TÀNG HẠ

Hướng Noãn gục đầu, đôi mắt mờ mịt giăng một tầng hơi nước khiến tầm mắt cô mông lung hẳn đi.

Nước mắt đột nhiên rơi xuống, đậu trên mu bàn tay hiện rõ gân xanh của anh.

Tay Lạc Hạ hơi lạnh, anh xoay người cô lại định giúp cô lau nước mắt, Hướng Noãn đã vươn tay ôm lấy anh, bàn tay cô siết chặt vòng eo anh, chôn khuôn mặt mình trong lòng anh, bả vai không ngừng run rẩy, thút thít ra tiếng.

Lạc Hạ ôm chặt Hướng Noãn thêm một chút.

Anh khom lưng, bàn tay dịu dàng vỗ về tấm lưng gầy của cô.

Hướng Noãn không định kể chuyện cô đã từng yêu thầm anh năm cấp 3 cho anh hay.

Cô thầm yêu anh, là chuyện của một mình cô, năm đó cũng chỉ là chuyện xao động của riêng cô mà thôi. Hướng Noãn không dám mơ mộng hão huyền về một ngày sẽ được anh đáp lại.

Dù rất muốn anh quay đầu nhìn lại mình một lần nhưng cô vẫn luôn hiểu, Lạc Hạ sẽ không quay đầu lại nhìn cô. Anh là con cưng của trời, là người xuất sắc vô cùng, cũng là người sẽ chỉ luôn nhìn về phía trước.

Thật ra sau này có thể yêu đương với anh, ở bên anh, Hướng Noãn đã nhận được lời hồi đáp từ chàng thiếu niên cô yêu sâu đắm. Dẫu đã mười năm trôi đi rồi nhưng vẫn là một dấu chấm hết đầy viên mãn.

Nhưng anh không chỉ dừng ở đấy. Anh vô tình phát hiện được bí mật cô từng yêu thầm anh, nghiêm túc trả lời cô từng câu rồi từng câu.

Anh đáp lại Hướng Noãn năm 17 tuổi.

Cũng thổ lộ với Hướng Noãn ở hiện tại.

Mới đầu Hướng Noãn có hơi hoảng loạn, nhưng nghe từng câu dịu dàng anh nói lại dần dần thả lỏng. Sau đó thì giống như không kiềm chế được cảm xúc nữa vậy, từng giọt nước mắt không nghe theo lý trí tí tách rơi xuống.

Cô khó chịu lắm.

Cô đã từng, đã từng rất ghen tị với cô gái sau này sẽ nắm tay anh, sẽ thân mật, sẽ hôn anh trong tương lai, nghĩ chắc chắn đó sẽ là cô gái may mắn và hạnh phúc nhất trên thế giới.

Nhưng hóa ra vòng tới vòng lui, người cô ghen tị dạo trước lại là chính bản thân cô.

Người nơi đầu quả tim anh là cô, công chúa của anh vẫn là cô.

Hướng Noãn dụi nước mắt của mình vào áo sơ mi trắng của Lạc Hạ.

Mấy hôm nay làm việc, anh sẽ không kiềm được nghĩ về cô, cũng vì thế mà phát hiện bản thân đã bỏ quên bao nhiêu thứ.

Lần bà ngoại đi lạc, sau khi anh nói với cô đó là bà ngoại anh thì cô rõ ràng đã rất ngạc nhiên, mà Lạc Hạ lúc đó chỉ nghĩ là do Hướng Noãn cảm thấy trùng hợp quá nên có phản ứng như thế, nhưng giờ nghĩ lại thì có lẽ cô còn ngạc nhiên vì đã không nhận ra đó là người bà hay cho kẹo cô khi bé nữa.

Cả hôm anh tỏ tình.

Khi đó thật ra cô có hơi lạ.

Lạc Hạ có thể nhận ra cô có chút động lòng với anh rồi nhưng cô vẫn hoảng loạn bảo muốn suy nghĩ thêm một chút. Cô còn khóc trong ngực anh nữa, anh không nghĩ nhiều, thậm chí gọi cô là túi nước mắt.

