TÀ QUÂN SỦNG THÊ


"Công chúa, không được đâu, nàng là Phượng Nguyên công chúa đấy.

" Cầm Nhi vội vàng tiến lên giữ chặt Bắc Thần Linh Nhi, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Tính tình của Phượng Nguyên quận chúa không tốt, nhưng nàng rất quan trọng với sự sống còn của Linh Nguyên quốc, nếu như động vào nàng, về sau hồi cung sẽ rất khó giải thích với hoàng thượng.

Kiếp trước nhất định hai vị tổ tông này là oan gia của nhau, vừa gặp mặt nếu không động khẩu thì cũng sẽ động thủ, ở trong hoàng cung, hai người đã đánh một trận trước mặt tất cả các vị đại thần.

Vì vậy, Hoàng Thượng mới gửi công chúa đến Hương Sơn để học nghệ.

Không ngờ vừa mới gặp mặt đã cãi nhau kịch liệt, bây giờ còn chuẩn bị động tay chân đây.


“Cầm Nhi, buông ra.

" Bắc Thần Linh Nhi hất tay Cầm Nhi ra, chĩa kiếm về phía Lạc Khinh Ca, đồng thời nghiến răng nghiến lợi nói: "Nể mặt Hoàng huynh, hôm nay bản công chúa sẽ không giết ngươi, nhưng ta muốn giáo huấn ngươi, để ngươi biết bản công chúa không phải kẻ dễ chọc.

"Lạc Khinh Ca cau mày, không kiên nhẫn nói: "Ta ghét nhất là bị người khác dùng đồ vật chỉ vào người.

"Sau khi nàng vừa nói xong, Bắc Thần Linh Nhi ngã quỵ xuống đất, cả người vô lực, yếu đến mức không thể đứng dậy được.

"Công chúa, người làm sao vậy.

" Cầm nhi vội vàng ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi han.

"Thân là công chúa, tác phong còn không bằng dân thường.

Ta là đang giúp công chúa nhà ngươi, tránh sau này không ai muốn lấy nàng.

"“Đồ khốn! Bồ câu chết bầm, tốt nhất là ngươi đừng rơi vào tay ta, đến lúc đó ta nhất định khiến ngươi không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc!" Bắc Thần Linh Nhi đã tức giận đến nỗi sống mũi đều vặn vẹo.

Lạc Khinh Ca lắc lắc đan dược trong tay, nhướng mày, hoàn toàn bị chọc giận, "Nếu muốn thuốc giải, tốt nhất là giữ miệng sạch sẽ.

"Sau đó, nàng đưa mắt nhìn về phía Cầm Nhi, "Ngươi, tới đây hỗ trợ.


"Vị Công chúa này nàng không đủ khả năng dùng được, nàng ta không quấy rối đã là tốt lắm rồi.

Trời cũng sắp tối, nếu không kịp xuống núi, sợ rằng sẽ phải qua đêm trong rừng một lần nữa.

Cầm Nhi liếc nhìn Bắc Thần Linh Nhi đang tức giận, sau đó lại nhìn Lạc Khinh Ca cà lơ phất phơ, và cung kính hành lễ, "Vâng, thưa quận chúa.

"Trước kia các nàng kẻ tám lạng người nửa cân, mỗi lần đánh nhau, chỉ cần người khác không hỗ trợ, ai cũng không chiếm được chỗ tốt gì, không ngờ công chúa đi Hương Sơn học kiếm ba năm, thế nhưng hiện giờ cũng không phải đối thủ của quận chúa.

Chao ôi, không biết những năm gần đây quận chúa học rộng biết nhiều hay là công chúa nhà mình quá ngốc.

Ban đầu Bắc Thần Linh Nhi rất tức giận, nhưng thấy Lạc Khinh Ca phớt lờ mình, cơn giận trong lòng nàng ta cũng giảm đi rất nhiều.

Hai tay chống lên mặt đất, khó khăn dựa vào thân cây phía sau, nàng nghi hoặc nhìn Lạc Khinh Ca.


Tác phong của nàng hôm nay khác với trước kia, nếu như năm xưa rơi vào tay Lạc Thanh ca ca, nhất định sẽ dùng mọi cách nhục nhã nàng ta, lần này chỉ vũ nhục vài câu, cũng không động đến nàng ta.

Chẳng lẽ, nàng cũng giống như mình, ba năm này học được kiềm chế bản thân sao?Hơn nữa, hôm nay không phải là ngày thành thân của nàng ư, sao lại ở nơi này chứ.

Bắc Thần Linh Nhi càng nghĩ càng mê mang, không khỏi mở miệng hỏi: "Này bồ câu chết bầm, hôm nay không phải là ngày đại hôn của ngươi và thái tử ca ca à, sao lại ở chỗ này, ăn mặc nhếch nhác như vậy? "Thật không biết xấu hổ, lại còn mặc trung y giữa ban ngày ban mặt.

Lạc Khinh ca dừng tay một chút, ánh mắt khẽ động, sau đó dùng giọng điệu khinh thường nói: "Ai nói ta muốn gả cho hoàng huynh của ngươi, ngươi không thấy ta đang đào hôn à?"“Ngươi, ngươi đào hôn? !”Lần này, không chỉ có Bắc Thần Linh Nhi kinh ngạc, ngay cả Cầm Nhi cũng há to miệng.

Ở một bên trầm tư, khoé môi Long Lăng Thiên giật giật vài cái, cảm thấy hiểu rõ mọi chuyện.

.


Bình luận

Truyện đang đọc