TÀ QUÂN SỦNG THÊ


"Nói nhảm, mắt ta vốn không mù, cũng chưa từng tra tấn ngươi bao giờ.

" Vân Cuồng rất muốn kéo băng vải xuống, nhưng mệnh lệnh của chủ tử, hắn không thể không nghe, hiện tại hắn có cảm giác có lý mà không nói rõ được.

Đôi mắt của Lạc Khinh Ca khẽ nhúc nhích, nàng cùng hắn đánh đố, "Ngươi không mù sao không dám tháo khăn vải trên mắt xuống, để tất cả mọi người đều thấy được, biết ai mới là người đang nói dối.

""Đừng gây chuyện nữa.

" Vân Cuồng thực sự sắp điên rồi, hơn nữa còn là phát điên.

Quên đi, không thể nói lý với loại nữ nhân này, vì vậy hắn dứt khoát cõng Lạc Khinh Ca trên người rồi buộc nàng bằng một mảnh vải, rồi đi về phía trước mặc kệ những lời chửi rủa của mọi người.

“A a, mau thả ta xuống, cứu mạng!” Lúc này, Lạc Khinh Ca rải một ít thất lạc tán lên người Vân Cuồng.


Vân Cuồng không cẩn thận hít vào một ít, vội vàng ném Lạc Khinh Ca xuống, lập tức vận công bức đi dược hiệu của Thất lạc tán.

Tốt, thời cơ thích hợp đã đến, Lạc Khinh Ca nhếch môi rồi hét to, "Mọi người đều thấy được, hắn luôn thô bạo với ta như vậy, ta, ta không sống nổi nữa, ô ô! " Sau đó, bụm mặt khóc rống chạy ra khỏi đám đông.

Thấy nàng bỏ chạy, Vân Cuồng vội vàng đuổi theo nhưng bị đám đông đứng xem chặn lại.

Bởi vừa rồi, vào thời điểm Lạc Khinh Ca đòi sống đòi chết đã khơi dậy lửa giận của một số người có mặt, bọn họ xông tới, xô đẩy Vân Cuồng, khiến hắn không ra ngoài được.

"Ha ha, còn muốn bắt ta, không có cửa a, ha ha!" Lạc Khinh Ca nhìn đám người đen nghìn nghịt, trong lòng mừng rỡ.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống.

Bây giờ nàng không có một xu dính túi, ôi, nam nhân thối, đừng có rơi vào tay nàng, nếu không, nhất định phải cho hắn răng rụng đầy đất.

Lúc này bụng nàng sôi ùng ục.

Lạc Khinh Ca ôm bụng, chao ôi, đói quá.

Trong lòng càng thêm bi phẫn, sự chán ghét của nàng với Vân Cuồng và chủ tử đằng sau Vân Cuồng tăng thêm hai cấp.

Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo dễ chịu truyền đến, "Ừm, ngươi đi đâu vậy.

"Giọng nói của người này rất êm tai, giống như suối sâu trong khe núi, tẩy sạch linh hồn của con người, nàng chắc chắn chưa từng nghe qua, cho nên không có cảm giác là người ta đang nói chuyện với mình.

Lạc Khinh Ca vẫn chậm rãi đi về phía trước, không quay đầu lại.


Đối với nàng lúc này, dù giọng nói có hay đến đâu cũng không so được một cái bánh bao.

Long Lăng Thiên nhìn nữ nhân đang từng bước lắc lư trước mặt mình, cong môi không nói nên lời, hắn bị nàng phớt lờ.

Thân hình chợt loé, hắn đi tới sau lưng Lạc Khinh Ca, nắm lấy cổ áo của nàng, cong môi cười tà mị nói: "Ngươi muốn chạy đi đâu?"Lạc Khinh Ca đang đi, đột nhiên bị người túm lấy y phục, cả người nàng không tự chủ được lảo đảo ngã về phía sau.

“Thả ta ra.

” Nàng quay đầu lại, không khỏi giật mình suýt chút nữa kêu lên.

Nhìn khuôn mặt đeo mặt nạ màu bạc được phóng đại trước mặt, nàng lập tức quay đầu lại, cố gắng giữ khoảng cách với hắn.

"Ngươi còn muốn trốn sao?” Thanh âm êm tai dễ nghe từ trong đôi môi mỏng kia chậm rãi phun ra, một đôi mắt sáng giấu dưới mặt nạ ẩn chứa ý cười trêu chọc mơ hồ.

Lạc Khinh Ca giữ chặt lấy y phục của mình, dùng hết sức chống đỡ tự cứu mình khỏi tay người này.


Nàng bình tĩnh nhìn người này, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Người vừa nãy là đồ đệ của ngươi à.

”Ngoài mặt nàng dò hỏi, nhưng thực chất đã khẳng định.

Người nọ cũng không có tranh cãi với nàng, mà thản nhiên thừa nhận, gật đầu đáp một tiếng: "Ừ.

"“Ngươi cũng cho rằng ta là Phượng Nguyên quận chúa?” Hỏi xong câu này, Lạc Khinh Ca mới phát hiện mình hỏi một câu dư thừa, thuộc hạ của hắn biết thân phận của nàng, không cần hỏi khẳng định hắn cũng biết.

Lại nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, tay chắp sau lưng, bình tĩnh nhìn nàng, giống như nàng là vật phẩm nhất định phải có.

Lạc Khinh Ca bình tĩnh đánh giá hắn, trong lòng cũng trở nên cảnh giác.

.


Bình luận

Truyện đang đọc