Là do anh không hiểu cô.

Lạc Hạ cúi đầu, siết chặt cánh tay ôm cô gái nhỏ vào lòng mình.

Một lúc lâu sau, anh nâng mặt cô lên, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô mà lòng nhói đau, anh luyến tiếc hôn lên hàng mi dài ươn ướt của cô.

“Đừng khóc,” Giọng điệu anh giống như đang dỗ một đứa trẻ vậy: “Hướng Noãn, em đừng khóc.”

Hướng Noãn mím môi, vẫn không kiềm được rơi nước mắt.

Lạc Hạ nếm trọn từng giọt nước mắt cô rơi, mằn mặn, chan chát, hẳn là giống như hương vị của mối tình đơn phương cô dành cho anh năm họ lớp 12.

Lạc Hạ dịu dàng ôm Hướng Noãn, ở bên cô yên lặng đợi cô bình ổn cảm xúc.

Thật lâu sau đấy, Hướng Noãn ngừng khóc.

Lạc Hạ vòng tay riết lấy chiếc eo mảnh khảnh rồi nhìn cô, đè thấp giọng hỏi: “Em muốn ăn gì không?”

Hướng Noãn khóc đến đau cả đầu, mắt thì sưng tấy, cô hít hít cánh mũi đỏ bừng, lắc đầu.

Lạc Hạ thở dài, vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của cô thương lượng: “Anh đến siêu thị mua đồ nấu ăn, em vào tắm nước nóng cho đỡ khó chịu đi nhé.”

“Vâng.” Hướng Noãn ngoan ngoãn gật đầu.

Lạc Hạ ôm người trong ngực không rời, anh nắm tay cô về phòng ngủ. Sau khi đóng cửa cẩn thận rồi mới xuống lầu, ra khỏi nhà mua nguyên liệu nấu ăn.

Hướng Noãn ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt lại, huyệt thái dương đau buốt, đầu óc lại không ngừng nhớ lại những câu anh nói trong phòng sách.

“Anh nhớ được em rồi.”

………..

“Người trong lòng anh là em.”

“Em là cô công chúa của anh.”

……

“…… mỗi một ngày trôi qua anh nhất định sẽ ở bên em.”

“Không chỉ mùa hè mà là cả bốn mùa.”

“Anh yêu em.”

Hướng Noãn che mặt, khóe miệng dưới lòng bàn tay lại bất giác mỉm cười.

Cô ngồi ngốc trông phòng tắm rất lâu, đợi cô chậm chạp thay đồ xuống lầu thì Lạc Hạ đã chuẩn bị gần xong bữa tối rồi.

Ở cùng nhau vài tháng, Lạc Hạ đã sớm nhớ được khẩu vị của cô, đêm nay anh chỉ toàn nấu những món cô thích ăn thôi.

Hướng Noãn khóc tới mức cạn kiệt sức lực nên ăn không ít, sau khi ăn no thì cũng tỉnh táo được chút ít. Hai người cùng nhau dọn dẹp phòng bếp, Hướng Noãn tắt đèn kéo rèm, tìm một bộ phim điện ảnh để lát nữa cùng xem.

Lạc Hạ lên lầu tranh thủ tắm rửa thay đồ một chút, Hướng Noãn đã co gối cuộn người ngồi trên sô pha khi anh thay sang một bộ đồ nhà thoải mái rồi xuống dưới nhà.

Anh đi qua, lúc ngồi xuống cạnh cô mới phát hiện cô đang khóc.

Sao lại có nhiều nước mắt thế nhỉ, hệt như được làm từ nước ấy.

Lạc Hạ thở dài, kéo tay cô rồi ôm cả người cô nàng vào lòng, anh dịu dàng lau đi nước mắt vương trên hàng mi và gò má cô, nhỏ giọng hỏi: “Khóc nhiều thế đầu không đau hả?”

