TÀI VẬN TRỜI BAN GIANG THÀNH

Chương 83: Sắp xếp chỗ ở cho tôi.

“Anh đang ở đâu, sao còn chưa tới đón em vậy?”

Nhìn màn hình điện thoại di động, là Chu Doãn gửi tin nhắn tới, khóe miệng Lục Nguyên mỉm cười, trong lòng lại cảm khái một câu: “Lý Mộng Dao, chúng ta đến đây là chấm dứt.”

Cất điện thoại, Lục Nguyên chạy tới lầu dạy học.

Lần đầu tiên anh cảm nhận được bản thân đã thật sự được giải thoát rồi, thoát ra khỏi hình bóng của Lý Mộng Dao, anh cảm thấy thể xác và tinh thần của mình bay lên, bởi vì phía trước có người đang đợi.

Lục Nguyên chạy nhanh dưới ánh mặt trời, chạy nhanh ở trên đường và dưới bóng râm của rừng.

Anh nhìn thấy một đám nữ sinh đang vui vẻ ríu rít, mấy nam sinh đang theo đuổi, và còn nhìn thấy hai tên nam sinh ngồi chồm hồm trên mặt đất, một người khóc rồng một người hô to: “Tại sao vậy, tại sao chỉ cho chúng tôi một điểm. Nhận lễ vật của chúng tôi rồi mà năm điểm cũng không cho chúng tôi?”

Chu Doãn đang đứng ở trước lầu dạy học, cô ấy mặc áo vàng nhạt, váy ngắn màu nâu, một bên tóc dài được khéo léo vén ở sau tai.

Vừa nhìn đã thấy cô ấy rất nổi bật giữa đám người, thậm chí ánh mặt trời chiếu trên người cô còn khác hơn so với người khác.

“Anh chậm quá.”

Chu Doãn cười mỉm kéo tay Lục Nguyên lại.

Trong lòng Lục Nguyên vui muốn chết, đây là lần thứ nhất Chu Doãn dùng giọng điệu này nói chuyện với anh.

Trước kia cô ấy đối xử với mình rất tốt, nhưng cũng rất lễ phép.

Nhưng mà hôm nay cô ấy nỏi giận, ha ha. Lục Nguyên biết, đây là bởi vì quan hệ giữa hai người sâu hơn một tầng rồi.

Trong phòng ăn của Trường học.

Lục Nguyên đã gọi hai món, ngồi đối mặt với Chu Doãn và cùng nhau ăn.

Thấy Chu Doãn ăn cơm cũng là một loại hưởng thụ, nếu người xinh đẹp thì dáng vẻ ăn nhai đều có mỹ cảm.

“Sao vậy?”

Chu Doãn ngưng lại, phồng miệng lên, trừng mắt nhìn Lục Nguyên: “Sao anh không ăn thế.”

Nói xong, cô cười, gắp một khối xương sườn đưa vào trong bát Lục Nguyên.

Nhưng ngay lúc xương sườn sắp vào bát Lục Nguyên, thì đột nhiên Chu Doãn lại dừng động tác, khẽ nói: “Này, có nữ sinh đang nhìn anh kìa.”

Lục Nguyên không thể không nghiêng đầu nhìn ra phía sau, đúng thật, có một nữ sinh đang nhìn về phía mình.

Nữ sinh này mình cũng không nhận ra, cô ấy rất xinh đẹp, mặc dù là ngồi nhưng nhìn đầu cũng có thể đoán là rất cao, từ dưới bàn có thể nhìn thấy hai cặp chân thon dài khiến cho người ta mơ mộng.

Nhìn thấy Lục Nguyên quay đầu lại nhìn, nữ sinh lập tức thu hồi ánh mắt.

“Nữ sinh kia nhìn rất đẹp nhỉ.”

Chu Doãn nói.

“Vậy thì sao, anh chỉ thích bé Chu thôi.” – Lục Nguyên nói. Chỉ là trong lòng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc nữ sinh đó à ai? Mình chưa bao giờ thấy nữ sinh đó, sao cứ nhìn vào mình chằm chằm làm gì?

Chu Doãn cười, vừa muốn mở miệng.

Đột nhiên, lúc này điện thoại di động của cô vang lên.

“Alo, mẹ.”

Là mẹ Chu Doãn gọi điện thoại, Chu Doãn nghe có vẻ rất kích động, hình như trong giọng nói có pha lẫn chút khóc nức nở: “Mẹ, con ở đây rất tốt. Thật sự rất tốt. Ăn cũng rất tốt. Mẹ, lúc mẹ về nhớ phải chú ý đường núi… Vâng.”

Xem ra tất cả cha mẹ trên thế giới đều giống nhau, gọi điện thoại đều hỏi những vấn đề này.

Một khoảng thời gian quen Chu Doãn, Lục Nguyên cũng biết Chu Doãn là gia đình mồ côi cha, khi còn bé vì bố đi đốn củi nên rơi xuống núi, xương cốt cũng không tìm ra.

Ngôi làng trên núi của cô ấy chẳng những nghèo khó mà còn rất vắng, ngay cả tín hiệu cũng không có, mỗi lần gọi điện thoại mẹ Chu Doãn đều phải chạy gần sáu cây số đường núi mới có thể gọi điện thoại.

Vì vậy, bình thường chỉ có mẹ mới có thể gọi điện thoại đến, hơn nữa mẹ còn đi hai lần, thường thường nửa tháng sẽ gọi điện thoại một lần.

*Ò, mẹ, mẹ muốn đến thăm con hả? Thật sự? Vậy thì tốt quá.”

Cúp điện thoại, Chu Doãn lau nước mắt, cười với Lục Nguyên: “Thật tốt quá, mẹ em muốn tới thăm em.”

“Tốt”

Lục Nguyên gật đầu, điều kiện trong nhà Chu Doãn không tốt, có thể nói là rất khó khăn, từ quê của cô ấy đến Kim Lăng cũng không dễ, ngồi xe rẻ nhất cũng phải vài trăm đồng.

Nếu như mẹ của cô ấy muốn tới đây, vậy thì đúng là muốn thăm con gái.

Dì rất vất vả mới đến được một chuyến, hiển nhiên phải chiêu đãi thật tốt mới được.

Lục Nguyên đang suy nghĩ chiêu đãi dì thế nào, đột nhiên bên người có một bóng đen, có hai người chen vào trên bàn.

“Triệu Yên?” – Chu Doãn nói.

Không sai, hai người mới đến này đúng là Triệu Yên và Lý Hoành Phi.

“Ha ha, lần trước đúng là đã hiểu lầm hai người, hóa ra không phải là hai người nhặt được một triệu kia, số tiền kia của hai người là sao nhỉ?” – Triệu Yên nhìn nhìn Lục Nguyên: “Chẳng lẽ cậu thật sự là con nhà giàu sao?”

“Đây cũng không phải, chỉ là phần thưởng mà thôi, một triệu.” – Lục Nguyên không muốn nói thật với hai người này.

“Bảo sao lại quyên tiền rồi mua quần áo mới, còn đi du lịch nữa chứ.” – Trong giọng nói Triệu Yên kèm theo hâm mộ và cũng có dáng vẻ ghen ty. Hơn nữa lúc Chu Doãn an dưỡng ở đảo trong nửa tháng, Triệu Yên có liên lạc một lần muốn nhờ Chu Doãn giúp một việc, sợ Triệu Yên không tin nên lúc đó Chu Doãn không thể không gửi ảnh chụp mà cô ấy chụp trên đảo cho cô ta, và bảo rằng mình đang du lịch chơi đùa ở ngoài đảo.

Triệu Yên thấy phong cảnh đảo nhỏ đẹp xuất sắc, bóng cây lắc lư, nước trong cát trắng, trong lòng thật sự đã hâm mộ vô cùng.

“Chỉ có điều, tiền đã tiêu không còn nhiều lắm nhỉ?” – Triệu Yên nói thêm, hồi trước ở lần dạ hội từ thiện cô cũng có mặt ở đó, biết Lục Nguyên vì giả bộ mà quyên năm trăm ngàn, bây giờ lại đi dạo chơi lâu như thế, chỉ trả tất cả chỉ phí này, hơn mười 3 I3 l8 ẹ NI A1 hND ngàn còn dư lại e răng cũng xài gân hết rôi.

“*Ừ.” – Trong lòng Lục Nguyên thầm cười, gật đầu: “Còn thừa tầm mấy nghìn tệ thôi.”

Nghe Lục Nguyên nói đã xài gần hết tiền, thế thì chẳng phải tiếp tục trở về làm kẻ nghèo khổ sao?

Nghĩ tới đây, trong chốc lát trong lòng Triệu Yên thăng bằng lại rất nhiều, trong lòng tự nhủ, thật là một kẻ nghèo quen rồi, chỉ vậy thôi đã xài hết, ha ha, trời sinh tư duy của kẻ nghèo khổ.

Nếu như cho Hoành Phi nhà tôi cầm số tiền vốn này, nói không chừng có thê tiếp tục kiếm thêm một triệu nữa.

“Đúng rồi, Chu Doãn, mẹ cậu muốn tới Kim Lăng đấy, cậu có biết không?”

Triệu Yên cảm thấy mình đã nghe được chuyện mình muốn biết của Lục Nguyên rồi, biết Lục Nguyên đã trở lại làm kẻ nghèo khổ, cho nên cô ta không muốn để ý Lục Nguyên nữa, đổi chủ đề, nói với Chu Doãn.

*Ò, sao cậu biết?” – Chu Doãn có chút kinh ngạc.

“Ha ha, sao tôi không biết được.” – Giọng điệu Triệu Yên lộ ra có chút đắc ý: “Là mẹ tôi cứ luôn trong nhà ngắn ngơ, muốn lái xe tới thăm tôi, sau đó tiện thể dẫn mẹ cậu cùng theo, nếu không, lấy điều kiện gia đình của cậu thì sao mẹ cậu chịu bỏ ra lộ phí tới thăm cậu được? À nhắc mới nhớ, người nhà tôi sẵn giúp mẹ cậu chỉ trả lộ phí, để cho mẹ cậu tới thăm cậu đó.”

“Ò, hóa ra là vậy ư?”

Trong lòng Chu Doãn bừng tỉnh, bảo sao vừa rồi mình còn cảm thấy rất kỳ lạ, sao mẹ chịu bỏ tiền ra đến thăm mình được, nhưng mà kỳ lạ thì cứ kỳ lạ, lúc nghe điện thoại của mẹ, tất nhiên Chu Doãn rất là vui.

“Vậy thì phải cảm ơn cậu rồi.” – Chu Doãn gấp gáp nói.

*Ừ.” – Triệu Yên gật đầu, vươn tay nhìn đồng hồ Philly trên cổ tay: “Mẹ của tôi nói giờ này mọi người đã xuất phát rồi, tầm sáng mai sẽ đến, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi đón nhé.”

“Được, được.”

Chu Doãn rất vui, đúng vậy, mẹ có thể ngồi xe tư nhân, chắc chắn sẽ thoải mái hơn so với ngồi xe hơi xe lửa hay gì gì đó, thế thì mẹ cũng sẽ không quá mệt mỏi.

“À còn nữa, mẹ cậu đúng là được hời mà, dù sao đường xa tới vậy, ngồi xe lửa cũng phải tốn bốn năm trăm tệ, cho dù là ô tô cũng phải tốn sáu bảy trăm, ha ha.”

– Triệu Yên nói.

Mấy lời ám chỉ của Triệu Yên khiến cho Chu Doãn cũng có chút ngượng ngùng, lộ ra vẻ có hơi lúng túng.

Chỉ có thể nói “cảm ơn” không ngừng.

“Đã như vậy, phần tình nghĩa này chúng ta phải trả chứ.” – Lục Nguyên nhìn ra Triệu Yên đang tìm cảm giác ưu việt, thẳng thắn nói: “Hay là như vậy đi, khi những người lớn vào Kim Lăng chắc chắn phải tìm chỗ ở, phần này tôi bao hết.”

“Cậu bao?”

Triệu Yên hừ lạnh một tiếng: “Cậu có tiền sao? Người như mẹ tôi không quen ở khách sạn nhỏ đâu đấy.”

“Còn có chút tiền.” – Lục Nguyên cười: “Đương nhiên khách sạn nhỏ không được rồi, cái này cậu cứ yên tâm đi.”

“Vậy được rồi, các cậu đặt khách sạn nhé.”

Tuy rằng trong lòng Triệu Yên lải nhải Lục Nguyên là cái loại nghèo nàn thế này sao có thể tìm được cái khách sạn nào chứ, nhưng mà nếu như anh chịu chỉ, vậy hãy cho anh đi đặt vậy, dù sao phí ăn ở trong thành thị còn rất đắt.

Sau khi mọi người bàn xong, lúc này Triệu Yên mới dẫn theo Lý Hoành Phi rời đi.

Còn Lục Nguyên thì đưa Chu Doãn về biệt thự, tiếp đó điện thoại cho Chu Đại Hữu.

“Cậu ba.”

Chu Đại Hữu thoáng nhìn là Lục Nguyên gọi tới, lập tức lễ độ cung kính.

“À ừ, ngài Chu, tôi có vài người bạn muốn tới Kim Lăng chơi, ngài xem thử có thể sắp xếp vấn đề phòng ở trong Spades K không, căn phòng nào tốt một chút ấy.” – Nói xong, Lục Nguyên cười ha ha: “Tôi có mấy người bạn, yêu cầu họ rất cao.”

Nói thật, Lục Nguyên cũng không để cách nhìn của Triệu Yên trong lòng, hay là nịnh nọt cô ta.

Chỉ có điều, lúc này nếu như mẹ Chu Doãn cũng tới, là mẹ vợ tương lai của mình, tất nhiên là muốn sắp xếp chỗ nào tốt một chút.

Hơn nữa mẹ của Chu Doãn đi cùng mẹ Triệu Yên, vậy chắc chắn cũng ở chung một chỗ, tất nhiên không thể đối xử khác nhau được.

Nói cách khác, mẹ của Triệu Yên đang so sánh hơn thua từng chút một với mẹ của Chu Doãn.

“Nếu như vậy thì…” – Chu Đại Hữu vừa nghe Lục Nguyên nói có bạn muốn tới, cậu ba còn tự mình gọi điện thoại đến căn dặn chuyện này, trong lòng không thể không nhủ thầm, người bạn này có lẽ rất thân, cũng không thể để xảy ra chuyện không hay được: “Đã như vậy…, cậu Ba, Spades K có hơi kém, không biết nên cho mấy vị ngủ ở Merlin Tiểu Trúc được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc