TÀNG HẠ

Sáng thứ hai, cô bạn đi cùng chuyến xe buýt Khâu Chanh vào lớp chung với Hướng Noãn. Vừa đến lớp đã nghe Dư Độ kêu gào: “Cái gì vầy nè anh Châu!”

Cận Ngôn Châu liếc nhìn cậu chàng một cái: “Cậu không biết chữ hay gì?”

Dư Độ oanh oanh: “Đề toán trung học cấp Quốc gia nè trời.”

Sau đó nhìn qua tờ bài thi còn lại, “Đề thi học sinh giỏi Quốc gia môn Vật lý cấp Trung học nữa.”

Lạc Hạ cầm lấy bài thi, nhìn qua rồi nói với Cận Ngôn Châu: “Lát nữa tớ dùng máy in của thầy photo ra một bản khác rồi làm.”

“Ừ.” Cận Ngôn Châu đáp.

Khâu Chanh vừa vào từ cửa sau đã thò người qua, lấy bài thi còn lại từ tay Dư Độ, xem rồi cảm thán: “Cái này là đề thi học sinh giỏi đó hả”

“Úi trời….nhìn là biến khó dữ thần luôn rồi.” Nói xong, cô nàng để lại bài thi lên bàn học Lạc Hạ.

Hướng Noãn không nói gì, đợi Khâu Chanh đặt bài thi xuống rồi cùng cô về bàn của hai người.

Cô lấy sách vở từ cặp của mình ra, nhịn không được hỏi Khâu Chanh: “Hai người họ không đi thi sao?”

Khâu Chanh cười nói: “Mấy năm trước đúng là có tham gia đó chứ, nhưng giờ đang lớp 12 mà, phải quan trọng thành tích học tập hơn ấy mà.”

“Vậy…sao hai người họ vẫn tham gia lớp thi đua theo khối thế……”

Nếu không thi thì học lớp ấy làm chi?

Khâu Chanh lại cười, cô nàng cười đến bả vai run run, “Hướng Noãn này, tớ không ngờ cậu ngây thơ thế luôn đó.”

Sau đó giải thích: “Tuy gọi là lớp thi đua khối, cũng là vì để luyện thi cho mấy người đi thi hai năm trước, nhưng hiện tại đang là giai đoạn chạy nước rút của kỳ thi đại học, lớp thi đua đó đã thành lớp trọng điểm bồi dưỡng học sinh giỏi luôn rồi. Đề thầy cô cho bọn họ giải hoàn toàn không cùng cấp độ khó so với đề của bọn mình đâu.”

Hướng Noãn hiểu rõ rồi, cô gật đầu

Ừ…tóm lại là do cô học không đủ giỏi.

Tiết học sáng nay, Dư Độ cứ oanh oanh chỉ vào bàn học của hai người kia phía sau mình: “Thiệt không phải người nữa mà, nếu hai cậu mà tham gia kỳ thi thì dễ gì cái danh hạng nhất hạng hai rơi lên đầu người khác chứ!”

Hướng Noãn đang ngồi sửa bài, nghe nói thế thì quay đầu nhìn lại bàn học kê ở cạnh cửa sau lớp, cô thấy Lạc Hạ mở miệng cười.

Môi cậu trai giương cao, đường cong rõ ràng được ánh mặt trời chiếu soi càng trong có vẻ vui sướng dịu dàng.

Cặp mắt đào hoa trời sinh cong nhẹ, mang theo ý cười, cứ khiến người khác phải si mê.

Dư Độ thừa cơ béo cò: “Không thì lấy Yakult ăn mừng một tí?”

Lạc Hạ dường như có hừ cười một chốc, giọng điệu lười nhác đáp: “Thế cậu đi mua đi.”

Dư Độ giả đò như bản thân sắp đi mua, cậu chàng đi tới phía sau Lạc Hạ, đột ngột đè cậu ra, tặc lưỡi cười cợt nhã, vói tay vào ngăn bàn Lạc Hạ.

Sau đó lấy ra một chai Yakult.

Lạc Hạ né người, cười mắng: “Biết cướp thật ha!”

Dư Độ hết sức thoả mãn uống Yakult, cười hì hì nói: “Món ngon là món giật được đó mà.”

Lạc Hạ lấy thêm hai chai, đưa cho Cận Ngôn Châu một chai.

Ngay lúc Cận Ngôn Châu muốn đưa tay nhận lấy, cậu rút tay về, tự mình bóc nắp chai bằng giấy bạc, ngửa đầu uống

Sau đó xấu xa cười nhạo: “Ai uống Yakult đều là đồ trẻ con hết đó, cậu đừng có uống.”

Cận Ngôn Châu: “……”

Cậu chàng lấy một chai chưa khui khác, xé mở nắp rồi uống luôn.

Lạc Hạ cố nín cười, trêu chọc: “Cậu là cái đồ trẻ con.”

Giọng Lạc Hạ không lớn, Hướng Noãn cũng ngồi cách Lạc Hạ khá xa, không nghe rõ cậu nói gì, nhưng vẫn thu hết động tác và biểu cảm của cậu ấy vào trong mắt.

Cô phát hiện, cậu ấy sẽ bộc lộ tính tình thiếu niên nghịch ngợm tiềm ẩn trước mặt bạn tốt của mình.

Có điểm trẻ con, có cả chút hư hỏng nữa kìa, giỡn nhây nhưng cũng biết chừng mực.

Làm người ta chẳng có cách nào ngừng u mê cậu ấy cả.

Trong lúc Hướng Noãn còn bận nghiêng đầu về sau xuất thần, Lạc Hạ đã lấy ra thêm hai chai Yakult cuối cùng trong ngăn bàn mình, đưa cho cái người vừa mới nốc hết chai Yakult là Dư Độ

Hướng Noãn về phía sau nghiêng đầu xuất thần khi, Lạc Hạ lại từ bàn thế lấy ra cuối cùng hai bình, đưa cho vừa mới uống xong Yakult Dư Độ.

Dư Độ xúc động vô cùng, mở miệng cảm ơn: “Trời ơi anh Hạ tốt quá….”

Lời còn chưa nói hết, đã nghe thấy tiếng Lạc Hạ cười, không chừa chút mặt mũi nào, đả kích: “Cậu nghĩ nhiều rồi, không phải đưa cho cậu.”

Ánh mắt cậu tuỳ ý hướng về phía chỗ ngồi của Hướng Noãn, nâng cằm nói với Dư Độ: “Đem cho Khâu Chanh và Hướng Noãn.”

Hướng Noãn vô tình chạm mắt với cậu, trái tim không kịp đề phòng mà giật nảy lên, trong nháy mặt quay mặt lại, cúi gục đầu chăm chú nhìn tờ đề trên bàn, nhưng một chữ cô cũng không đọc vào.

Phận ăn ké Dư Độ chột dạ, đành vâng lời mang Yakult tới chỗ Hướng Noãn bên kia.

Hướng Noãn nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, môi không tự giác mím lại, nhịp tim trong lòng ngực đập càng lúc càng nhanh hơn, giống như sắp nhảy ra ngoài tới nơi rồi.

Tay trái cô vuốt phẳng tờ bài kiểm tra trên bàn, làm một động tác dư thừa chứ thật ra tâm chẳng ỏ đấy.

Tay phải dùng sức nắm chặt bút tới mức tự khiến mấy đốt ngón tay của mình trắng bệch cả ra.

Dư Độ đặt hai chai Yakult lên bàn Hướng Noãn, giọng điệu như cười như không: “Anh Hạ cho cậu và đàn chị này.”

Dây thần kinh toàn thân đang căng chặt của Hướng Noãn nhất thời được thả lỏng.

Tim cô nàng bắt đầu bình tĩnh hẳn đi. Sống lưng đang cứng ngắc hơi cong lại một tí, tay cũng không ngừng cái việc vuốt phẳng tờ bài kiểm tra trên bàn.

Hướng Noãn buông bút, không ngẩng đầu, giọng điệu tự nhiên như thường nói cảm ơn với Dư Độ, tone giọng cũng bình thường.

Dư Độ thoải mái đáp: “Đừng khách sáo!”

Sau đó quay về chỗ ngồi của mình.

Tiết bốn chiều nay, thầy dạy lớp thi đua phát đề thi mới nhất của tỉnh cho học sinh của lớp này.

Đáp án mà Lạc Hạ và Cận Ngôn Châu đã làm ban sáng, đương nhiên là đúng hết cả, được thầy giáo đặt một bên.

Chuông tan học reng, Cận Ngôn Châu thu dọn dụng cụ học tập rồi ra khỏi lớp, Lạc Hạ cũng như thường lệ muốn đến thư viện trường.

Trên đường đi khỏi khu dạy học, giọng Cận Ngôn Châu nhàn nhạt hỏi Lạc Hạ: “Quốc Khánh kỳ này cậu có dự định gì không?’

Lạc Hạ nhíu nhẹ mày, sau đó bật cười: “Hôm nay mới ngày mấy? Giờ cậu đã tính đến Quốc Khánh rồi đấy à?”

Cận Ngôn Châu khó chịu nhăn mặt, nói: “Cận Triều Văn nói muốn cả nhà cùng ra ngoài đi du lịch, tớ nhất định sẽ ứ thèm đi rồi đó, ai mà muốn đi cùng hai cái người phụ nữ đó đâu chứ.”

Cậu ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu đến lúc đó cậu không có bận gì thì tớ đến tìm cậu chơi.”

Lạc Hạ đáp ứng: “Ừ, thế cũng được, để tớ về hỏi xem nhà tớ có dự định gì hay không đã.”

Cận Ngôn Châu thuận miệng nói: “Cậu không thể chiều theo ý tớ một lần nào luôn đó hả?”

Lạc Hạ hỏi đùa: “Tớ với cậu thân lắm à?”

Đúng lúc đi khỏi khu dạy học, mà con đường hai người muốn đi cũng khác nhau.

Cận Ngôn Châu ra vẻ hờ hững nói: “Ờ, không thân thiết gì, tớ không có quen cậu.”

Nói xong thì đi về phía bãi đỗ xe.

Lạc Hạ đang cười thì đột ngột nhớ đến gì đó, nói vọng về phía Cận Ngôn Châu: “Sáng mai tiện đường thì mua cho tớ hai phần gạch cua với nhá!”

Trên đường từ nhà Cận Ngôn Châu đến trường có đi ngang một cửa tiệm, gạch cua là đặc sản ở đấy, Lạc Hạ rất thích ăn, nhưng vì không tiện đường, nên mấy năm năm thi thoảng cậu sẽ nhờ người rất chi là tiện đường Cận Ngôn Châu bao bữa sáng bằng gạch cua cho mình.

Cận Ngôn Châu quay đầu lại, khóe miệng cong cong: “Cậu là ai ấy nhở?”

Tình chiến hữu sát cánh kề vai của bọn con trai thường được ví von như tình cảm cha con vậy Lạc Hạ cùng Cận Ngôn Châu cũng không khác biệt gì cho lắm.

Nhưng cân nhắc đến việc mình có điều muốn cầu cạnh người ta, Lạc Hạ không tiếp tục trả lời nhau theo kiểu “Anh là ba cưng” hay nói, chọn một câu trả lời thiệt là an toàn: “Là anh trai cưng!”

Cận Ngôn Châu mỉm cười, quay đầu đi.

Lạc Hạ biết sáng mai cậu chàng nhất định sẽ mua đồ ăn cho mình, cười nhẹ đi bộ đến thư viện.

Hiếm khi Hướng Noãn đến sớm hơn Lạc Hạ một lần.

Cô đứng ở bậc thang, rũ mắt nhìn cậu trai đang từ từ đi đến, ánh mắt chẳng có cách nào dứt khỏi người ta được, mà cũng không dám nhìn quá lộ liễu, cứ chốc lát sẽ dời tầm mắt đi, chốc lát nữa lại nhìn tiếp.

Mải mê làm thế vài lần, Lạc Hạ đã sải chân đi lên bậc thang rồi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, nói với cô: “Vào thôi.”

Hướng Noãn chả ư hử gì, gật gật đầu theo sau cậu vào thư viện. Hai người vẫn ngồi đối diện với nhau ở vị trí cũ

Cậu soạn cho cô vài dạng đề, sau đó giảng bài để cô nắm kiến thức.

Chỉ là buổi học bù này bắt đầu được vài phút, Lạc Hạ vừa định đeo tai nghe, mở mấy bản nhạc thiếu nhi để thả lỏng tinh thần thì có người đã đứng phía đối diện cậu, giống như đang muốn ngồi cùng chỗ với Lạc Hạ và Hướng Noãn vậy.

Lạc Hạ nhấc mí mắt nhìn về phía người đến, phát hiện là bạn học chung lớp thi đua với mình – Tống Hân.

Cô học sinh vui vẻ, trộm cười vẫy tay chào cậu, Lạc Hạ không muốn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong thư viện, không mở miệng chào cô nàng, chỉ gật đầu.

Tống Hân không ngồi xuống ngay, mà cúi người về phía trước, kéo gần khoảng cách với Lạc Hạ, giọng nói mềm mại dịu dàng dò hỏi: “Tớ có thể ngồi ở đây không?”

Lạc Hạ dựa người về lưng ghế phía sau, thấp giọng “Ừ” một tiếng.

Thật ra cô nàng cũng không cần hỏi cậu làm gì. Thư viện cũng không phải do nhà cậu mở, bàn đang ngồi cũng là bàn lớn, ngồi bốn người cũng đủ, nếu cô không hỏi gì mà ngồi xuống luôn thì Lạc Hạ cũng chả ngăn cản được.

Hướng Noãn tuy không xen vào giữa bọn họ, nhưng đều để ý đến cả. Đáy lòng cô chua xót, bản thân lại chẳng có tư cách để can thiệp thẳng.

Hướng Noãn hạ tầm mắt, nỗ lực khiến lòng mình bình tĩnh lại, chăm chú vào tờ đề trước mặt.

Không biết có phải vì bị chuyện ban nãy làm ảnh hưởng hay không, cô không chuyên tâm, tốc độ giải đề cũng chậm hẳn đi.

Tống Hân bên kia lấy ra bài thi của mình, làm sơ sơ vài chỗ, từ chỗ ngồi phía đối diện Lạc Hạ, lần nữa đứng lên, cúi nửa người trên tới trước, nhỏ giọng gọi cậu: “Lạc Hạ? Lạc Hạ!”

Hướng Noãn lơ đãng nghĩ, trong lòng cô đã vô số lần lẩm nhẩm cái tên “Lạc Hạ”, thế mà đến tận nay vẫn chưa đủ can đảm để gọi cậu một lần, nhưng cô học sinh bên cạnh mình đây lại có thể dễ dàng gọi tên cậu tự nhiên đến vậy.

Cô không thể ngăn bản thân, thoáng ngẩng mặt, nhìn về phía bên cạnh.

Lạc Hạ đang cúi đầu bấm di động, nghe thấy Tống Hân gọi mình thì khó hiểu ngước mắt, đồng thời duỗi tay tháo tai nghe đang đeo xuống.

Tống Hân đẩy bài thi của bản thân đến, chỉ chỉ câu sai của mình, cười ngọt ngào: “Giảng giúp tớ bài này nha?”

“Tớ nhìn bài giải mà vẫn chưa hiểu cho lắm.” Cô nàng hơi nhíu mày, giọng điệu buồn rầu.

Lạc Hạ không trả lời ngay.

Cậu lấy máy MP3 từ trong túi mình ra, quấn tai nghe gọn gàng rồi đặt lên bàn.

Sau đó đứng dậy, nói với Tống Hân: “Ra ngoài rồi nói.”

Tống Hân lập tức buông bài thi và bút, uyển chuyển nhẹ nhàng sải bước theo Lạc Hạ đi ra ngoài.

Hướng Noãn bị bỏ lại một mình trong lòng cũng khổ sở lắm, nhưng cũng chỉ có thể tự mình an ủi mình thôi.

Mắt cô có chút đỏ, Hướng Noãn quay đầu nhìn ra phía ngoài ô cửa sổ.

Cô vốn chỉ muốn nhìn cảnh vật xa xa cho khuây khoả, trớ trêu thay, cảnh cô thấy vừa khéo là bậc thang có Lạc Hạ đứng với Tống Hân.Hai người bọn họ đối mặt với nhau, cô gái nhỏ ngửa đầu cười, nhìn cậu trai lại là bậc thang có Lạc Hạ đứng với Tống Hân.

Hai người họ đối mặt với nhau, người thiếu nữ ngẩng đầu, tươi cười nhìn về phía cậu trai trước mặt, còn cậu ấy thì rũ mắt nhìn khuôn mặt sáng rỡ của cô gái.

Bọn họ đều xuất sắc đến thế.

Giống như những đôi nam nữ chính trong quyển truyện thanh xuân vườn trường vậy, xứng đôi vừa lứa, khắp người tỏa ra ánh hào quang.

Cảnh này không chỉ không ngăn được hốc mắt sắp trào lệ của cô, trái lại còn khiến cô nàng rơi cả nước mắt luôn.

Hướng Noãn hoảng loạn thu hồi tầm mắt, vươn tay gạt nước mắt, lông mi cô ướt đẫm, mà mu bàn tay cũng không khá khẩm hơn gì.Cô không có can đảm nhìn thêm lần nào nữa, chỉ biết cúi gục đầu nhìn chằm chằm những con chữ mơ hồ nhảy nhót trên trang giấy, cố sức nháy mắt, nuốt nước mắt ngược trở lại.

Không biết bọn họ nói gì bên ngoài, Hướng Noãn thấy sau khi trở lại, Tống Hân thu dọn đồ dùng rồi đi ngay, nhưng cũng chẳng có vẻ gì là buồn rầu, hình như còn mãn nguyện hơn cả khi nãy nữa kìa.

Thậm chí sau khi đeo cặp lên rồi, cô nàng còn cố ý cười nói với Lạc Hạ: “Vậy tớ đi trước đây, cậu nhớ giữ lời đấy nhé.”

Giọng nói Lạc Hạ trầm thấp, nghe không ra cảm xúc gì, chỉ phát ra một chữ “Ừ” trong cổ họng.

Hốc mắt Hướng Noãn đo đỏ, ngồi cứng người trên ghế, tinh thần cô chưa từng hoảng loạn thế này bao giờ.

Từng câu từng chữ trên trang giấy cô đều biến, nhưng nhìn qua, giống như đã nhảy ngay ra ngoài luôn rồi vậy, chẳng còn đọng lại chút gì trong trí nhớ.

Một bàn tay đột ngột xuất hiện trước mặt cô.

Ngón tay cậu trai chạm nhẹ lên mặt giấy, vang lên một tiếng động nhỏ.

Hướng Noãn bị cậu làm cho sững sờ hoàn hồn, ánh mắt rã rời mơ hồ.

Lạc Hạ thấp giọng nói: “Cậu ngẩn người gì đấy? Mười phút trôi qua rồi mà một bài còn chưa làm xong nữa đây nè.”

Hướng Noãn không biết phải nói gì, uất ức nói: “Tớ xin lỗi….”

Giọng nói cô lộ ra vài phần run rẩy, còn như thể đang nghẹn ngào.

Lạc Hạ nói: “Thôi không trách cậu, tiếp tục giải đi.”

Hướng Noãn cúi đầu, cầm bút, nhưng vẫn chậm chạp chưa chịu làm bài.

Trong đầu không tự chủ được, hồi tưởng lại từng động tác từng cử chỉ của cậu. Vì cớ gì mà mỗi động tác tùy tùy tiện tiện của cậu đều có thể khiến người ta không nhịn được mê muội vậy cơ chứ?

Hôm nay tốc độ làm bài của Hướng Noãn thật sự rất chậm, cũng may sau đó những gì Lạc Hạ giảng lại cô đều có thể theo kịp.

Vì sự xuất hiện của Tống Hân, mà tận khi về đến nhà, cả một đêm Hướng Noãn cũng không có cách nào điều chỉnh tâm trạng lại nổi.

Cô cũng không thể nào biết được, Lạc Hạ kêu Tống Hân ra ngoài, chỉ là để nói với Tống Hân mình không thể giảng đề cho cô nàng được.

“Tớ có thể hỏi lý do không?” Tống Hân mở to mắt, thoạt trông có chút yếu đuối đáng thương hỏi lại.

Là vì cậu đang giúp anh họ dạy người ta, người nhà Hướng Noãn cũng đã gửi tiền lương rồi, nên cậu phải toàn tâm toàn ý phụ đạo cho một mình cô trong thời gian này đã.

Đây là phép lịch sự và tôn trọng tối thiểu nhất.

Lạc Hạ bình tĩnh nói: “Đoạn thời gian này của tớ đều thuộc về Hướng Noãn rồi.”

“Xin lỗi cậu.” Cậu nói, “Nếu cậu sốt ruột thì có thể hỏi lại thầy giáo hoặc bạn học khác.”

“Tớ không có gấp!” Tống Hân vội vàng đáp lời, sau đó hỏi: “Vậy bao giờ cậu mới rảnh?”

Lạc Hạ thành thật nói: “Trong thời gian ngắn thì không.”

“Nếu cậu không ngại, thì tớ đưa bài thi của mình cho cậu xem, cũng giống nhau cả.”

Tống Hân gật đầu ngay tức thì, đáy mắt sáng rỡ, vui vẻ đáp ứng: “Được.”

“Hôm nay tớ không có mang, mai sẽ đem đưa cậu.” Lạc Hạ bổ sung.

“Ừ!” Tống Hân đầy mặt ý cười, giọng điệu nhẹ nhàng.

Trước khi trở vào thư viện, Tống Hân bị suy nghĩ trong đầu mình tra tấn không thôi, cuối cùng lấy hết can đảm thấp thỏm hỏi Lạc Hạ: “Lạc Hạ, cậu và Hướng Noãn là đang…..yêu nhau à?”

Nếu không thì sao cậu lại bảo thời gian của mình thuộc về Hướng Noãn.

Lạc Hạ nhăn nhẹ đôi mày, không chút do dự phủ nhận: “Không.”

“Chỉ là đang dạy kèm cho cậu ấy thôi.”

Hết 10.

Bình luận

Truyện đang đọc