Hướng Noãn bĩu môi, giọng nói mang theo tiếng nức nở giận dỗi: “Đau.”

“Là do bộ phim này buồn quá…..”

Lạc Hạ dở khóc dở cười, “Vậy mình đổi sang xem phim hài nhẹ nhàng nhé?”

Cô lắc đầu.

Còn không cho người ta đổi.

Lạc Hạ bất lực, chỉ có đưa tay dịu dàng lau nước mắt cho cô. Hướng Noãn bắt lấy bàn tay anh rồi nghịch ngón tay anh chàng. Từng ngón tay người đàn ông thon dài, khớp xương rõ ràng khẳng khiu.

Cô mê tay anh từ lúc học cấp ba đến tận bây giờ. Hướng Noãn không biết đang nhớ tới cái gì, khoé miệng thấp thoáng ý cười.

Khoé mi còn động nước mắt của cô cũng vì cười mà loé sáng, chẳng hiểu vì sao lại trông đặc biệt đẹp. 

Hướng Noãn kéo tay anh lên, đặt xuống một nụ hôn, cô nàng học cách hôn lên mu bàn tay người yêu mình từ anh, chỉ không phải là một cô học trò nhanh nhạy, động tác cô nàng vừa vụng về vừa cứng đờ nhưng cũng rất đáng yêu.

Lạc Hạ thoáng ngẩn người.

Anh đột ngột cúi đầu, chuẩn xác quấn lấy đôi môi cô. Bàn tay đang lôi lôi kéo kéo tay anh của cô thoáng siết chặt, cả ngón chân cũng co ro cả lại.

Lần hôn này khiến anh hơi mất tự chủ, thật ra không phải anh không muốn mà là vì hôm qua ở khách sạn vội vã quá, anh muốn để cô có đủ thời gian để chuẩn bị nên mới lần lừ mãi không làm đến bước cuối cùng.

Hơi thở anh nặng nề hẳn đi, giọng nói vừa trầm vừa khàn đầy gợi cảm: “Chuẩn bị tốt rồi à?”

Hướng Noãn bị anh trêu đến mức khó chịu cả người. Cô không nói gì, chỉ sấn tới hôn tiếp.

Lạc Hạ ôm chặt cô gái vẫn đang cổ vũ mình rồi nhẹ nhàng bế cô dậy đi lên lầu.

Máy chiếu trong phòng vẫn đang phát, phim điện ảnh vẫn chuyển sang từng cảnh một nhưng khán giả thì đã rời đi rồi.

Hướng Noãn rơi xuống chiếc giường mềm mại rộng lớn. Trong lúc ý thức rệu rã, cô nhìn thấy Lạc Hạ xé gói, mềm mại hỏi: “Anh mua từ bao giờ thế?”

Lạc Hạ cười cười trả lời: “Tối nay.”

Là lúc đi siêu thị mua đồ ban nãy.

Phòng vẫn mở điều hoà nhưng bầu không khí giữa hai người vẫn ngày càng nóng bỏng hơn. Hướng Noãn bị kéo vào lồng ngực của Lạc Hạ, mái tóc dài của cô bị anh vén sang hết một bên.

Lạc Hạ cúi đầu, hôn lên cổ cô, một nụ hôn đầy thành kính và dịu dàng.

………..

Lạc Hạ ôm cơ thể đã mềm thành nước của Hướng Noãn vào phòng tắm.

Tắm xong, hai người ôm nhau trên giường. Hướng Noãn mệt mỏi gối đầu trên cánh tay anh mơ màng sắp ngủ, Lạc Hạ thì vẫn tỉnh táo.

Anh khảy khảy từng lọn tóc mai của cô dịu giọng hỏi: “Mai có muốn đi biển không?”

“Ở đấy một đêm, sáng sớm hôm sau thì đi ngắm bình minh.”

Hướng Noãn nhắm mắt nhưng vẫn chưa hoàn toàn ngủ, nghe được câu hỏi của anh thì lười biếng nói được.

Lạc Hạ thấy cô thật sự mệt rồi thì cũng không tìm chuyện để nói nữa, anh cúi người hôn lên vầng trán cô, tươi cười lẩm bẩm: “Em ngủ đi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Hướng Noãn nỉ nơi nói câu ấy xong thì ngủ luôn trong vòng tay anh.

Đêm hôm ấy Thẩm thành đổ mưa to.

Nửa đêm Hướng Noãn mơ màng tỉnh dậy, lắng tai nghe thấy tiếng mưa rơi tí ta tí tách ngoài ô cửa sổ.

Đầu óc cô vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, Hướng Noãn ngơ ngác ngồi dậy định xuống dưới lầu rót nước, còn chưa kịp làm gì, Lạc Hạ nằm bên cạnh đã mở bừng mắt.

Anh cũng ngồi dậy, ôm chặt cô, giọng nói lộ ra vài phần lười biếng, khàn khàn hỏi: “Sao thế?”

Hướng Noãn nhẹ giọng nói: “Em muốn uống nước.”

“Đợi anh chút.” Lạc Hạ vừa nói vừa bước xuống giường, xỏ dép lê ra khỏi phòng.

Ít lâu sau anh cầm theo ly nước ấm trở về, ngồi bên mép giường, ôm bả vai Hướng Noãn đút cô uống nước, Hướng Noãn nhắm tịt mắt, thuận thế uống nửa ly nước, Lạc Hạ uống nốt phần còn lại.

Lạc Hạ đặt ly nước rỗng ngay trên chiếc bàn đầu giường rồi nằm xuống giường cùng với cô. Anh ôm lấy cô từ đằng sau, ôm trọn cả người cô nàng vào lòng.

“Trời mưa rồi.” Hướng Noãn lầm bầm.

“Ừ, anh biết.” Lạc Hạ lưu luyến hôn vành tai cô.

Ngay lúc Hướng Noãn định ngủ lại, ngọn lửa hình người mang tên Lạc Hạ lại một lần nữa ập đến. Anh lần theo cánh tay cô, từng đốt ngón tay chiếm trọn lấy từng khe hở bàn tay cô nàng, mười ngón tay quấn quýt.

Hướng Noãn vừa tỉnh táo được một chút lại một lần nữa trầm mê. Cô yêu kiều gọi tên anh: “Lạc Hạ…..”

Mỗi lần như thế Lạc Hạ đều kiên nhẫn mà dịu dàng đáp lại: “Anh đây, anh ở ngay đây.”

Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, từng hạt mưa rào rào ập vào ô cửa kính. Tấm rèm mỏng manh đang không ngừng lung lay theo cơn gió thổi từ máy điều hoà trong phòng.

……

Hướng Noãn ngủ thẳng một giấc đến trưa ngày hôm sau, sau cô khi mở mắt lại phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ của Lạc Hạ.

Nhưng cô nhớ rõ hôm qua bọn họ ngủ trong phòng cô cơ mà. Cả cơ thể dường như đang đón nhận một sự mệt mỏi không tên, Hướng Noãn cố chịu đựng ngồi dậy, vì không mặc quần áo, cô vô thức sực tỉnh, theo bản năng với lấy chiếc chăn mỏng che người mình lại.

Hướng Noãn đang do dự không biết phải về phòng mình lấy quần áo thay như thế nào thì đã thấy bên mép giường có để sẵn một bộ quần áo mới sạch sẽ.

Cô lập tức vươn tay sang chộp lấy cái áo thun rồi mặc ngay vào người, sau đó…….cô thấy lẫn trong chồng áo thun và quần thể thao còn có nội y.

Mặt Hướng Noãn đỏ bừng, tai nóng giống như sắp cháy đến nơi luôn rồi.

Từng ký ức về chuyện vượt rào hôm qua lần lượt hiện lên trong đầu cô nàng, rõ ràng như đang phát một bộ phim điện ảnh vậy.

Hướng Noãn cắn môi, yên lặng mặc quần áo chỉnh tề rồi về phòng ngủ của mình. Coi phát hiện toàn bộ drap trải giường, rèm cửa v….v… đều đã được thay mới cả rồi.

Cả khuôn mặt lại đỏ bừng lên thêm.

Hướng Noãn trốn vào nhà vệ sinh rửa mặt, muốn dùng nước lạnh để hạ nhiệt cho cơ thể.

Lạc Hạ phơi drap trải giường, áo gối, chăn mềm đã được giặt sạch sẽ lên xong, lúc trở về phòng ngủ thì không còn thấy người đâu nữa, anh quay người đi vào phòng ngủ bên kia. Nghe thấy tiếng nước trong nhà vệ sinh, Lạc Hạ nhẹ nhàng gõ cửa.

“Hướng Noãn?”

Trái tim vừa mới bình tĩnh được đôi chút của Hướng Noãn lại tiếp tục nhảy loạn cả lên.

Cô giả vờ bình tĩnh trả lời: “Vâng?”

“Rửa mặt xong rồi thì xuống lầu ăn cơm trưa nhé.” Giọng nói trầm ấm của Lạc Hạ nhiễm đầy ý cười.

Hướng Noãn khom lưng vốc một đợt nước lạnh lên rửa mặt rồi mới nói: “Em biết rồi.”

Lúc cô xuống lầu, Lạc Hạ đang bày chén dĩa.

Hướng Noãn bước tới, người đàn ông quay đầu lại, vui vẻ nhìn thẳng cô. Hướng Noãn mất tự nhiên nhìn qua chỗ khác, vừa đi được mấy bước thì đã bị anh ôm vào lòng.

Hướng Noãn cứng đờ cả người, hàng mi dài chớp chớp, chống tay lên vai anh.

Vẻ mặt Lạc Hạ rất là đứng đắn quan tâm: “Còn đau không?”

Khuôn mặt Hướng Noãn đỏ đến mức sắp chảy máu luôn rồi, cô trốn tránh nhìn đi nói khác, giọng nhỏ như muỗi kêu trả lời: “Vẫn……vẫn ổn.”

Lạc Hạ bật cười, người đàn ông nhướng mày, cúi người hôn cô một cái. Hướng Noãn vô thức níu áo anh. Bao giờ anh cũng hôn dai cả, một lúc lâu sau anh mới buông tay, mãn nguyện nói: “Ăn cơm đi.”

“Chuẩn bị xong quần áo rồi bọn mình xuất phát nhé.”

Hướng Noãn cười cong cả mặt gật đầu nói: “Được.”

Sau buổi trưa, thời tiết vẫn rất sáng sủa, ánh mặt trời soi rọi tới từng ngõ nhỏ. Vì hôm qua có mưa nên không khí hơi lạnh chứ không khô khốc oi bức chút nào.

Hướng Noãn ngồi ghế phụ lái đi cùng Lạc Hạ đến bãi biển.

Cô mở loa phát thanh trên xe, Lạc Hạ nói anh sẽ hát bài mà cô chọn nên Hướng Noãn không chút do dự nào chọn ngay bài Khi Nho Chín.

Lạc Hạ bật cười, vừa lái xe vừa hát cho cô nghe.

Ngoại trừ lần ngâm nga theo tiếng ca sĩ trong quán bar hôm nọ thì anh chỉ hát bài này nghiêm túc nhất vào đêm đông chí năm hai người họ học cấp ba. Tuy lúc ấy cô cũng được nghe trực tiếp nhưng dù sao cũng không phải hát riêng cho mình cô.

Nhưng lần này là anh cố ý hát cho cô, cô là vị khán giả duy nhất.

Đôi lúc Hướng Noãn cũng sẽ hát theo anh vài ba câu.

Đôi mắt hạnh của cô cong cong, tâm trạng rất vui vẻ. Vì loa phát thanh trên xe kết nối với bluetooth của Lạc Hạ nên cô cầm di động anh lên để chọn bài.

Cô tìm bài Gió Mùa Hè mình từng hát rồi bật nhạc lên. Lúc giao diện tự động nhảy sang giao diện bài Gió Mùa Hè, Hướng Noãn ngẩn người nhìn chầm chầm biểu tượng trái tim sáng đỏ. Cô rời khỏi giao diện bài hát, mở trang cá nhân, trong ấy chỉ có lưu một danh sách phát để tên là “Eason.”

Phía trên danh sách phát tự tạo ấy có một danh sách bài hát yêu thích, số bài hát hiển thị trong danh sách yêu thích là 1.

Hướng Noãn nhấn mở, quả thật thấy được bài Gió Mùa Hè.

Chỉ có mỗi một bài đấy thôi.

Hướng Noãn bỗng nhớ lại một câu thoại trong bộ phim điện ảnh cô xem hôm nọ: “Mỗi người đều có một bài hát bí mật của riêng mình.” 

Cô không nói gì, chỉ mỉm cười rời khỏi giao diện app, tắt màn hình rồi để di động lại chỗ cũ.

Thật ra Lạc Hạ đã nghe lại bài này sau hôm thổ lộ với cô.

Lúc ở quán bar, anh nhìn ca sĩ trên sân khấu hát bài Khi Nho Chín, lại chợt nhớ lại dáng vẻ run rẩy cầm microphone của cô trong KTV năm ấy.

Cô hát bài Gió Mùa Hè.

Lạc Hạ đã lên mạng tìm bài hát này rồi lưu lại. Đây cũng là bài hát duy nhất anh nhấn thích.

Đến biệt thự, Lạc Hạ mang hành lý của bọn họ lên phòng ngủ, Hướng Noãn đi theo sau lưng anh nhìn ngắm xung quanh.

Lần trước họ tới đây là kỳ nghỉ ngắn ngủi sau khi tốt nghiệp.

Cô ở cùng Khâu Chanh trong một căn phòng khác, phòng ngủ này khá lớn, có lẽ là phòng của ba chàng trai ngủ năm ấy.

“Anh đã nhờ người đến quét dọn rồi thay drap giường mới cả rồi.” Lạc Hạ thuận miệng nói với Hướng Noãn.

“Ừ, em biết rồi.” Hướng Noãn gật đầu nói.

Lạc Hạ thu dọn hành lý tươm tất rồi ngồi vào mép giường mở nắp chơi nước khoáng.

Hướng Noãn đi đến ban công nhìn ra phía biển xanh thẳm rộng lớn và bầu trời cao ngút ngàn, trên biển cũng có không ít khách đến du lịch.

Lạc Hạ đi tới đứng cạnh cô, nghiêng đầu cười cười ngắm cô nàng.

Đôi mắt Hướng Noãn hơi dao động, giống như mặt hồ tĩnh lặng đột nhiên gợn sóng vậy.

Lạc Hạ nhìn theo tầm mắt cô.

Trên bờ biển có một nhóm thiếu niên thiếu nữ đang vui đùa với nhau.

Anh nhìn thấy, một cô gái trong nhóm ấy vô tình đụng vào người một cậu trai nọ, cô gái nhỏ vội vàng lui về phía sau một bước, cậu trai kia thì quay đầu cười cười với cô.

Trong lúc cô gái thẹn thùng chạy đi, Lạc Hạ và Hướng Noãn đều tinh ý thấy bàn tay bồn chồn không yên của cậu trai nọ. Chắc hẳn là muốn nắm tay người ta nhưng cuối cùng lại không có gan thực hiện.

Thích một ai đó trong lứa tuổi thiếu thời có lẽ đều như thế cả, rõ ràng bản thân rất muốn tới gần, rồi lại không đủ can đảm.

Hướng Noãn cười cười, người đàn ông bên cạnh đã nắm chặt lấy bàn tay cô, mười ngón tay đan xen khăng khít.

Cô quay người nhìn về phía anh.

Hai người nhìn nhau người, cực kỳ ăn ý mang theo máy ảnh, nắm tay nhau đi dạo trên bờ biển cát vàng. Vừa ra khỏi cửa, Lạc Hạ đã đeo giúp cô một chiếc kính râm, Hướng Noãn khó hiểu hỏi anh: “Anh không mang kính thì sao lại đeo cho em?”

Lạc Hạ thở dài, bất lực cười: “Vốn chỉ định mang theo phòng ngừa thôi, nhưng gió biển đang lớn lắm sợ em bị cát bay vào mắt.”

Trái tim cô hơi lỡ nhịp, vì dạo trước lúc lên sân thượng trường học cô cũng bị bụi rơi vào mắt. Anh thật sự quá chu đáo, đến cả việc nhỏ này mà cũng bận tâm đến nữa. Hướng Noãn còn chưa kịp hồi thần, tay đã bị người phía trước kéo đi, cô đi đằng sau anh nửa bước. 

Hướng Noãn cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang quấn vào nhau của hai người họ rồi lại ngẩng mặt nhìn anh, tươi cười vô cùng vui vẻ.

Anh thật sự xem cô là người nơi đầu quả tim.

Tuy Lạc Hạ có nói không cần cố ý gỡ hạc giấy ra xem nhưng Hướng Noãn vẫn mang chai thuỷ tinh đến.

Trước khi ngủ, cô gỡ từng chú hạc giấy ra xem, còn dùng máy ảnh chụp lại vài tấm. Hướng Noãn ngồi giữa đống giấy nhỏ đầy màu sắc, mắt hơi ngấn nước nhưng lại cười tươi vô cùng.

Lạc Hạ cầm máy ảnh, chụp giúp cô một tấm rồi đi đến ngồi cạnh cô.

Lạc Hạ tìm tìm một lát, lấy một mảnh giấy màu hỏi cô: “Hôm ấy vì sao lại viết tên anh thế?”

Trong tay anh là mảnh giấy viết dòng ———-

“07.09.2009, Lạc Hạ, Lạc Hạ, Lạc Hạ.”

Hướng Noãn quay đầu nhìn anh, cô chớp chớp mắt mở miệng hỏi: “Anh không nhớ à?”

Lạc Hạ hơi nhíu mày, “7 tháng 9, là ngày anh dạy kèm cho em.”

Hướng Noãn gật đầu, “Ừ.” Cô cầm mảnh giấy màu ấy, miết theo từng nếp gấp trên giấy rồi nhẹ giọng nói: “Hôm đó là ngày Tống Hân đến thư viện tìm anh.”

“Em rất ghen tị với cô ấy,” cô dừng một chút rồi bật cười, thản nhiên nói tiếp: “Ghen tị với chuyện cô ấy có thể dễ dàng cười nói với anh, gọi tên anh.”

“Còn em thì không làm được.”

Khi đó, tên của anh, là điều cấm kỵ cô không có cách nào thốt nên lời.

Lạc Hạ chỉ nhớ hôm đó là ngày anh dạy kèm cho cô thôi, đối với chuyện có Tống Hân đến tìm thì nếu cô không nhắc chỉ sợ là anh sẽ quên mất thật luôn.

Lạc Hạ ôm cô vào lòng, Hướng Noãn siết mảnh giấy mạ trong tay rồi cũng vươn tay ôm lại anh.

“Có phải cảm thấy rất đáng tiếc không?” Lạc Hạ có chút đau lòng hỏi nhỏ.

Hướng Noãn cười cười, tự nhiên trả lời: “Ừ, tiếc thật đấy.”

Lạc Hạ bế cô lên rồi ngồi xuống giường, anh để Hướng Noãn ngồi trên đùi mình, cô ôm cổ anh, cúi đầu nghịch mảnh giấy trong tay mình, khoé miệng đầy ý cười nói thẳng: “Cũng không chỉ có mỗi chuyện này là tiếc.”

