TẬN THẾ ĐÀN THÚ

Đôi mắt Ruili nhất thời sáng rọi, hơi xấu hổ, ngượng ngùng hỏi: “Tôi thích Timo, hy vọng anh ấy trở thành bạn đời của tôi. Cô… sẽ không ngăn cản tôi theo đuổi anh ấy chứ?”

Ngân Hổ và Dick nghe vậy liền đồng thời dựng thẳng lỗ tai. Còn Timo chẳng hề để ý, ôm bát mãnh liệt uống canh thịt, hoàn toàn không quan tâm các cô nói cái gì.

Lâm Gia không cười không được, lời này Ruili nói ra giống như cô chính là bà mẹ khó tính ngăn cản chuyện tình yêu của con trai mình và cô ấy vậy: “Tôi xem Timo là người thân của mình, đương nhiên hy vọng anh ấy hạnh phúc. Nếu có một cô gái tốt, thương yêu anh ấy, thật lòng thật dạ đối tốt với anh ấy, mà Timo cũng rất vừa ý cô gái đó, vậy thì tôi có lý do gì mà ngăn cản bọn họ ở bên nhau chứ?”

Ruili mừng rỡ như điên, cầm tay Lâm Gia: “Tôi đương nhiên là thật sự thích anh ấy…” Nói còn chưa dứt lời, Timo liền đột nhiên xông đến, lạnh lùng nhấc cô lên ném ra ngoài cửa, sau đó tùy tay đóng cửa lại.

Timo mắt điếc tai ngơ tiếng kháng nghị và tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến, làm như không có chuyện gì xảy ra, kéo Lâm Gia ngồi trở lại trước bàn, tiếp tục vui vẻ gặm bánh bao.

Healy giật giật khóe miệng, trong lòng có chút đồng tình với Ruili. Cùng là người đồng cảnh ngộ, hơn nữa tùy theo tình hình trước mắt mà nói thì khả năng Ruili theo đuổi được Timo còn thấp hơn mình theo đuổi Lâm Gia, tình cảnh này thật sự là… Không mấy khả quan.

Đêm khuya, trong nhà tù đặc biệt của sở phán quan thủ đô, ngọn đèn mờ nhạt chiếu vào trên người hai gã tù phạm.

An Đức ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, mặt chôn ở trong cánh tay, không muốn đối mặt với người đàn ông ngồi ở đối diện anh. Kiều An gặm hết nửa ổ bánh mì đen khô cứng, thức ăn còn lại thì lặng lẽ để vào trong đĩa của An Đức.

Một lát sau, thấy An Đức vẫn là bộ dạng ũ rũ gục đầu xuống, trong lòng Kiều An chợt nổi lên một trận lửa giận, nhịn không được mắng: “Đồ vô dụng! Không phải cậu rất muốn ta chết sao? Đừng có ngay lúc ta còn chưa bị xử bắn thì cậu đã đói chết trước ta như thế.” Bả vai An Đức khẽ run lên, chôn mặt càng sâu.

Trong mắt Kiều An phun lửa, cực kỳ giận dữ, đột nhiên đứng lên, mang theo một trận tiếng xiềng xích trên tay chân vang lên. Hắn bước đi qua tóm lấy áo An Đức, con ngươi phun lửa nhìn thẳng vào mắt anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta một bước đi sai liền không còn đường rút lui. Nếu cậu vẫn còn bộ dáng chán nản như vậy sẽ lại dẫm lên vết xe đổ của ta! Cậu mẹ nó muốn chết sao?!”

An Đức nhìn Kiều An, môi càng mím chặt, hầu kết kích động trượt lên xuống, lỗ mũi vì thở tức giận mà gấp rút đóng mở, vằn đỏ trong mắt dần dần tăng thêm. Trước khi hận ý giấu ở đáy mắt trào ra thì An Đức rũ mi mắt, như cũ im lặng không nói.

Bàn tay Kiều An nắm áo An Đức run rẩy rồi buông ra, hắn lui ra phía sau một bước, yên lặng nhìn An Đức đang gục đầu xuống, cái cằm gần như dán đến ngực, hối hận trong mắt càng thêm dày đặc.

Cửa nhà lao bỗng nhiên bị người mở ra, một sĩ quan vóc dáng cao to đi vào, cũng nhanh chóng đóng cửa sắt lại.

Người tới đứng trước mặt Kiều An, đôi mắt tràn đầy vẻ trào phúng: “Thật sự là cha con tình thâm a, thượng tá Kiều An, hẳn là anh sẽ không quên hiệp định giữa chúng ta chứ?”

Trong mắt Kiều An xẹt qua một tia kinh ngạc, giận tái mặt cười lạnh nói: “Đêm đó ở trấn York người bàn bạc với tôi hẳn là cậu rồi! Thượng tá Mike. Không thể tin được ngay cả cậu cũng phản bội Liên Bang!”

Bình luận

Truyện đang đọc