TÀ QUÂN SỦNG THÊ


Vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng trên trời đêm lạnh lẽo, ánh trăng lặng lẽ nghiêng mình chiếu xuống mặt đất như những dòng nước chảy, xuyên qua bóng cây lưu lại những đốm sáng mờ ảo.

Bóng cây lắc lư, bởi gió lùa qua tạo thành những tiếng xào xạc.

Một mùi hôi thối nồng nặc phả vào không khí, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt và buồn nôn.

Vô số sâu và rắn trườn bò xung quanh, âm thanh nhè nhẹ khi bò của chúng khiến trời đêm yên tĩnh càng trở nên âm trầm kh ủng bố.

Đột nhiên, từ nơi xa truyền đến một trận hỗn loạn của tiếng dã thú chạy tới, phá vỡ màn đêm yên tĩnh của nơi này.

Lúc này, trong rừng xuất hiện một bóng người mảnh khảnh, trên vai cõng một đứa trẻ chừng năm tuổi, đang chạy thục mạng, thân hình nhỏ bé của đứa trẻ nảy lên nảy xuống.


Ngay cả khi trên vai cõng một người, nàng vẫn nhanh nhẹn như một con báo, thân nhẹ như én, nhanh chóng xuyên qua khu rừng mà không bị ảnh hưởng chút nào.

Trên người nàng mặc một chiếc váy cưới màu đỏ rách tả tơi, vạt áo cưới được thắt ngang eo, để lộ chiếc quần trắng như tuyết bên trong, trông chẳng ra thể thống gì cả.

Sau một thời gian chạy trốn, thể lực của Lạc Khinh Ca rõ ràng đã cạn kiệt, nàng gần như muốn nôn ra vì chạy, đôi chân bủn rủn vô lực, đã đạt tới cực hạn của nàng.

Thế nhưng bầy sói phía sau vẫn như trước truy đuổi không ngừng, từng đôi mắt sáng xanh tịch mịch hiện lên vẻ thăm dò thận trọng.

Nàng đỡ đứa trẻ ngồi vững, quay đầu liếc về phía sau, thấy bầy sói chỉ cách bọn họ khoảng chừng năm trăm mét.

Chỉ cần nàng dừng lại một chút thôi, đám sói đói kia sẽ lập tức đuổi theo, chỉ e nàng và nhi tử tiện nghi này sẽ bị vùi trong bụng chúng.

“Chết tiệt!” Lạc Khinh Ca rủa thầm một tiếng, tức muốn hộc máu.

Nếu là trước đây, chạy trốn bầy sói này đối với nàng dễ như ăn một bữa sáng, nhưng hiện tại với thân thể tàn tạ này, nàng đã không còn chút sức lực nào dù chỉ mới chạy chưa tới mười lăm phút.

Nếu cứ tiếp tục chạy trốn như vậy, sớm muộn gì cũng bị bầy sói xé xác nuốt chửng, nhất định phải tìm cách khác thoát khỏi bầy sói đói này.

Lạc Khinh Ca vừa chạy vừa nhìn trái nhìn phải, đầu óc quay cuồng tính toán.

Thị lực của thân thể này vô cùng xuất sắc, có thể nương nhờ ánh trăng nhìn được rất xa, tầm mất của nàng có thể đạt tới vô tận của khu rừng này, tuy vậy lại không nhìn tới biên giới ở phương nào.


Nếu họ không thể ra khỏi khu rừng này, khả năng thoát khỏi miệng sói sẽ càng thấp hơn.

Nhưng chờ đợi bọn họ là cả một vùng rừng núi bạt ngàn, chạy dài vô tận không thấy điểm cuối, như bị màn đêm nuốt chửng.

Chẳng lẽ ông trời muốn diệt nàng! Một tia tuyệt vọng từ trong mắt Lạc Khinh Ca chậm rãi tràn ra, nhưng tốc độ dưới chân nàng lại không dám chậm trễ dù chỉ một giây.

Xem ra trước mắt chỉ có thể trốn ở trên cây, sau khi trèo lên cây, sẽ rất khó chạy thoát.

Trừ khi có người thực lực cường đại đi qua nơi này, nếu không bọn họ chỉ có chết đói, đây cũng là nguyên nhân nàng thà bỏ chạy còn hơn trèo lên cây.

Tuy rằng tránh được mùng một lại không thoát được mười lăm, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác, có thể sống một phút thì sống lâu một phút, chỉ cần còn hơi thở, nàng sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Lạc Khinh Ca nhắm trúng một cây cổ thụ rậm rạp không xa phía trước, nghiến răng lao tới.

“Đừng trèo cây, chạy về hướng đông đi.


”Lúc này một giọng nói non nớt mềm mại của một đứa trẻ lọt vào tai nàng.

Không cần nhìn cũng biết là ai đang nói, khẳng định là tiểu quỷ trên vai nàng.

Lạc Khinh Ca giơ tay vỗ nhẹ vào mông nhỏ của hắn, thở hổn hển nói: “Tiểu, tiểu hài tử biết cái gì, ngồi ngoan đợi đi.

”Hiện tại nàng mệt đến mức muốn ngất luôn, nhưng vẫn còn có thời gian giáo huấn nhi tử tiện nghi của mình, nàng cũng hết nói nổi chính mình.

“Ngươi dám đánh ta!” Sau khi tiểu quỷ kia bị đánh, lông mày xinh đẹp đột nhiên cau chặt, tròng mắt cũng đen thêm vài phần.

.


Bình luận

Truyện đang đọc