TẬN THẾ ĐÀN THÚ

Cain không để ý suy nghĩ nhiều, cầm khăn tắm và quần áo để thay lên, tông cửa xông ra phóng tới nhà tắm, mau mau tắm một cái quan trọng hơn!

Mấy người quân nhân thi hành xong nhiệm vụ trở về doanh địa, lúc đi qua nhà tắm, chỉ thấy một bóng người nhanh như chớp xông đến chỗ bọn họ, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn một trận gió lớn thổi qua, cửa chính nhà tắm bùm một tiếng bị người đụng vỡ, tiếng xoành xoạch vang lên làm cho mọi người cả kinh sững sờ tại chỗ.

Một quân nhân lấy lại tinh thần, kỳ quái hỏi: "Đau bụng không phải nên chạy tới nhà cầu sao?"

Cain mở van, vòi hoa sen phun nước lạnh vào người, kích thích anh rùng mình mấy cái, da gà vọt lên một mảnh, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, nhưng chỗ kia lại vẫn như trụ chống trời, đầy sinh lực đối kháng với ý chí của anh.

Cain chửi nhỏ một tiếng, cắn răng nghiến lợi nói: "Tao cũng không tin không làm cho mày mềm được!"

Anh vặn nước thành lớn nhất, gở vòi hoa sen xuống, nhắm ngay mục tiêu vọt mạnh, trong miệng không ngừng hô quát: "Đi xuống đi xuống!! Con mẹ nó mày đi xuống cho ông!! Cái gì? Còn dám bướng bỉnh, xem ông xối lạnh chết mày!"

Cain chú tâm chiến đấu lâu dài ở với thằng em của mình, hoàn toàn quên mất đây là doanh địa hay là nhà tắm, thời gian này nhất định sẽ có rất nhiều quân nhân tới tắm.

Cửa chính nhà tắm bị người đẩy ra, Healy và An Đức khoác khăn tắm cười nói đi vào, thấy dáng vẻ Cain đang vật lộn với thằng em của mình, đầu hai người liền kéo vạch đen, An Đức nhẹ buông tay, chậu nước rửa mặt rơi trên mặt đất.

Điện thoại vang lên, Lâm Gia đang ngồi trước bàn làm việc cầm ống nghe lên, vừa viết tài liệu vừa nói: "Alo, đây là chỗ y liệu khu E7 thành phố Hải Phỉ."

"Tiểu Gia sao? Là anh, Lannok. Hơn mấy tháng không gặp em, nghĩ đến anh liền ngủ không yên."

"Làm trò, tuần trước không phải anh vừa tới gặp em sao?"

Lannok ở đầu điện thoại bên kia khẽ cười mấy tiếng: "Không phải em nói cho anh biết, một ngày không gặp như cách ba năm sao?"

Trên trán Lâm Gia tràn đầy vạch đen, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn kể từ khi cô dạy một chút thành ngữ tục ngữ Trung Quốc cổ cho mấy tên này thì thỉnh thoảng liền bị bọn họ lấy ra ứng dụng trên chính người cô.

"Khụ khụ, anh cố ý gọi điện thoại đến phòng làm việc của em không phải là vì kể khổ tương tư với em chứ? Nói nhanh một chút, em đang bận đấy." Lâm Gia cầm lấy một quyển tài liệu, vừa viết vừa nói điện thoại.

"A...... Thật ra là Cain, gần đây cậu ấy rất...... Khổ sở."

"Anh ấy bị thương sao? Hay là công việc phạm sai lầm bị xử phạt rồi." Lâm Gia dừng bút lại, tuần trước khi Cain được tuyển làm bạn đời chỉ định, thì anh liền gọi điện thoại cho cô trước tiên, lúc đó anh kích động đến nỗi ngay cả nói cũng nói xong, chỉ luôn miệng nói một câu anh thành công rồi, anh thành công rồi......

"Cái này...... Cũng coi như là bị thương đi." Lannok ấp a ấp úng trả lời.

Lâm Gia vội vàng để công việc trong tay xuống, khẩn trương hỏi: "Anh thật sự bị thương sao? Có nghiêm trọng không? Có nguy hiểm đến tính mạng hay không?"

"Không, không, thật sự không có nguy hiểm đến tính mạng, em đừng vội." Lannok ở đầu điện thoại bên kia theo bản năng gãi gãi đầu, có chút khó nói mở miệng, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn phải giải thích thế nào với Lâm Gia Cain là bị mình và Hoffman giở trò đùa phá đến "Hư" cơ chứ?

"Cái đó...... Tiểu Gia, nếu là sau này Cain không thể cho em cuộc sống ‘ tính ’ phúc (*) thì em ngàn vạn lần không được ghét bỏ cậu ấy......" Lannok nuốt nước miếng, che che giấu giấu nói.

(*): cuộc sống tình dục hạnh phúc.

Lâm Gia nhíu nhíu mày, từ ngữ và lời nói mập mờ của Lannok làm cho cô có loại dự cảm kỳ quái. Cô thẳng lưng lên, giọng nói trở nên nghiêm túc: "Lannok, anh đừng vòng vo nữa. Bây giờ em đã là bạn đời của Cain, em có quyền biết tình trạng thật sự bây giờ của anh ấy."

"...... Được rồi."

Doanh trại thủ đô, Cain vừa lên mặt đất làm nhiệm vụ tuần tra xong trở về liền trốn vào trong kí túc xá.

Buổi sáng anh nhận được điện thoại của Corey, nghe nói sáng mai Lâm Gia sẽ trở lại thủ đô, chính thức xác nhận trở thành bạn đời của anh. Khi Cain nghe được tin tức này, đầu tiên là mừng như điên, sau đó lại lâm vào trong khổ não thật sâu.

Có thể gặp được Lâm Gia dĩ nhiên anh rất vui vẻ, trở thành bạn đời lại càng là chuyện mà mình tha thiết ước mơ, nhưng nghĩ đến mình không cách nào thực hiện "Trách nhiệm đặc biệt" của bạn đời, đột nhiên anh liền cảm thấy cuộc sống thật "Ảm đạm", diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn thủ thân như ngọc lâu như vậy chờ chính là vì muốn chờ một ngày được kết hợp với Lâm Gia này, ai ngờ trả giá cao như thế nhưng cuối cùng lại bị hóa học thiến.

Bình luận

Truyện đang đọc