TÀ QUÂN SỦNG THÊ


Long Lăng Thiên quay đầu nhìn Lạc Khinh Ca, thấy nàng cả người ướt nhẹp, yếm lụa mỏng và quần dính sát vào người, dáng người yêu kiều của nàng bại lộ trước hắn không sót thứ gì.

Đôi lông mày nhỏ xinh không khỏi nhếch lên, trên mặt nhỏ của hắn hiện lên một vệt hồng kì dị.

Nhìn xuống thân thể nhỏ bé của mình, hắn cảm thấy bất lực, khó trách nàng có thể thoải mái tr@n trụi thân mình trước mặt hắn, bởi vì nàng không coi hắn là nam nhân.

Hắn vội vàng thu hồi tầm mắt, khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhắm mắt lại bắt đầu ngồi thiền, dứt khoát coi mỗ nữ nào đó như không khí.

“! ”Lạc Khinh Ca tức khắc cảm thấy dở khóc dở cười, nàng thế nhưng bị người ta bơ đẹp.

Nếu không phải giọng nói và xương cốt của hắn thuộc về hài tử mấy tuổi, nàng cũng sẽ hoài nghi hắn là một người trưởng thành mắc bệnh lùn, biểu hiện ra ngoài quá mức không bình thường.


Khẽ thở dài một tiếng, cũng không thèm để ý tới tiểu tử nào đó, mà bắt đầu tập trung tuần tra xung quanh.

Vừa rồi tiếng vật nặng rơi xuống, lẽ ra phải ở chỗ này, sao lại không có gì chứ.

“Hay là gặp quỷ, chạy đi đâu nhỉ? Chẳng lẽ thứ này mọc ra hai chân chạy mất rồi?” Lạc Khinh Ca khẽ cau mày, cẩn thận kiểm tra bụi cỏ, không bỏ xót chỗ nào.

Khoé môi Long Lăng Thiên khẽ giật, hàng mi cong vút khẽ run.

‘Thứ đó’ thực sự có hai chân.

Lạc Khinh Ca đã tìm hồi lâu, nhưng cũng không tìm thấy cái gì, vì vậy nàng đành từ bỏ.

Khoé miệng cong lên, không nói nên lời nhìn Long Lăng Thiên, chọc chọc ngón tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của hắn, “Ta rất buồn chán, có thể đừng ngồi thiền nữa có được không?”Cả khu rừng này chỉ có nàng và thằng nhóc, mà thằng nhóc này cứ như một khúc gỗ, không nói một lời nào.

Nữ nhân chết tiệt, lại đến làm phiền hắn!Long Lăng Thiên hơi bực bội, theo bản năng mở mắt ra, liền nhìn thấy mỗ nữ nào đó dáng người yêu kiều, nhất là có thể nhìn thấy thứ phía dưới chiếc yếm nhỏ nhấp nhô lúc ẩn lúc hiện.

Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, lập tức nhìn sang chỗ khác.

Đồng thời tức giận nói: “Dáng người xấu như vậy, có thể tích đức vì dạ dày người khác mà mặc quần áo vào không?”Tuy hắn không có tình cảm với nàng, nhưng một nữ nhân chỉ mặc một chiếc yếm nhỏ nhấp nhô ở trước mặt hắn, thấy hơi chán ghét.

“! ”Lạc Khinh Ca nhất thời không nói nên lời, cúi đầu nhìn xuống hai cái bánh bao không lớn không nhỏ trên người mình, khoé môi giật giật.


Nàng thế mà bị một thằng nhóc chê bai!Cơ thể này lớn lên không tồi có lồi có lõm, mặc dù nhìn không lớn nhưng cũng không quá nhỏ, hơn nữa tuổi nàng còn nhỏ, còn có không gian để phát triển, làm sao có thể khiến người nhìn buồn nôn chứ.

Nàng giơ tay cốc lên đầu Long Lăng Thiên một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu quỷ, lông còn chưa mọc hết đâu, biết cái gì hả, miệng lưỡi ác độc như vậy, cẩn thận sau này không cưới được vợ, hừ!”Quăng xong những lời này, nàng cố ý lắc mông đi về phía bờ sông, nhặt quần áo ướt trên mặt đất mặc vào.

Mặc dù nàng nghĩ rằng ăn mặc thế này là ổn, nhưng cũng không thể tàn phá mầm non mới nhú ở cổ đại được.

Hây, đúng là một người cổ lỗ sĩ.

Long Lăng Thiên xoa xoa cái đầu đau nhức, nhìn nữ tử mặc quần áo trước mặt, con ngươi đen nhánh lướt qua một tia nghiền ngẫm.

Lạc Khinh Ca chỉ mặc đồ lót bên trong, còn chiếc váy cưới rách nát, nàng cũng không dám mặc vào.

Mặc váy cưới tả tơi nhất định sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, hơn nữa vào mùa hè nóng nực, khoác lên mình một lớp áo mục nát chẳng phải là tự ngược sao.


Kéo quần áo ướt trên người, nàng đi tới trước mặt Long Lăng Thiên, vỗ vỗ vào đầu nhỏ của hắn, “Tiểu Thiên, chúng ta đi thôi.

”Long Lăng Thiên tránh đi móng vuốt của nàng, ưu nhã từ dưới đất đứng lên, phất phất quần áo trên người.

Lạc Khinh Ca đã sớm quen với việc né tránh của hắn, vì vậy nàng chỉ khịt mũi và nhấc chân đi về phía bắc.

Long Lăng Thiên nhìn hướng đi của nàng, híp mắt đứng tại chỗ không nhúc nhích, mãi cho đến khi Lạc Khinh Ca đi được khoảng trăm bước, mới cất tiếng đầy ẩn ý: “Ngươi đi nhầm đường rồi, Lạc vương phủ ở phía nam.

”P/s: mình dịch một số từ cổ thành hiện đại để tránh trường hợp giữ nguyên từ rồi lại ghi chú ra cho mọi người hiểu nghĩa, có một số từ hay, hoặc cần giữ nguyên để không mất đi văn phong cổ đại thì mình vẫn giữ lại, bởi nhân vật là người hiện đại nên các từ trong suy nghĩ của nhân vật mình luôn chuyển về từ hiện đại hết.

Nếu bạn đọc có góp ý về cách dịch của dịch giả thì vui lòng gửi qua bình luận dưới mỗi truyện nhé!.


Bình luận

Truyện đang đọc