TẬN THẾ ĐÀN THÚ

Cain nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, thỉnh thoảng đứng lên dán mặt trên vách tường ý đồ nghe động tĩnh phòng cách vách. Ngẫu nhiên nghe được một tiếng giường lay động, anh liền cả kinh nhảy dựng lên, mặt đỏ tía tai hận không thể lập tức xông qua đó xem đến tột cùng là có chuyện gì, nhưng lại không có lá gan thật sự xông vào này.

Trong đầu Cain không ngừng hiện ra hình ảnh Corey và Lâm Gia mây mưa nóng bỏng, chỉ gấp đến độ gắt gao nắm tóc, trong lòng giống như có một trăm con mèo đang cào cấu, vừa đau lại vừa ngứa.  Giờ phút này tâm trạng anh rất quái lạ, vừa chờ đợi Corey nắm lấy cơ hội thổ lộ với Lâm Gia, hai người có thể tiến một bước phát triển, lại vừa không hy vọng đêm nay hai người liền chiều sâu kết hợp. Tuy rằng anh biết rõ bản thân chắc chắc không thể đi tranh đêm đầu của Lâm Gia, nhưng ít nhất Corey cũng phải đợi cho đánh giặc xong được Lâm Gia xác định chính thức làm bạn đời chứ?

Nhớ tới ngày mai phải ra tiền tuyến, có thể Lâm Gia còn chưa có trả lời câu thổ lộ của anh, trong lòng Cain có chút khó chịu. Không có được lời thừa nhận âu yếm của phụ nữ, vạn nhất anh chết trận, vậy sẽ trở thành tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời này của anh.

Cain phiền não bứt tóc ngồi chồm hổm trên giường, trong lòng kịch liệt mâu thuẫn, chà xát tóc thành ổ gà sau đó rốt cục đã hạ quyết tâm, bất luận thế nào đi nữa thì đêm nay anh cũng đều phải ở cùng một chỗ với Lâm Gia! Dù sao anh cũng chính là một tên lưu manh da mặt dày, sợ cái gì? Anh thông suốt đi ra ngoài!

Cain bước xuống giường, lấy đèn pin từ trong ba lô ra, mở cửa định đi đến phòng ngủ của Lâm Gia, ai ngờ lại nhìn thấy một cái bóng đen nửa ngồi xổm trước cửa phòng Lâm Gia, đang dẩu mông đứng ở góc tường nghe lén.

Nhận thấy ánh sáng, tên đó nhanh chóng quay đầu, tia sáng từ đèn pin chiếu vào trên tóc dài màu đỏ vàng của hắn. 

Cain tức giận đến trừng mắt nghiến răng, thấp giọng mắng: "Lannok cậu thằng khốn này..."

Lannok không biết xấu hổ nhếch miệng cười, phất tay ý bảo Cain qua đây, Lannok không nói gì nhưng môi lại mấp máy trào phúng anh: "Đừng giả bộ, không phải tên khốn cậu cũng muốn làm như vậy sao?!"

Trong lòng Cain khinh thường, bĩu môi vẫn là rón rén đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Lannok. Hai người vừa dán đầu đến trên cửa, cửa phòng liền không hề báo trước đột nhiên mở ra. Nửa người đều dựa vào trên cửa- Lannok và Cain bất ngờ không kịp phòng bị, rất bất nhã cùng nhau ngã phịch xuống.

Hai tên khốn nghe lén ở góc tường bị Corey bắt tại trận, trong lòng rốt cuộc có chút xấu hổ, ực kì ăn ý nằm úp sấp trên mặt đất giả chết.

Corey mặc đồ ngủ từ trên cao liếc xuống bọn họ, lạnh lùng nói: "Còn mau không đứng dậy, liền ở trong này nằm sấp đến sáng đi." Lannok và Cain giả vờ không nổi nữa, chỉ đành phải cười gượng đứng lên.

Lannok vừa đứng lên liền rên rỉ cởi quần áo, mắt sói lóe ánh xanh (lục), nhìn chằm chằm Lâm Gia ngồi ở trên giường: "Corey cậu đã được hầu hạ honey vài lần rồi, tôi còn chưa được một đêm nào. Đêm nay liền để cho tôi tới hầu hạ cô ấy đi." Nói xong nhảy dựng lên như sói phóng về phía Lâm Gia.

