TẬN THẾ ĐÀN THÚ

Lâm Gia như được đại xá, vội vàng nói: “ Muốn, làm phiền anh quá.” Cô muốn nhanh chóng trốn khỏi hai thú thú ngây thơ đang tranh giành tình cảm này ngay lập tức.

Lâm Gia thò người ra sờ sờ vào móng trước của Ngân Hổ, an ủi: “Ngân Hổ, Dick cũng chưa làm chuyện gì quá quắt với em. Anh nghe lời đi ra ngoài trước đi. Nếu lều cỏ này mà sụp thì tối nay em chỉ có thể ngủ đất thôi đấy.” Ngân Hổ hít hít mũi về phía Dick một cái lại cúi đầu liếm vào mặt Lâm Gia rồi mới chịu đi ra ngoài lều cỏ. ()

Dick ôm Lâm Gia lên phía trên lều, để Lannok vương tay vào: “Trước hết tôi phải kiểm tra thương thế của Lâm Gia một chút đã.” Dick do dự một chút rồi gật đầu, không tình nguyện nhìn Lannok ôm Lâm Gia đi.

“Thiếu tá Lannok, trước khi kiểm tra có thể cho tôi rửa mặt một chút không?” Lâm Gia khẩn cầu. Cũng đã ba ngày rồi trừ ngày hôm qua… lúc tỉnh dậy có dùng khăn lông ẩm lau qua mặt và tay chân một chút, đã mấy hôm rồi cô cũng không được tắm rửa thoải mái. Tối hôm qua lại đổ một thân mồ hôi, bây giờ cảm thấy cả ngươi dinh dính thật khó chịu, vậy mà Dick còn hôn xuống, bây giờ nghĩ lại Lâm Gia thấy thật là làm khó cho Dick.

“Không thành vấn đề.” Lannok ôm Lâm Gia đến một khối đá đã được che kín, nơi đó đã để sắn hai thùng nước ấm.

Lannok lấy từ trong balo ra một cái khăn lông sạch sẽ và một chút sữa tắm,:”Honey, vết thương của em còn chưa lành hẳn có hơi bất tiện, hay là để anh đến giúp em nha.”

Lâm Gia liếc thấy khuôn mặt cười xấu xa của Dick, quả quyết lắc đầu:” Không cần, tự em có thể tắm được….”()

Lannok cươi ha hả bắt lấy cánh tay của Lâm Gia, dùng một giọng nói chân thật đáng tin: “Honey, sao lại không được chẳng lẽ em đã quên quy tắc chung của chúng ta rồi hay sao?  Hơn nữa chiếu cố một nữ bệnh nhân xinh đẹp như vậy là chức trách của bác sĩ.”

Lâm Gia nhíu chặt mày, quả nhiên Lannok đã đạt đến cấp độ cao, ít nhất trước mặt cô Cain còn giả bộ đứng đắn một chút, nhưng Lannok thì ngay cả mặt mũi cũng không thèm để ý, lúc nào cũng có thể bày ra bộ mặt háo sắc mà không cần phải dấu giếm.

Lannok hoàn toàn không để ý đến sự xem thường của Lâm Gia, tự mình bỏ khăn lông vào thùng sắt, chà sát rồi vắt khô, nghiêng đầu híp mắt nhìn Lâm Gia: ‘honey, em tự mình cởi quần áo hay là để anh cởi dùm đây?” ()

Giọng nói lành lạnh của Dick bỗng từ đâu truyền tới: “Cậu giúp Gia cởi, tôi sẽ cởi giúp cậu.”

Chiếc khăn lông trong tay Lannok rơi xuống, rơi vào trong thùng làm nước bắn tung tóe lên mặt anh. Hai tay Lannok ôm trước ngực, vẻ mặt khoa trương, nhìn chằm chằm vào Dick: “Cậu muốn cướp sắc tôi? Tôi đối với đàn ông, à không đối với tất cả giống đực đều không có hứng thú!”

“Tôi cũng vậy.” Dick đi tới, túm lấy cổ áo Lannok, kéo anh đi: “Cho nên tôi sẽ không để cậu cởi quần áo giúp Gia.”

Lannok ngẩng đầu nhìn sắc trời, cười đến xảo trá: “Dick, tôi không thể thân mật với Honey thì cậu cũng không có cơ hội đó đâu.” ()

Dick ngẩn ra, đang muốn hỏi cho rõ thì bỗng thấy thân thể cứng đờ, vẻ mặt trở nên cổ quái. Anh hét lên một tiếng, thân thể kịch liệt rung động, trong chớp mắt cả người đã biến thành một con sư tử trắng như tuyết.

Lannok đứng lên, phủi bụi trên mông, ảo não không thôi nhìn Dick, sờ sờ cằm khoe khoang nói: “Tôi đúng là một thiên tài! Loai thuốc đặc chế này quả nhiên có thể rút ngắn được chu kì bài xích biến dị của nửa thú. Phải nhanh chóng nghiên cứu chế tạo thêm mới được, không đủ dùng không đủ dùng rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc