TÀI VẬN TRỜI BAN GIANG THÀNH

Chương 65: Bạn gái của cậu Ba Ơ?

Cô gái mở to mắt, lúc thấy rõ cảnh tượng trước mắt thì bật mạnh dậy.

Đây là đâu?

Trong phòng sơn trắng, nhưng lại không giống màu trăng bệch như trong bệnh viện, mà lại mang đến cho người ta một cảm giác thoải mái, sạch sẽ và tươi mát.

Cô cũng đang nằm ngủ trên một chiếc giường màu trắng không tỳ vết, chăn lông mềm mại xõa tung ra, nhẹ nhàng ma sát với da thịt khiến người ta cảm thấy như đang nằm trong một đống bông vậy.

Điều hòa gắn trên tường bên cạnh phát ra tiếng vang nhẹ nhàng, cả căn phòng vừa mát mẻ lại vừa thoải mái.

Cô vừa kinh ngạc lại vừa kích động đánh giá xung quanh.

Sao mình lại ở chỗ này?

Cô nâng cánh tay vén chăn muốn xuống giường, nhưng lại phát hiện quần áo trên người mình bị thay đồi.

Bây giờ cô đang mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt vô cùng mềm mại, kích thước rất vừa vặn, giỗng như dựa theo cỡ người của cô mà làm ra, quần áo không có bất kỳ logo hay nhãn hiệu này, nhưng khi sờ lên lại mềm mại và ấm áp, chắc chắn là chát liệu tốt.

Cô giật mình, không khỏi nới lưng quần ra liếc nhìn xuống một cái.

Vừa nhìn thì mặt lập tức đỏ bừng, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hỗ, nhưng cũng rất kích động.

Quả nhiên quần lót cũng được đổi.

Là ai thay đồ cho mình?

Cô gái nghiêng đầu qua lại ngó xung quanh, hoàn cảnh lạ lãm, quần áo mới tinh, cô vô cùng bối rối.

“Lục Nguyên.” – Cô vô thức thốt ra một cái tên.

Sau khi hô lên một tiếng, cô lập tức nhớ lại rất nhiều chuyện. Đại học Kim Lăng, Lâm Ám Đạo, cô bị một nam sinh tóc vàng quấy rối, lại bị đám người Ngải Kính đánh đập, Lục Nguyên cũng đến.

Tuy rằng sau đó rất ồn, cũng rất loạn, nhưng cô biết mình vẫn nằm trong một lồng ngực, cảm giác vô cùng an toàn, vô cùng an tâm.

“Lục Nguyên.” – Chu Doãn hô lên.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã.

“Lục Nguyên.”

Cho dù cảm giác cơ thể vẫn còn yếu nhưng Chu Doãn không hề do dự bước xuống giường, đi về phía cửa.

Nhưng trong lòng lại có cảm giác vừa mong chờ vừa khẩn trương không rõ.

#40 1e là Chu Doãn đột nhiên khựng lại, người vào không phải Lục Nguyên mà là một y tá nữ, dáng vẻ vô cùng dịu dàng, trong tay còn bưng một cái khay.

“Cô Chu, cô tỉnh rồi à? Cô cảm thấy thế nào?”

Thái độ y tá rất tốt, giọng nói cũng rất dịu dàng khiến trong lòng Chu Doãn bớt hồi hộp một chút. Thế nhưng lúc này trong bụng cô có một loạt nghỉ vấn: “Chị biết tên tôi à2 Chuyện này là sao? Lục Nguyên đâu, chị có gặp qua anh ấy không? Đó là một nam sinh cỡ tuổi tôi, thân hình hơi gầy, cao khoảng…”

Y tá hé môi cười: “Đây là nơi an dưỡng, cô đừng vội, trước hết uống chén sâm dinh dưỡng này đi.”

Nói xong cô y tá bưng khay lên, trên mâm có một cái chén rất tinh xảo, cô ấy đưa cho Chu Doãn.

Tuy hiện tại Chu Doãn hoàn toàn không hiểu gì hết, nhưng thái độ dịu dàng của cô y tá này khiến lòng cô hơi thả lỏng.

“Cái bát này đẹp thật đáy.”

Chu Doãn nhận lấy không khỏi cảm thán một câu.

Chiếc bát trắng thuần, nhẫn nhụi như da thịt của trẻ sơ sinh, cầm trong tay có cảm giác âm ấm nhè nhẹ.

“Đúng vậy, đây chính là đồ sứ được sản xuất từ thời Nam Tống đấy.” – Y tá nói: “Giá thị trường của một chiếc bát này là hơn năm nghìn tệ.”

“Gì cơ?”

Chu Doãn nghe vậy thì sửng sốt, quý như vậy ư2?

Tay sợ tới mức run lên, bát lập tức rơi xuống đắt.

Loảng xoảng.

Chiếc bát sứ vỡ nát, nước cũng vương vãi khắp nhà, dính vào ống quần của cô y tá.

*A, rất xin lỗi, rất xin lỗi.”

Chu Doãn luống cuống, vội vàng ngồi xổm xuống dùng tay lau vét nước dính trên quần y tá.

Sau đó nhặt những mảnh vỡ lên, sợ hãi nói: “Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ bồi thường.”

Nhưng trong lòng lại vô cùng phiền muộn, vốn thiếu nợ Lục Nguyên một triệu chưa trả hết, giò tại nợ thêm năm nghìn nữa.

Nhưng y tá còn kinh hoảng hơn cả cô, vội vàng ngồi xổm xuống, đầu tiên kiểm tra hai tay Chu Doãn: “Cô Chu, cô không bị thương chứ?”

Sau khi y tá kiểm tra thấy không có gì đáng ngại thì mới yên lòng, gom những mảnh vỡ dưới đất bỏ vào sọt rác, sau đó mỉm cười nói: “Cô Chu, lấy thân phận của cô, đừng nói là làm vỡ một cái bát, cho dù đánh sập toàn bộ nơi này thì cũng không sao hết, vừa rồi là do tôi không tốt, tôi mang một chén khác đến cho cô.”

Nói xong cô y tá xoay người ra ngoài.

“Đúng rồi, xin hỏi chị tên gì?” – Chu Doãn hỏi.

NA, gọi tôi là Tiểu Thương là được.” – Y tá dịu dàng cười, bước ra ngoài.

Lúc này, ngoài cửa lại có một nữ y tá dán lỗ tai lên cửa, dường như đang nghe ngóng gì đó.

Nhìn Tiểu Thương đi ra thì vội vàng cười hì hì nhảy đến.

“Tiểu Thúy đáng chết, cô đang nghe lén cái gì đó?”

“Hì hì.” – Tiểu Thúy cười cười, chạy hai bước đuổi kịp Tiểu Thương, quan hệ giữa hai người thoạt nhìn rất tốt.

“Tôi đang nghe ngóng một chút, vị mới đến này là bạn gái của cậu Ba, tính tình có tốt không, người nhìn được không, dù sao sắp tới chúng ta cũng chăm sóc cô ấy mà.” – Tiểu Thúy cười nói.

“Vậy cô nghĩ cô Chu là người thế nào?” – Tiểu Thương nói.

“Cũng khá được, làm vỡ chén còn chủ động giải thích với cô, hoàn toàn không giống với những cô gái mà cậu Hai, cậu Thiên Tứ và cậu Phi Long mang đến.

Hừ, một đám ỷ vào quan hệ với cậu chủ mà kiêu ngạo, thậm chí còn đối xử không tốt với chúng ta, thật sự nghĩ mình là công chúa chắc.”

Nói xong Tiểu Thúy đột nhiên túm Tiểu Thương lặng lế đi đến một căn phòng lớn bên cạnh, giống với phòng tập thể thao, bên trong có thảm yoga, còn có không ít trang thiết bị thể hình.

Trong đó có nhiều cô gái thân hình bốc lửa, mặc quần bó sát đang tập yoga, hoặc tập chạy trên máy.

Tư thế kia khiến người khác suy nghĩ bậy bạ.

Thấy một cô gái đứng bên trong đang chỉ thẳng vào mặt một y tá chửi ầm lên, người y ta kia bị mắng mà nơm nớp lo sợ, không dám cãi lại.

“Thấy chưa Tiểu Thương, cô gái kia tên là Nhâm Tình, nhìn bên ngoài cũng được, ngực to mông cong, nhưng lại ỷ được cậu Thiên Tứ yêu thích mà làm trời làm đất ở đây, hừ.”

Nói xong Tiểu Thúy đột nhiên bĩu môi: “Thật ra bọn họ cũng có gì hơn người khác đâu chứ, chỉ có bộ dạng xinh đẹp thôi, mấy cậu chủ cũng không muốn kết hôn mà chỉ chơi đùa với bọn họ mà thôi, chơi xong đá đi ngay. Bọn họ cũng không phải là tiểu thư nhà giàu, chỉ là mấy người mẫu nhỏ, người nổi tiếng, thậm chí có vài người đi bán hàng, hướng dẫn du lịch, tiền lương của bọn họ còn không cao bằng chúng ta.”

“Cô nói nhiều như vậy làm gì, cũng phải ngoan ngoãn mà hầu hạ người ta thôi, tóm lại, chỉ cần là bạn bè mà cậu chủ mang đến thì chúng ta đều phải tôn trọng.

Hơn nữa, nếu cô lợi hại như vậy thì sao mấy cậu chủ lại không coi trọng cô chứ?”

Tiểu Thương trêu chọc Tiểu Thúy, cười hì hì nói.

Tiểu Thúy lập tức đỏ mặt, trên mặt hồng hồng: “Này, không phải cô cũng không được coi trọng sao. Hơn nữa, tôi cũng xinh đẹp lắm chứ, nhưng mỗi ngày mặc đồng phục giống với máy cô thì sao các cậu chủ đem ánh mắt đặt trên người tôi được. Hơn nữa trong mắt các cậu chủ thì chúng ta là người ở đẳng cấp thấp hơn, chỉ sợ trong lòng họ chúng ta đều là những bác gái quét rác, bác gái trồng hoa, bác gái nấu cơm gì gì đó, “Cô biết là tốt rồi.”

Tiểu Thương nói xong thì đi đến phòng bếp, ở đây còn một chén súp, Tiểu Thương đặt chén súp trên bếp hâm nóng lên.

“Vậy cũng chưa chắc, tôi nghe Tiểu Cúc làm vườn nói hôm nọ cô ấy đang đau chân nhưng phải đi tưới hoa, lúc đó đụng phải cậu Ba đang tản bộ, cậu ấy thấy vậy nên bảo cô ấy đi chữa đi, Tiểu Cúc không dám đi, nói tưới hoa chưa xong, cậu đoán xem, thế mà cậu Ba lại tự mình tưới hoa giúp cô ấy.” – Tiểu Thúy nói.

“Thật hay giả vậy?” – Tiểu Thương có vẻ cũng rất kinh ngạc, chuyện này sao có thể.

“Thật đó, tôi vừa mới đến phòng y tế thăm cô ấy, chính miệng Tiểu Cúc nói như thế, hơn nữa cô ấy còn nói cậu Ba không giống với những cậu chủ khác, ăn mặc vô cùng đơn giản, lúc đầu cô ấy còn tưởng là công nhân mới tới nữa đó, ha ha.”

“Ò, trách không được bạn gái của cậu Ba cũng bình dị gần gũi như thế.” – Tiểu Thương nói xong lại suy nghĩ một chút: “Nói thật, đến giờ tôi chưa thấy cậu Ba lần nào.

“Tôi cũng vậy, ôi, cậu Tư, cậu Minh, cậu Phi Long nếu không có việc thì gì sẽ lên đảo vui chơi hưởng thụ, còn mang đến một đám bạn nữ nữa, còn cậu Ba thì đừng nói là gặp qua, tôi cũng chưa từng nghe nói qua nữa kia.” – Tiểu Thúy nói.

“Đúng vậy, hôm qua tôi nghe chú Khiêm nói hình như cậu Ba tên là Lục Nguyên.” – Tiểu Thương nghĩ nghĩ, nói thêm: “Nếu chúng ta không gọi là cậu Nguyên mà gọi là cậu Ba thì có thể thấy địa vị của cậu ấy đều hơn hẳn những cậu chủ khác.”

“Đúng đúng.” – Tiểu Thúy cũng gật đầu thật mạnh, ánh mắt lóe sáng: “Tôi thật sự rất tò mò về cậu Ba đó. Hy vọng cậu ấy sẽ chú ý tới tôi.”

“Được rồi, cô cẩn thận một chút, cô Chu là bạn gái của cậu Ba đó, đi thôi, súp xong rồi, chúng ta đưa cô Chu uống đi.”

“Hừ, tôi không giành với cô Chu đâu, tôi không có nghĩ về hướng đó, tôi chỉ muốn cậu Ba nhìn thấy tôi thôi.” – Tiểu Thúy lè lưỡi, vội đuổi kịp Tiểu Thương.

Mà lúc này, trên đường núi quanh co có hai người đang thong thả đi dạo, một thanh niên thẳng tắp, một người chừng năm mươi tuổi mặc quần áo kiểu Trung Quốc, trông có vẻ rườm rà mà khiêm tốn.