Tay còn chưa có đụng tới tóc Lâm Gia, anh đã bị Corey và Cain túm cánh tay ném ra ngoài ngã sấp xuống mặt đất.  Cain còn đạp lên mông anh một cái, căm giận mắng: "Cậu mẹ nó có thể rụt rè một chút hay không, xem cậu háo sắc như khỉ vậy!"

Lannok cố gắng một hồi mới xoay người nhảy lên, chỉ vào lều trại nhô cao phía dưới, không biết xấu hổ vui cười nói: "Cậu còn từng được phóng thích qua vài lần tồn trữ bên trong! Còn chim chóc của mình từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng tiến vào tổ chim!"

Cain chậc một tiếng, nâng ngón tay chỉ Corey: " Trưởng quan Corey so với cậu "Tích trữ" còn nhiều hơn, cậu đắc ý cái quái gì!" Mặt Corey tối sầm, nheo mắt lại nhìn về phía Cain, trong mắt lòe sát ý.

Cain rùng mình một cái, chớp mắt nhìn trời, "Đêm nay ánh trăng không tệ..." Lâm Gia quay mặt đi che miệng lại cố gắng nén cười, bả vai lại kiềm không được run run.

Lannok vỗ vỗ bụi đất dưới mông, nhìn lướt qua Corey, tiếp tục không sợ chết khiêu khích:  "Vừa rồi mình đều nghe thấy hết, hắn đã muốn chiếm tiện nghi Lâm Gia, mặc kệ chim chóc của hắn có vào tổ hay không thì chắc chắn cũng quanh quẩn ngoài tổ một hồi. Mà mình thì..."

Corey đen mặt lớn tiếng đánh gãy lời Lannok nói: "Quậy đủ chưa?! Tất cả đều cút khỏi đây ngay cho tôi!"

"Không thể!" Lannok và Cain trăm miệng một lời, vừa rồi còn cãi nhau một hồi nay hai người đột nhiên đoàn kết. Lannok nói: "Theo góc độ y học mà nói, trước đêm đàn ông lên chiến trường thì đều có xúc động muốn lưu lại huyết mạch của mình, thường xuyên khống chế không được muốn XO người khác giới.  Đêm nay tôi muốn ở lại giám sát cậu, tôi không thể cho cậu tổn thương honey!" Mặt Corey hoàn toàn biến thành màu đen.

Lâm Gia rốt cuộc nhịn không được, phụtcười lên tiếng. Ánh mắt ba người đều bị tiếng cười của cô hấp dẫn. Chỉ thấy Lâm Gia chống tay ngồi ở mép giường che miệng cười đến không ngừng được, tóc đen mềm mại như lụa toàn bộ vén qua một bên lộ ra quyến rũ, áo ngủ cợt nhả làm dáng người thon dài lung linh như ẩn như hiện, hai má xinh đẹp như cánh hoa đào, tròng mắt long lanh nước, ngực cao ngất theo tiếng cười nhẹ nhàng rung động, chọc lòng người ngứa ngáy khó nhịn.

Đám người Corey đồng thời nặng nề mà nuốt nước miếng, đôi mắt hận không thể dán trên người Lâm Gia, máu toàn thân nhắm thẳng xuống dưới. Cain đầu tiên chịu không nổi, xoang mũi xông lên một mùi máu tươi, thật đáng buồn lại chảy ra máu mũi.

Lâm Gia bị bộ dạng Cain làm hoảng sợ, vội vàng cầm hộp giấy lên ném tới trên người Cain: "Cain, anh chảy máu mũi!" Cain sửng sốt, ngượng ngùng che cái mũi, kéo khăn tay ra lung tung lau máu mũi.

Lannok gian nan thu lại tầm mắt từ trên người Lâm Gia, khinh bỉ nhìn Cain: "Không có tiền đồ, honey cười cười liền có thể làm cậu chảy máu mũi, nếu cho cậu hầu hạ cô ấy ngủ, không phải cậu sẽ bạo mạch máu sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc