vọng động, mời mọi người đi ra một hồi, hành động này không thể nghi ngờ đã quấy rầy chư vị thanh tu, còn xin thứ lỗi.

Vẻ mặt đám người một mảnh trắng xanh, luôn miệng nói không sao không sao, trong lòng lại nói: Ngươi mời bá đạo như thế, chúng ta làm sao có thể không ra? Không đi ra, chắc chúng ta đã bị đánh chết...

Có thực lực áp đảo tuyệt đối thế này, nắm đấm lớn chính là đạo lý lớn nhất, chính là quy tắc của thế giới này, chúng ta rõ ràng!

Ngài... Thật sự không cần nói lời xin lỗi thiếu đạo đức như thế.

Cho dù ngài diễn kịch rất tốt, biểu hiện rất chân thành, nhưng chúng ta sẽ không tin tưởng, cũng sẽ không ảnh hưởng đến biểu hiện rất tin tưởng của chúng ta!

- Xin hỏi chư vị, rốt cuộc Thất Tinh Hồ này ẩn giấu huyền ảo gì, trước đó ta đã tìm tòi đủ kiểu, nhưng hoàn toàn không có thu hoạch?

Vân Dương khiêm tốn hòa nhã hỏi.

Mười hai người vừa nghe vậy, sắc mặt đều đen lại!

Huyền ảo của Thất Tinh Hồ này, chính là căn bản để chúng ta luyện công ở đây, sao có thể tuỳ tiện nói cho ngươi? Vấn đề đầu tiên mà ngươi muốn hỏi, dĩ nhiên là muốn đào gốc rễ của chúng ta.

Mặc dù ngươi có tu vi cao cường, nhưng thường nói, chặn đường tài lộ bằng thù giết cha mẹ, chặn đường tu luyện càng là thù không đội trời chung, ngươi không biết a?

- Chuyện này...

Cả đám người đều do dự, mặc dù kiêng kị Vân Dương có tu vi cao thâm, nhưng vấn đề Vân Dương muốn hỏi đã liên quan đến gốc rễ tu hành của bản thân, nhất thời quả thực khó có thể quyết định.

Vân Dương híp mắt lại, nhàn nhạt nói:

- Chư vị không để ý tới sự tình ở hồng trần, ẩn cư ở Thất Tinh Hồ này, vốn là tự do của cá nhân, người khác cũng không thể xen vào. Nhưng Thất Tinh Hồ này thuộc cảnh nội Ngọc Đường đế quốc, chính là đất của Ngọc Đường đế quốc, tự nhiên cũng là con dân Ngọc Đường, trước đó thiên hạ đại loạn, Ngọc Đường tràn ngập nguy cơ, đứng trước hiểm nguy mất quốc diệt tộc như vậy, các vị sống nhờ Ngọc Đường, lại xem hiểm nguy nước mất nhà tan như không có gì, ngồi xem con dân Ngọc Đường chịu cảnh sinh linh đồ thán, nhẫn tâm không để ý tới, đây cũng xem như một trọng tội a?!

Vài người nghe thấy lời của Vân Dương, trên mặt nổi lên vẻ hổ thẹn, nhưng trong mắt càng nhiều người đều là vẻ không cho là đúng.

Dù sao đối với tu giả tu vi cao thâm, thủy chung không xem tranh chấp thế tục ở trong mắt, Vân Dương nói như vậy tuy có lý, nhưng dù có lý hơn nữa, cũng chỉ là cường giả muốn gán tội cho người khác!

- Bản tọa nắm toàn bộ thiên hạ, nếu cứ thế chém đầu các ngươi, thực sự không có gì đáng nói.

Vân Dương thản nhiên nói.

Rốt cuộc cũng có người cười lạnh một tiếng:

- Nắm toàn bộ thiên hạ? Ngươi nghĩ ngươi là ai?

Trong mắt Vân Dương lóe lên hàn quang, tập trung nhìn kẻ vừa nói, lạnh lùng lên tiếng:

- Ngươi nói xem bản tọa là ai?! Bản tọa huyết chiến thiên hạ, vào sinh ra tử, thủy chung chiến đấu ở tiền tuyến, trải qua trăm ngàn trận chiến mà dựng lên cục diện hiện tại cho Ngọc Đường... Bản tọa, chính là Ngọc Đường Cửu Tôn - Vân Tôn!

Ngọc Đường Cửu Tôn - Vân Tôn!

Mười hai người đồng thời biến sắc.

Cho dù bọn hắn ẩn thế không ra, cũng biết được uy danh cái thế của Ngọc Đường Cửu Tôn - Trí Tôn Vân Tôn!

Nếu người khác đến cũng được thôi.

Đám người vẫn luôn nói, chỉ cần là tu giả không màng thế tục phân tranh, dù tu vi cao thâm đến đâu vẫn có thể tranh luận.

Nhưng đối diện Vân Tôn đã lập nên công lao hiển hách cho Ngọc Đường đế quốc, mười hai người, không ai có thể phản bác được.

Bằng những cống hiến của Vân Tôn, chém giết những kẻ sống trong đế quốc nhưng không xuất ra bất kỳ chiến lực gì như bọn hắn, tuyệt đối không ai dị nghị!

Cho dù vẫn có người cảm thấy oan uổng: Mặc dù chúng ta không có xuất lực, nhưng chúng ta chỉ là một lòng tu hành, không thể chú ý đến bên ngoài mà thôi!

Nhưng ở Ngọc Đường sẽ không có ai nói đạo lý này với ngươi. Ở thời điểm nước mất nhà tan, ngươi có một thân bản lĩnh, lại một lòng ẩn cư núi rừng, mặc kệ quốc gia nguy nan, sinh linh đồ thán, trong mắt con dân Ngọc Đường hiện tại, đây chính là trọng tội!

Là đại tội không thể tha thứ!

- Hiện tại, bản tọa không hỏi tội các ngươi, chỉ muốn nghe chút chuyện mà thôi, mà các ngươi chỉ vì một chút tư tâm, dĩ nhiên lại che giấu không nói, còn cho rằng ta chiếm lợi của các ngươi?

Vân Dương uy nghiêm nói ra:

- Không nói quốc gia, không nói con dân, nói chuyện giang hồ... Hiện tại bản tọa giết sạch các ngươi, ta sẽ không chiếm được không lẽ bí mật của Thất Tinh Sơn này sao? Hừ?!

Bình luận

Truyện đang đọc