“Suốt năm cuối cấp, em chưa từng gọi tên anh một lần nào hết.”

Đến tận lúc chia tay ở sân bay mới dám kêu một tiếng “Lạc Hạ.”

Vì lúc đó cô cảm thấy nếu không gọi nữa thì có lẽ cả đời cũng sẽ chẳng còn cơ hội để gọi nữa rồi.

“Em cũng tiếc vì chuyện hôm đại hội thể thao khiến em không có cách nào thấy được cảnh anh chạy tiếp sức.”

Lạc Hạ dịu dàng vén tóc mái của cô.

“Còn nữa không?” Anh thấp giọng hỏi.

Còn chứ.

Hướng Noãn bất giác mím môi, bình tĩnh trả lời: “Tiếc nuối nhất có lẽ là chuyện cuối cùng em đã đủ tư cách vào cùng một khoa, cùng một trường đại học với anh rồi nhưng cuối cùng hai ta lại chẳng thể học đại học cùng nhau.”

Cô bâng quơ nói hết một câu, cười cười nhìn Lạc Hạ. Anh không nói gì, chỉ rướn người sang hôn cô, giống như muốn dịu dàng an ủi cô vậy.

“Thật ra cũng không sao,” Hướng Noãn đã sớm chấp nhận hết toàn bộ sự nuối tiếc suốt những năm tháng thanh xuân ấy rồi, cô nhẹ nhàng nói: “Có lẽ những năm tháng thanh xuân luôn chứa đầy những nuối tiếc, ai cũng vậy cả thôi.”

“Chắc anh cũng có sự tiếc nuối riêng nhỉ, giống như chuyện không thể học trọn vẹn chuyên ngành kiến trúc sư mình đã bỏ biết bao nhiêu công sức ấy?”

“Ừ?” Lạc Hạ đồng tình với lời cô nói, sau đó nói; “Nhưng tiếc nuối lớn nhất của anh lại là toàn bộ những chuyện em nuối tiếc đều có liên quan tới anh.” (1)

Hướng Noãn hơi ngây người, sau đó tươi cười ôm mặt anh hôn nhẹ, hơi nâng giọng nói: “Nhưng giờ thì viên mãn rồi.”

“Ta gặp nhau khi thành công, Lạc Hạ.”

“Anh là phiên bản tốt nhất của chính mình và em cũng vậy.”

Lạc Hạ bật cười, nhéo nhéo má cô rồi yêu chiều nói: “Triết lý cao thâm quá nhỉ.”

Hướng Noãn hơi tự hào cười cười: “Là ăn ngay nói thật chứ.”

“Thật ra bây giờ nhìn lại, năm cuối cấp ấy rất trọn vẹn với em.”

Thành tích của cô ngày một tốt hơn, có ba bốn người bạn đối xử chân thành, à, còn có cả người cô thích nữa.

Yêu thầm giống như quả nho chua chua chúng ta đưa tay hái xuống từ giàn nho năm nọ, nhưng đôi lúc cũng sẽ ngọt ngào.

Mà chút ngọt ngào ấy cũng đủ xua tan đi toàn bộ vị chua em đã từng nếm trải rồi.

Em vẫn còn thích nho chín.

Cũng vẫn còn thích anh nhiều lắm.

“Cả quãng đời còn lại của em nhất định cũng sẽ trọn vẹn.” Lạc Hạ cười cười, nhỏ giọng nói với Hướng Noãn.

“Anh cũng thế.” Cô đáp.

Chúng ta nhất định sẽ sống một cuộc sống sinh động và trọn vẹn.

(Trích từ câu nói của Phác Thụ.)

(1) Từ bài Chúng Ta của Trần Dịch Tấn: “Tiếc nuối lớn nhất cuộc đời tôi là mọi tiếc nuối của em đều liên quan đến tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc