Chương 99.
Trịnh Huyền Nhã nhíu mày một cái, quay về phía Chu Doãn nói: “Này, cô là ai vậy? Ai cho cô đến đây?”
“A, là chị Quyên cho mình tới.”
Chu Doãn thấy một nhóm con gái tới cũng bắt đầu dừng lại.
“Xin chào, cậu là Trịnh Huyền Nhã phải không, mình là Chu Doãn, về sau chúng mình là đồng đội rồi.” – Nói xong, Chu Doãn chủ động vươn tay về phía Trịnh Huyền Nhã.
Lúc trước khi Lâm Văn Quyên dẫn Chu Doãn tới đây đã mang ảnh chụp những người khác trong đội tới cho Chu Doãn xem, sau đó giới thiệu từng người một cho cô.
Lâm Văn Quyên là đội trưởng, Trịnh Huyền Nhã là đội phó.
“Bốp.”
Trịnh Huyền Nhã không nễể nang gì mà đẩy tay Chu Doãn ra, lạnh lùng nói, “Ai là động đội với cô, cô đến từ đâu thì quay về đó đi. Nhóm tôi đã đủ người rồi, đừng có đến đây sân si làm gì nữa. Vừa nhìn cô luyện tập rồi, ngay cả người mới cũng không bằng, đừng có tới đây làm mắt mặt người khác nữa được hay không?”
“Nhưng mà… Chị Quyên đã bảo tớ…”
Chu Doãn vô cùng sửng sốt, Lâm Văn Quyên đối xử với cô ấy rất tốt, khiến cho Chu Doãn cảm thấy ấm áp vô cùng, cứ tưởng rằng người trong nhóm nhảy nữ cũng đều thân thiện như Lâm Văn Quyên, ai ngờ đâu lại như vậy?
“Đừng có nói lời vô ích nữa, mau cút cho tôi. Phòng luyện nhảy này vẫn là do tôi ký hợp đồng đấy, cô có tư cách gì mà ở đây, mau mau cút đi.”
Trịnh Huyền Nhã như mắt kiên nhẫn lắm rồi, trực tiếp đầy Chu Doãn ra cửa.
Chu Doãn cũng không biết phản ứng thế nào, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy?
Lúc đầu khi Lâm Văn Quyên nói chuyện với cô, sau đó dẫn cô tới phòng luyện nhảy, nhìn căn phòng luyện nhảy rộng rãi trống trải cùng với chiếc gương vô cùng to lớn, Chu Doãn không ngăn nổi cơn kích động khó giải thích tràn dâng trong lòng mình, khát vọng suốt bao nhiêu năm qua trong phút chốc bỗng bừng lên khi nhìn thấy căn phòng luyện nhảy này, cô như được nhìn thấy bản thân mình sau này sẽ được nhảy ở đây.
Đó là một loại tài năng bẩm sinh.
Rồi khi Lâm Văn Quyên giải thích cho cô một vài động tác cơ bản, không hiểu sao Chu Doãn lại thấy trong lòng mình dây lên cảm giác bồi hồi khó tả. Cô có thể cảm nhân được, chỉ cần Lâm Văn Quyên nói một lần thôi là cô có thể nhớ hết toàn bộ.
Cô cảm nhận được, đầu cô không cần suy nghĩ mà có thể vô thức thực hiện những động tác ấy.
Trong khoảnh khắc ấy, Chu Doãn như tìm thấy được phương hướng của cuộc đời mình.
Vậy mà bây giờ cô lại bị đánh đuổi.
Giống như đang lâm vào một giấc mộng đẹp bỗng dưng bị gọi tỉnh lại.
Trong lòng cô không tránh nỗi cảm giác hụt hãng, tủi thân.
Tuy nhiên, nếu như bọn họ đuổi cô đi rồi, Chu Doãn cũng chỉ có thể thở dài trong lòng, chuẩn bị rời đi.
“Chu Doãn, đừng đi.”
Đúng lúc này Lâm Văn Quyên xuất hiện. Nhìn thấy Chu Doãn chuẩn bị rời đi, cô không kịp chào hỏi Trịnh Huyền Nhã và những người khác mà vội vội vàng vàng chạy tới kéo chu Doãn lại.
“Chị Quyên, sao chị lại để cô ta gia nhập vào nhóm nhạc nữ chúng ta chứ? Chị đã nói với Tiểu Tiểu rồi, nếu như còn trống một vị trí thì chị sẽ cho cậu ấy vào mà?”
Trịnh Huyền Nhã thấy Lâm Văn Quyên làm như vậy thì vô cùng nóng giận.
“Chào chị Quyên ạ.” – Lúc này trông Trương Tiểu Tiểu có vẻ đang rất phiền muộn, cô với Lâm Văn Quyên cũng được coi là người quen của nhau, nhưng bây giờ họ vẫn là người ngoài, cho nên lên tiếng chào hỏi.
“Tiểu Tiểu không được.”
Lâm Văn Quyên quả không hổ danh là chị Quyên trong lòng mọi người, nói rất rõ ràng dứt khoát, thẳng thắn từ chối.
Nói xong, Lâm Văn Quyên quay ra nhìn Trương Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu à, xem được trách chị, nói thật lòng thì lúc chị thành lập nhóm nhạc này chị đã nghĩ đến em, chị cũng đến xem em nhảy nhiều lần rồi, tuy rằng em nhảy rất đẹp nhưng mà vẫn chưa đạt như yêu cầu của chị, thiên phú rất quan trọng. Chị thành lập nhóm Star Girl với tham vọng trở thành ngôi sao hàng đầu của cả nước, việc đào tạo sẽ rất vất và yêu cầu cũng rất khắt khe, nếu như miễn cưỡng tham gia thì em sẽ rất khổ, thậm chí là không theo kịp bọn chị. Hơn nữa đến lúc nhóm nỗi tiếng rồi, dưới ánh đèn sân khấu, khuyét điểm của em sẽ càng bị bộc lộ rõ hơn, cho nên là Tiểu Tiểu, chị mong em hiểu cho CHÍ”
“Ha ha, không có gì đâu chị Quyên, em biết rồi.”
Sau khi nghe xong mặt của Trương Tiểu Tiểu có chút ửng đỏ, hơn nữa nhìn Lâm Văn Quyên từ chối như vậy bản thân còn ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì, vì thế cô ấy chào tạm biệt Trịnh Huyền Nhã cùng những người khác rồi rời khỏi phòng luyện nhảy.
“Được rồi, vậy giờ chị sẽ chính thức giới thiệu cho mọi người, đây chính là Chu Doãn, là thành viên mà chị tự mình lựa chọn, từ hôm nay trở đi Chu Doãn sẽ trở thành một thành niên trong nhóm nhạc Star Girls của chúng ta. Đừng làm khó em ấy, nhất là Huyền Nhã, thân thiết với Chu Doãn một chút đi, còn ra dáng một đội phó nữa không đây.”
Lâm Văn Quyên nghiêm túc nói.
“Vâng.” – Trịnh Huyền Nhã nói.
“Chu Doãn, đây là Trịnh Huyền Nhã, em cũng đã biết rồi, còn người này là Lý Lộ Lộ.” – Lâm Văn Quyên chỉ vào người con gái đứng cạnh Trịnh Huyền Nhã rồi bắt đầu giới thiệu cho Chu Doãn.
“Chào cậu.” – Chu Doãn nói.
Lý Lộ Lộ hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng sát vào người Trịnh Huyền Nhã, có thể nhìn ra quan hệ giữa cô ta với Trịnh Huyền Nhã tốt thế nào, hai người cùng chung chiến tuyến.
“Còn người này là Trần ThiếU.” – Lâm Văn Quyên tiếp tục giới thiệu.
Trần Thiếu cũng tương tự như Lý Lộ Lộ, cũng tỏ vẻ lạnh nhạt với Chu Doãn.
“Người này là Hàn Tố Nghiên.” – Lâm Văn Quyên chỉ tay vào cô gái cuối cùng nói.
Không giống như ba người Trịnh Huyền Nhã, thái độ của Hàn Tố Nguyên rất tốt, chủ động nắm tay Chu Doãn, chỉ là thái độ không quá nhiệt tình, chỉ qua loa cho có.
“Sao vậy, Tạ Huân không về cùng với các em sao? Không đi ăn trưa cùng nhau à?”
Lâm Văn Quyên nhíu mày một cái, ở đây chỉ có sáu người, nhóm nhạc Star Girls có tổng cộng là bảy người, hiện giờ thiếu mắt một người, chính là Tạ Huân.
Buổi sáng, Tạ Huân đang tập nhảy với mấy người Trịnh Huyền Nhã, rồi họ cùng nhau đi ăn trưa, nhưng rồi quay lại lại không thấy người đâu.
“Huân Huân nói rằng chiều nay cậu ấy sẽ không tới.” – Trịnh Huyền Nhã nói.
“Đúng vậy, một chiếc Lamborghini đỗ ở trước quán cà phê để đón cô ấy, có khi đến quán bar rồi cũng nên.” – Trong giọng nói của Lý Lộ Lộ mang theo đầy vẻ ghen tị.
“Con bé này giỏi lắm, lại còn ham chơi nữa.” – Lâm Văn Quyên nhíu mày: “Thôi quên đi, chờ con bé quay lại chị sẽ dạy dỗ nó một trận. Mấy người các em tiếp tục luyện tập đi. Chu Doãn, em tới đây, chị dạy chút nền tảng cho em.”
“Vâng.”
Chu Doãn gật đầu, cùng Lâm Văn Quyên đi tới một bên khác.
“Chết tiệt.” – Trịnh Huyền Nhã từ xa nhìn Chu Doãn không khỏi gắt gỏng: “Nếu không phải vì nó thì Tiểu Tiểu sẽ được thêm vào nhóm chúng mình rồi, đều là do con nhỏ này hót tay trên của Tiểu Tiểu.”
“Nhã Nhã nhìn nó đi, nhìn mặt có rẻ tiền không.” – Lý Lộ Lộ ép hai chân thực hiện bài tập khởi động rồi nói.
“Nhã Nhã, mình nghĩ trong lòng con nhỏ đó bây giờ đang rất tự mãn.” – Trần Thiếu cũng bu lại, nghiêng người nói: “Vừa rồi chị Quyên bảo vệ nó như thế, mình nghĩ trong lòng nó bây giờ chắc chắn muốn nổ tung lên rồi, khinh thường chúng mình, nghĩ rằng chúng mình không làm gì được nó.”
“Hừ. Một con nhỏ thối tha như vậy thôi mà còn không xử được, Trịnh Huyền Nhã này còn mặt mũi nào nữa chứ.” – Trịnh Huyền Nhã nhìn chằm chằm Chu doãn, cười lạnh nói: “Chờ đi, tớ sẽ dọn dẹp nó sạch sẽ.”
“Đúng vậy đấy, cho nó biết thế nào là lợi hại, đừng tưởng bọn này dễ bắt nạt.”
“Không thể mặc kệ nó cho nó đắc ý được.”
Lý Lộ Lộ với Trầm Thiến cũng lên tiếng phụ họa.
“Đúng rồi, Tố Nghiên, cậu nghĩ thế nào?” – Trịnh Huyền Nhã nhìn sang bên cạnh, nói vối Hàn Tố Nghiên đang xoay eo trong gương: “Cậu có nghĩ bọn mình nên xử đẹp con nhỏ Chu Doãn kia, không để cho nó tiếp tục lớn lối như vậy không.”
“Ừ, thế nào cũng được.” – Hàn Tố Nghiên dường như không quan tâm tới Trịnh Huyền Nhã, cũng không quan tâm tới Chu Doãn: “Có điều các cậu cũng đừng làm quá đáng quá, Chu Doãn là người mà chị Quyên đưa tới, chị ấy cũng có vẻ rất quan tâm tới cậu ta, hơn nữa chị ấy cũng nói rồi, cậu ấy với chúng mình là một đội mà, các cậu thân thiện chút đi.”
Nói xong, Hàn Tố Nghiên lại quay mặt vào gương mà luyện tập say sưa không dút.
Không thể trông chờ gì vào Hàn Tố Nghiên rồi, Trịnh Huyền Nhã cũng không quan tâm, chỉ cần ba người đã đủ rồi.
“Nhưng mà, Nhã Nhã à, chị Quyên cứ kè kè bên cạnh con nhỏ đó thế kia, chúng mình không tiện ra tay được.” – Lý Lộ Lộ hơi quan ngại nói.
“Cứ chờ đi, rồi cơ hội sẽ xuất hiện thôi.” – Ánh mắt Trịnh Huyền Nhã khẽ động, trông rất giống dáng vẻ của độc nữ.
Bên phía Chu Doãn.
“Chu Doãn, không tệ, tốt lắm, sự dẻo dai cũng như sức bật của em thật sự quá vượt xa tưởng tượng của chị đấy, tốt hơn nhiều so với dự đoán của chị, chị thấy với thiên phú của em thì chỉ cần một tuần thôi là em có thể theo kịp bọn chị rồi, cùng Huyền Nhã với mấy bạn khác huấn luyện cùng với nhau, chị sẽ dạy em mấy động tác liền một lúc nhé.”
Lâm Văn Quyên rất vui vẻ, đang chuẩn bị tiếp tục dạy Chu Doãn thì đột nhiên di động vang lên.
“À, ông chủ quán bar Đông Ly đến rồi à? Được rồi, tôi đến ngay đây.
Cúp điện thoại.
“Chu Doãn, em cứ luyện tập đi nhé, chị ra ngoài một chút, có chút chuyện.”
“Vâng, chị Quyên, chị đi đi ạ.” – Chu Doãn nói.
Ba người Trịnh Huyền Nhã nhìn Lâm Văn Quyên rời khỏi phòng luyện nhảy.
“Nhã Nhã, mau nhìn đi, chị Quyên đi rồi.” – Lý Lộ Lộ vội vàng nói.
“Tớ đã nói rồi mà, kế sách này nhất định có thể khiến chị Quyên rời khỏi.” – Trịnh Huyền Nhã đắc ý nói.
“Chậc chậc, Nhã Nhã à, cậu quá thông minh đi, biết chị Quyên luôn muốn hợp tác với quán bar Đông Ly để tổ chức lễ hội âm nhạc toàn trường, còn cố tình nhờ bạn mình giả làm nhân viên quán bar để gọi điện cho chị Quyên nói rằng cô chủ xinh đẹp kia đã về rồi, chuyển chị Quyên đi thành công, ha ha.” — Trầm Thiến cũng vô cùng ngưỡng mộ Trịnh Huyền Nhã.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, bây giờ chị Quyên đã không còn ở đây rồi, đã đến lúc cho con nhỏ kia nêm mùi đau khổ.”