TÀI VẬN TRỜI BAN GIANG THÀNH

Chương 69: Mặc kệ chuyện của Sở trưởng Giang

“Là trách nhiệm của tôi, tôi xin bằng lòng chịu bất kỳ sự trừng phạt nào.”

Một người đàn ông trung niên có vẻ vô cùng tự trách, ông ta đột nhiên quỳ một gối trên mặt đất, cúi sát người với người trước mặt.

Trước mặt ông ta là một ông lão với gương mặt đầy tang thương, ông mặc quần áo đơn giản nhưng lại được cắt may vô cùng chính xác, mặc trên người toát lên vẻ uy nghiêm.

Bên người ông lão là một người đàn ông vóc người cao gầy, chừng hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt hờ hững, dường như những chuyện xảy ra trước mắt không liên quan gì đến mình.

“Tiểu Giang, cậu biết không, thật ra đây không phải trách nhiệm của cậu, nhưng dù cho đó có phải là trách nhiệm của cậu hay không thì cậu là người phải chịu trách nhiệm cho chuyện này, nhận trừng phạt, cậu hiểu chưa?”

Giọng nói ông lão vẫn ôn hòa, nhưng trong ôn hòa lại ẩn chứa đầy sức mạnh.

“Không, Đội trưởng, đây là trách nhiệm của tôi. cậu Ba gặp chuyện ở địa bàn của Sở Giang Nam, chính là trách nhiệm của tôi, Giang Nam Xuân tôi xin bằng lòng nhận trừng phạt. Là tôi không bảo vệ tốt cho cậu Ba, là tôi không làm tròn bổn phận của mình, nhận trừng phạt thì tâm lý tôi mới dễ chịu được.”

Người quỳ trên mặt đất đúng là Giang Nam Xuân.

“Ừ, vậy được rồi.”

Ông lão gật đầu, dường như không muốn nói thêm gì nữa: “Tiểu Giang, cậu cũng làm việc cho nhà họ Lục này hơn hai mươi năm rồi, những vất vả của cậu tôi nhìn thấy được. Như vậy đi, trong vòng ba ngày cậu đi đến Hàng Châu, bên cạnh Tây Hồ ở Hàng Châu có một tòa biệt thự, trong gara có ba chiếc xe sang trọng, trên bàn trà trong phòng khách ở biệt thự có giấy tờ chứng nhận bắt động sản của căn biệt thự đó, còn có giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản của mười cửa hàng ở Quảng trường Võ Lâm. Tất cả quyền tài sản đó sẽ ghi tên của cậu.”

Giang Nam Xuân nghe đên đó thì cả người chợt lung lay, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ.

“Đội trưởng. Cầu xin anh, đừng trừng phạt tôi như vậy.”

Giang Nam Xuân ngắng đầu, mắt rưng rưng lệ: “Nửa đời của Giang Nam Xuân tôi cơ khổ, chịu nhận tất cả ánh mắt lạnh nhạt của người khác. Là do Đội trưởng để mắt tới tôi, cho tôi cơ hội làm việc cho gia tộc, cho tôi tôn trọng và địa vị mà trước đây tôi không có được.

Bấy lâu nay tôi đã xem việc cúc cung tận tụy làm việc cho gia tộc là mục tiêu của đời mình. Tuy tôi không có tài cán gì nhiều, nhưng tôi chỉ hy vọng có thể dốc hết sức lực vì gia tộc. Kính xin Đội trưởng thu hồi trừng phạt vừa rồi, tôi bằng lòng nhận bát kỳ hình phạt gì khác.”

“Ôi trời.”

Ông lão thở dài: “Sao tôi không biết cậu là người như thế nào được? Tôi cho phép cậu gọi tôi là Đội trưởng mà không phải là Đại đương gia, nghĩa là vẫn luôn xem cậu là Tiểu Giang trong đội năm đó. Thế nhưng về chuyện Lục Nguyên lần này tôi thật sự rất tức giận, nếu nó không may xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ tự trách mình cả đời. Cách trừng phạt cậu tôi đã nói rồi, không thể sửa lại.”

Nói xong, ông lão đứng lên rời đi.

Giang Nam Xuân khẩn trưởng: “Đội trưởng.”

Ông ta tiến lên theo bản năng, cầu xin một lần nữa.

Thế nhưng vừa đi được nửa bước thì người đàn ông đứng bên cạnh ông lão vốn mang ánh mắt hờ hững nãy giò thì lại đột nhiên nhìn thẳng vào mặt Giang Nam Xuân. Giang Nam Xuân vốn định bước tới thì khựng lại giữa đường, người đàn ông lãnh đạm nhẹ vung tay lên.

“Rằm.”

Một chiêu xé gió xuất ra, Giang Nam Xuân bị đánh bay lên, té ngã trên mặt đắt.

“Cậu Mạc không cần làm vậy, chắc chắn Tiểu Giang không có ác ý với tôi đâu.”

Ông lão nói xong lại quay qua nhìn Giang Nam Xuân: “Tiểu Giang, ý tôi đã quyết, nếu sau này cậu xảy ra chuyện gì ở Hàng Châu thì cứ yên tâm, gia tộc vẫn sẽ ra mặt cho cậu như cũ.”

Giang Nam Xuân suy sụp tinh thần đứng dậy, cúi lạy ông lão rồi rời khỏi, nhìn qua có vẻ vừa ngỡ ngàng vừa đau lòng muốn chết.

Đúng, ông ta nguyện chặt đứt một bàn tay để có thể tiếp tục làm việc cho nhà họ Lục.

Thế nhưng chuyện này không thể nào nữa rồi.

Loại cảm giác đau buồn này người chưa trải qua thì không thể hiểu được.

‘Rằm”

Cánh cửa phía sau đột nhiên bị mở toang ra.

Người đến có vẻ rất vội, cánh cửa kia như muốn bị phá nát ra.

“Ông nội.” – Người tiến vào hô to.

Ông lão vốn định rời đi rồi thì lại nghe được tiếng kêu này, bả vai không khỏi run lên: “Nguyên Nhi.”

Người đó là Lục Nguyên.

Anh ngồi tàu ngầm vội vã chạy từ đảo Đào Hoa đến đây, lúc nhìn thấy ông nội còn ở đó, Giang Nam Xuân vẫn chưa đi thì Lục Nguyên tức thì thở phào nhẹ nhõm.

“Ông nội, xin ông đừng trách phạt Sở trưởng Giang.”

Lục Nguyên tới vì chuyện này.

Trong điện thoại vệ tinh mà Lục Khiêm đưa qua, Lục Nguyên hay tin là Giang Nam Xuân vì chuyện của anh mà bị trách phạt, đuổi ra khỏi nhà họ Lục.

Cho nên Lục Nguyên nhanh chóng chạy tới đây.

“Tại sao?”

Ông lão này đúng là người đứng đầu nhà họ Lục, ông nội Lục Nguyên, Lục Bắc Khách.

“Bởi vì chuyện này không có liên quan đến Sở trưởng Giang.” – Lục Nguyên nói: “Sở Giang Nam quản lý một vùng lớn như vậy, bao gồm phía Nam Giang Tô, Chiết Giang và toàn bộ Thượng Hải, còn có một bộ phận Giang Tây và An Huy nữa. Cả một vùng rộng lớn như thế thì sao ông ấy có thể để ý đến từng người một được? Không nói đến Sở Giang Nam, chỉ riêng ở Giang Nam thôi đã có hơn một trăm nghìn cảnh sát, không phải vẫn xảy ra chuyện hay sao?”

“Hơn nữa lúc xảy ra chuyện con cũng không gọi điện cho Sở trưởng Giang, không báo cho ông ấy biết. Nếu con gọi điện xin giúp đỡ mà ông ấy không đến khiến con xảy ra chuyện thì ông nội trách phạt ra sao con cũng không nói gì. Nhưng bây giờ Sở trưởng Giang hoàn toàn không biết chuyện này, ông không nên trách phạt ông ấy mới phải.”

Lục Nguyên nóng vội tới mức đỏ bừng mặt.

ha, Lục Bắc Khách cười nhìn cháu trai mình: “Xảy ra chuyện như vậy chẳng lẽ con không tức giận sao?

Con không nghĩ là Sở Giang Nam nên chịu trách nhiệm cho việc không bảo vệ con à? Hiện Giang Nam Xuân bị trách phạt, chẳng lẽ con không nghĩ là cậu ta Sai sao?”

“Không.” – Lục Nguyên bật thốt ra: “Xảy ra chuyện như vậy con không tức giận chút nào, bởi vì đây chính là xã hội, xã hội thì luôn khắc nghiệt hơn mình tưởng tượng. Con lại càng không nghĩ rằng Sở Giang Nam nên chịu trách nhiệm vì không bảo vệ con, bởi vì con cảm thấy không ai có nghĩa vụ phải bảo vệ cho con cả. Điều con phải làm là khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi.”

“Nếu hôm nay ông trách phạt Sở trưởng Giang, chẳng những con không cảm thấy nguôi giận mà ngược lại, con cảm thấy đó là nỗi hỗ thẹn của mình. Bởi vì con là nguyên nhân khiến một người vô tội bị liên lụy, sao con thể vui vẻ được cơ chứ, sau này con ngủ cũng không được an ồn.”

Nhìn Lục Nguyên kích động nói một tràng ra. Lục Bắc Khách không những không tức giận mà lại nở nụ cười.

“Được, tốt lắm, không hồ là cháu trai của ta.”

Nói xong, Lục Bắc Khách quay đầu nhìn Giang Nam Xuân vẫn đang quỳ trên mặt đất: “Tiểu Giang, những lời cậu Ba nói vừa rồi chắc cậu cũng nghe được nhỉ.

Thằng nhóc này còn biện hộ cho cậu nữa đấy. Nếu đã vậy thì chuyện trách phạt kia bỏ đi, cậu tiếp tục làm Sở trưởng của Sở Giang Nam, làm việc cho gia tộc.”

“Cảm ơn Đội trưởng. Cảm ơn cậu Ba.”

Giang Nam Xuân cảm kích muốn rớt nước mắt, không biết nên nói gì bây giờ, chỉ quỳ trên mặt đắt, trong lòng vui sướng không nói nên lời.

“Ha hả, không cần cảm ơn tôi, cảm ơn Lục Nguyên đi.”

Nói xong, Lục Bắc Khách nhìn Lục Nguyên: “Nguyên Nhi, con thật sự muốn học đại học ở Kim Lăng ư? Nếu con muốn thì ông sẽ sắp xếp giống như Thiên Tứ vậy, cho con học ở bất kỳ trường đại học nào con muốn trên thế giới.”

“Không cần đâu ông nội, con thích Đại học Kim Lăng, vì đó là con tự mình thi vào, con thích cuộc sống do mình tạo ra hơn là được người khác bày sẵn ra đó.” – Lục Nguyên nói.

Lục Bắc Khách cười không nói gì, chỉ sờ đầu Lục Nguyên, dẫn theo cậu Mạc rời khỏi phòng khách.

“Cảm ơn cậu, cậu Ba.”

Giang Nam Xuân đi đến trước mặt Lục Nguyên, định quỳ gối xuống.

Lục Nguyên vội vàng nâng ông ta dậy: “Sở trưởng Giang, suýt chút nữa là tôi gây phiền toái cho ông, ông không trách tôi là tốt rồi.”

“Không, ân tình của cậu Ba ngày hôm nay, Giang Nam Xuân tôi vĩnh viễn khắc ghi trong lòng.”

Giang Nam Xuân không để ý đến Lục Nguyên ngăn cản mà bái tạ, sau đó mới rời đi.

Lúc rời đi, trong lòng Giang Nam Xuân đã nảy sinh lòng trung thành không rõ với Lục Nguyên.

Đúng vậy, tính cách cậu Ba cứng cỏi, làm người lại khiêm tốn như thế, chắc chắn là người sẽ làm nên chuyện lớn, có thể đi theo người như vậy thì đúng là may mắn.

Sau khi Lục Bắc Khách và cậu Mạc rời khỏi phòng khách.

“Ha hả, gọi điện cho Lục Khiêm, là cậu làm à?” – Lục Bắc Khách nói.

“Cũng là theo ý ông mà làm.” – Tuy ánh mắt cậu Mạc vẫn luôn hờ hững, nhưng chỉ cần nói chuyện với Lục Bắc Khách thì thái độ của anh ta vẫn luôn rất kính 3 can.

“Ha ha.” – Lục Bắc Khách cười to: “Thằng nhóc Nguyên Nhi này vậy mà thật sự đến đây ngăn cản tôi.

Chậc chậc, không tồi, không tồi, tôi không có nhìn lầm người.”

Nói tới đây Lục Bắc Khách dường như hơi đắc ý, lại có một chút vui mừng.

“Đúng rồi cậu Mạc này, cậu cảm thấy cháu trai của tôi như thế nào?” – Lục Bắc Khách nói.

“Vâng, nhìn hành động vội vàng chạy tới đây của cậu Ba, làm việc quyết đoán, cậu ấy dám tranh luận với ông, có thể thấy được là người hiểu rõ lý lẽ. Còn qua chuyện của Giang Nam Xuân thì có thể tháy cậu Ba là một người khiêm tốn, tính tình rộng lượng, không kiêu ngạo không nóng nảy. Nói thật, trong số các cậu chủ thì có thể nói cậu Ba là người độc nhất vô nhị.” – Cậu Mạc tiếp tục: “Hơn nữa Đại đương gia lại âm thầm hỗ trợ, sau này cậu Ba muốn không làm nên chuyện lớn thì cũng khó.”

“Ò, sao tôi lại âm thầm hỗ trợ Nguyên Nhi?” – Lục Bắc Khách nói.

“Ông có ý trách phạt Sở trưởng Giang, khiến ông ấy không còn hy vọng, lại đợi cậu Ba đến tranh luận với mình. Sở trưởng Giang sẽ vì thế mà cảm động ân tình của cậu Ba, càng trung thành tận tụy hơn nữa với cậu ấy.”

“Ha ha, đó cũng là bản lĩnh của nó, nếu nó không chạy đến đây mà nói không phục với tôi thì chuyện cũng không thành được.” – Lục Bắc Khách cười nói.

Lại nói sau khi Lục Nguyên trở lại đảo an dưỡng, hơn nửa tháng thì thương tích trên người Chu Doãn và anh đã sớm khỏi rồi.

“Chú Khiêm, ngày mai phiền chú chuẩn bị một chiếc trực thăng, tôi và Chu Doãn phải quay về trường học.”

– Lục Nguyên nói.

Bình luận

Truyện đang đọc