TÀ QUÂN SỦNG THÊ


“Đa tạ chủ tử quan tâm, thuộc hạ không khó chịu chút nào.

” Vân Chiến lập tức xé một mảnh vải từ trên áo xuống, buộc lên trên mắt, khỏi phải nói tốc độ nhanh như thế nào.

Với năng lực của hắn, cho dù bịt kín hai mắt cũng không có khó khăn gì khi hành động.

Khoé môi của Long Lăng Thiên cong lên, nhàn nhạt nói: “Ngươi đi về trước chuẩn bị đi, một tháng sau đi Minh Sơn, tra xét động tĩnh của Phạm Tế, Bản tôn có cảm giác hắn sắp xuất quan.

”“Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh.

” Vân Chiến chắp tay.

Hắn đã biết vì sao chủ tử sẽ trừng phạt hắn không được dùng đôi mắt trong vòng một tháng.

Minh Sơn vốn là một ngọn núi chết, xung quanh giăng kín bởi khói đen, tới nơi đó cho dù thị lực có kinh người đến mấy cũng chẳng có tác dụng gì.


Sở dĩ chủ tử trừng phạt hắn theo cách này là muốn giúp hắn thích nghi trước.

Tuy nhiên nếu hắn đi rồi, lấy năng lực hiện tại của chủ tử sẽ khó có thể tự bảo vệ mình.

Hắn đưa ra đề nghị: “Chủ tử, thuộc hạ đi rồi, an toàn của ngài phải làm thế nào, không bằng để Vân Cuồng đi Minh Sơn đi.

”“Không được, trừ ngươi không ai có thể.

” Long Lăng Thiên lập tức bác bỏ đề nghị của hắn, “Khinh công và thính lực của Vân Cuồng không bằng ngươi, yên tâm, đoạn thời gian trước Vân Khinh được phái tới đây làm việc, bản tôn gọi hắn đến là được.

”Huống chi năm ngày nữa là hắn có thể khôi phục lại chân thân, mặc dù võ công chưa thể khôi phục hoàn toàn, nhưng nhìn khắp đại lục Linh Cơ này có thể được xem là đối thủ của hắn cũng không có mấy người.

“Thuộc hạ nhất định không làm nhục sứ mệnh.

” Nhận thấy mình không có khả năng thuyết phục Long Lăng Thiên, Vân Chiến chỉ có thể nhận mệnh tiếp nhận nhiệm vụ.

Đúng lúc này, một giọng nữ lanh lảnh truyền tới.

“Tiểu Thiên Nhi, tỷ tỷ bắt được hai con gà rừng này, lát nữa tỷ nướng cho đệ ăn.

”Giọng nói của Lạc Khinh Ca vang lên trước, thanh âm ngọt ngào thanh khiết khiến hai người ở trong hang động thay đổi sắc mặt.

“Phì.

” Vân Chiến nhịn không được bật cười thành tiếng, nhưng bị Long Lăng Thiên lườm một cái, lập tức nuốt trở về.


Chủ tử chính là tôn chủ của Thiên Tinh Các, là kẻ mà thế nhân nghe tiếng đã sợ vỡ mật, vậy mà hiện tại lại được gọi là ‘Tiểu Thiên Nhi’.

Hừm, tuy nhiên, gọi ‘Tiểu Thiên Nhi’ có vẻ rất hợp với dáng vẻ hiện tại của chủ tử.

Vân Chiến càng nghĩ càng muốn cười, nín nhịn đến nỗi khuôn mặt tuấn tú đã biến thành màu gan heo.

Đột nhiên vang lên tiếng “Bủm.

” Sau đó, một mùi hôi thối chậm rãi hoà vào không khí.

Ai nói đánh rắm vang tiếng thì sẽ không có mùi thối, đến đây ngửi sẽ biết, ngay cả Vân Chiến cũng thấy chán ghét chính mình.

Khuôn mặt nhỏ trong suốt như pha lê của Long Lăng Thiên giật giật và trở nên đen kịt, bàn tay nhỏ bé bịt chặt lỗ mũi.

“Khụ khụ, chủ, chủ tử, vừa rồi thuộc hạ nhịn quá sức, nên, cho nên liền! ” Khuôn mặt tuấn tú của Vân Chiến đỏ bừng lên, vội vội vàng vàng giải thích.

Long Lăng Thiên nhíu mày, thấp giọng mắng: “Còn không nhanh trốn đi.

”“À, vâng.


” Vân Chiến nín thở, chỉ loáng một cái đã trốn ở phía sau hang động.

“Tiểu Thiên Nhi! ” Lạc Khinh Ca vừa đi vào liền ngửi thấy mùi hôi thối, nàng cau mày lấy tay bịt lỗ mũi, chán ghét nói: “Ủa, sao lại hôi như vậy, Tiểu Thiên Nhi, người đệ còn bé mà đánh rắm thối quá.

”Trong ý thức của nàng, nơi này chỉ có một mình Long Lăng Thiên, cho nên người đánh rắm ô nhiễm không khí đương nhiên là Long Lăng Thiên.

Long Lăng Thiên nghe vậy mặt càng đen hơn, nhưng cũng không lên tiếng giải thích.

Nhìn thấy hai còn gà rừng mà Lạc Khinh Ca vừa nhắc tới khi nãy đã được xử lý sạch sẽ, ánh mắt khẽ loé lên, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi biết nướng gà không?”Trước đây tuy rằng hắn phái người tới bảo vệ nàng, nhưng cũng ít khi tiếp xúc với nàng, cho nên cũng không hiểu rõ mọi thứ về nàng.

Tuy nhiên hắn cũng từng nghe được rất nhiều tin đồn tiêu cực về Phượng Nguyên quận chúa, không biết nữ tử điêu ngoa kiêu ngạo đước sống sung sướng từ bé có biết nướng thịt không, liệu thịt đó ăn vào có chết người hay không.

.


Bình luận

Truyện đang đọc