Núi này đã được người sửa chữa qua, hai bên cây cối um tùm xanh tốt.

“Chú Khiêm, rất cảm ơn sự đón tiếp của chú.” – Người thanh niên kia đúng là Lục Nguyên.

Người đi bên cạnh anh, thái độ cung kính khiêm nhường chính là người trông coi đảo an dưỡng này, Lục Khiêm.

Lục Khiêm họ Lục, đương nhiên cũng là người nhà họ Lục, tuy nhiên không phải dòng chính mà chỉ là chi thứ mà thôi, dù vậy nhưng địa vị cao hơn nhiều so với người bình thường.

“Cậu Ba nói gì vậy, đây là việc tôi phải làm mà.”

Nghe xong lời Lục Nguyên nói, trong lòng Lục Khiêm rất vui sướng, cũng hơi cảm động.

Cậu Ba thật sự là một thanh niên vô cùng lễ phép, thật ra thì cậu Ba không còn phải cảm ơn ông, dù sao cái đảo này là của nhà họ Lục, cậu Ba muốn ông làm gì đó thì đâu cần phải khách khí với Lục Khiêm ông?

Giống như cậu Minh, cậu Tư thường dẫn theo một đám bạn đến, cũng chưa lần nào nói cảm ơn với ông.

Mà địa vị của cậu Ba cao hơn họ, huống hồ nhiều năm như vậy mới đến đây một lần, nhưng lại chỉ dẫn theo một cô gái đến.

“Cậu Ba yên tâm đi, cô Chu ở trong biệt thự kia, có Tiểu Thương và Tiểu Thúy chăm sóc cô ấy.”

Lục Khiêm chỉ vào một chỗ, đó là một biệt thự kiểu gác xếp hiện đại rất đẹp, giống như ngôi biệt thự bên vách đá của lron Man, rất có cảm giác khoa học kỹ thuật.

Biệt thự kia cũng nằm ở chỗ cao nhát của hòn đảo, ẩn mình giữa lùm cây xanh.

EU?

Lục Nguyên gật đầu, nghĩ khi nào qua nhìn Chu Doãn một cái.

Trực thăng đưa anh và cô đến đây qua một ngày đêm.

Thương tích của mình và Chu Doãn cũng không nặng lắm, phương pháp và thiết bị điều trị trên đây rất tốt.

Chủ yếu là cơ thể của Chu Doãn quá hư nhược, tâm lý lại bị đe dọa đả kích nên cần phải nghỉ ngơi và được chăm sóc tốt.

Đúng lúc này, Lục Nguyên bị một tràng tiếng cười đánh gãy suy nghĩ.

Theo đó nhìn lại thì thấy bên dưới đường núi có một bể bơi rất lớn, bể bơi này rất cao cấp, lấy thẳng nước biển qua tinh lọc đưa vào đây.

Mấy người đẹp dáng dấp khác nhau, ăn mặc mát mẻ đang vui vẻ chơi đùa trong đó.

Có người bơi lội, có người chơi bóng chuyền trên cát, có người bôi kem chống nắng, có người nằm dài phơi nắng, có người chơi tạt nước nhau, cũng có người đang chỉnh lại bikini.

Chậc chậc, nhìn cảnh tượng này Lục Nguyên cũng không chịu nỗi.

Chỉ là ngại Lục Khiêm ở bên cạnh nên anh không dám đi qua.

“Khụ khụ, à ờ, cậu Ba này, tôi có chút việc cần xử lý, tôi xin phép đi trước.” – Lục Khiêm là người từng trải, trong lòng ông cười thầm, dù sao cậu Ba cũng là người trẻ tuổi, chắc rất muốn vui chơi đây.

Ông tìm một lý do rời đi.

Lục Nguyên bèn đi theo con đường núi khúc khuỷu đến bên cạnh bẻ bơi.

“Ơ hay, sao công nhân lại tới đây, mau làm tốt việc của anh đi, đây không phải là nơi anh có thể tới đâu, thật là.”

“Anh muốn làm gì? Chắc không phải có suy nghĩ đen tối với tụi này đâu chứ? Tôi nói cho anh biết, chúng tôi là bạn do cậu Thiên Tứ mời tới.”

“Cút giùm cái, bẩn chết đi được.”

Nhìn thấy Lục Nguyên ăn mặc rách nát đi tới, nhóm mấy người đẹp này hơi khinh thường và khó chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc