TÀNG HẠ

Lễ Nguyên Đán là hoạt động thư giãn cuối cùng của nửa học kỳ đầu.

Chạm ngõ 2010, cũng có nghĩa kỳ thi cuối cùng sắp đến rồi.

Ba ngày sau tết Nguyên Đán, Hướng Noãn đến văn phòng nộp đề thầy Vật lý đã giao dạo trước.

Vừa khéo lúc ấy mới xong tiết chủ nhiệm, thầy Dương cầm theo giáo án đi phía trước, Hướng Noãn từ nhỏ đã rất kính sợ thầy cô giáo không dám đi trước thầy, đành phải ngoan ngoãn lẽo đẽo đằng sau.

Hai người đi vào hành lang khu văn phòng, thầy Dương gặp một thầy khác, hai người thuận miệng đứng trò chuyện với nhau luôn.

Thầy kia tò mò cười hỏi: “Thầy Dương, hạng nhất lớp thầy định thi vào đại học Thẩm à?”

Dương Kỳ Tiến cười trả lời: “Em ấy muốn vào Thanh Hoa, trước đó tôi đã hỏi rồi, em ấy bảo định học khoa kiến trúc.”

“Trường đại học hàng đầu trong nước đấy,” Thầy còn lại than: “Cũng tốt, rất có lý tưởng. Lấy thành tích của em ấy thì việc được tuyển thẳng hẳn sẽ là điều tất nhiên.”

“Hầy, nói mới nhớ, hình như ông Lạc năm đó cũng là tốt nghiệp khoa kiến trúc của Thanh Hoa nhỉ?”

Thầy Dương trả lời: “Đúng vậy, ông Lạc tốt nghiệp xong thì đi du học luôn đấy.”

Hướng Noãn không còn nghe lọt thêm gì nữa.

Trong đầu cô chỉ văng vẳng lại câu nói: “Em ấy muốn thi vào khoa kiến trúc đại học Thanh Hoa.”

Hóa ra cậu ấy muốn làm kiến trúc sư.

Thanh Hoa, khoa kiến trúc.

Hướng Noãn gục đầu, cắn chặt môi.

Cô hơi tự hỏi: “Hướng Noãn, mình có được không đó?”

Có thể là vì tình cờ nghe được nguyện vọng đại học của Lạc Hạ, Hướng Noãn cứ như bị kích thích vậy, ngày càng đắm chìm trong đống bài vở, chỉ hận không thể chui đầu vào sách nữa mà thôi.

Thậm chí còn nhiều lần bỏ bữa trưa.

Đến lần ba, Khâu Chanh cương quyết kéo cô nàng ra khỏi lớp, bực bội lôi Hướng Noãn đến căn tin ăn cơm trưa, nói đùa: “Đến ăn mà cậu còn không chịu, học tới điên rồi đúng không cái vị bạn học này! Coi chừng tẩu hỏa nhập ma luôn đấy nhé.”

Nhiệt độ bên ngoài lớp rất thấp, Hướng Noãn đang đầu óc quay cuồng vì đống bài vở, gặp cái lạnh thì tỉnh táo được chút ít.

Cô cười một cái rồi trả lời Khâu Chanh: “Còn lâu mới tẩu hỏa nhập ma.”

Khâu Chanh nói: “Chưa chắc, cậu bây giờ giống như đang muốn quyết chiến một mất một còn với kiến thức ấy.”

Hướng Noãn thầm thở dài, nỉ non: “Không biết kỳ thi tháng này tớ hạng mấy nữa.”

Khâu Chanh khẳng định chắc nịch: “Đừng lo quá, chỉ cần phát huy bình thường thì cũng đã tiến bộ rất lớn rồi.”

“Tớ chưa từng thấy ai học hành chăm chỉ hơn cậu hết, nếu tớ nghị lực bằng cậu thì đã chẳng phải học lại thế này.”

“Những vẫn chưa đủ mà.” Hướng Noãn nhỏ giọng.

Vẫn chưa bắt kịp được cậu ấy.

“Chưa đủ nữa à?” Khâu Chanh tò mò hỏi: “Cậu định học đại học nào? Điểm bao nhiêu mới đủ vào đấy?”

Mặt Hướng Noãn hơi phiếm hồng, dù không có rõ ràng nhưng dưới làn da trắng nõn mịn màng, trông có vẻ vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng.

Cô chớp hàng mi, vờ bình tĩnh nói: “Khoa kiến trúc đại học Thanh Hoa.”

Mục tiêu của cô là vào cùng trường đại học với cậu.

Muốn xuất sắc như cậu ấy vậy.

Để được cậu ấy nhìn thấy.

Lạc Hạ cũng không nói với ai nguyện vọng đại học của mình, chỉ có cậu bạn thân nhất là Cận Ngôn Châu biết thôi.

Nên Khâu Chanh không biết đây là nguyện vọng của cậu.

Khâu Chanh hơi chớp chớp đôi mắt, im lặng vài giây rồi nói tiếp: “Thế thì đúng là chưa đủ thật, cậu phải cố gắng hơn nữa rồi.”

“Top 100 cũng vẫn không đủ đâu, ít nhất cậu phải lọt vào top 50, dù sao kiến trúc cũng là khoa tiêu biểu ở đại học Thanh Hoa.”

Khâu Chanh nói xong thì vỗ vỗ vai Hướng Noãn, cổ vũ: “Nhưng tớ có cảm giác cậu sẽ làm được thôi, Noãn Noãn à, cậu có đủ tiềm năng để lọt vào mà.”

Hướng Noãn mím môi, không nói gì.

Chỉ còn năm tháng nữa thôi.

Chênh lệch giữa cô với Lạc Hạ vẫn lớn lắm.

Thậm chí cô còn chưa lọt vào được top 500, thì nói gì đến top 50.

Hướng Noãn càng nôn nóng hơn, áp lực cũng tăng gấp bội.

Giữa tháng Giêng, các trường đại học bắt đầu mở cuộc tuyển sinh độc lập.

Lạc Hạ và Cận Ngôn Châu, có cả Chu Giai đã vượt qua cuộc xét duyệt học bạ từ lâu, bấy giờ đang chia nhau đến từng điểm để thi.

Ngày hôm sau, khi bọn học trở về, Thẩm thành đã ngập trong cơn bão tuyết cả ngày dài.

Tiết học trưa hôm ấy, Hướng Noãn đang tập trung giải đề thì đột nhiên bị ai đó chọc bút vào lưng.

Hướng Noãn theo bản năng nghĩ người ngồi phía sau cô là Lạc Hạ, nên cơ thể căng cứng.

Tay phải cầm bút còn vô ý rạch ngang trang vở.

Cô cắn môi, giờ bình tĩnh quay đầu lại phía sau, thấy chỗ ngồi Lạc Hạ trống không.

Không phải Lạc Hạ gọi cô.

Cùng lúc đó, Hướng Noãn bắt gặp ngay đôi mắt đầu lạnh lùng của Cận Ngôn Châu, tay cậu chàng đang cầm bút.

Sống lưng căng thẳng của cô thả lỏng ngay. Cô mờ mịt nhìn cậu đầy khó hiểu.

Giọng Cận Ngôn Châu vẫn lành lạnh như cũ, nhỏ giọng hỏi: “Tắt nguồn di động rồi?”

Hướng Noãn không rõ nữa. Cô lấy di động từ trong túi ra nhấn nút mở nguồn, thấy không phản ứng gì thì mới gật gật đầu trả lời: “Ừ.”

“Mẹ cậu vừa gọi cho tôi, nói không liên lạc được với cậu.” Cận Ngôn Châu quay đầu, không nhìn thẳng cô, kì kì quái quái, ra vẻ tự nhiên nói tiếp: “Hôm nay nhà sẽ cúp điện cả ngày, bà ấy bảo cậu đi với tôi tới phòng nghỉ công ty ngồi, tiết học bù hôm nay cũng nghỉ, bà ấy bàn xong xuôi với anh Trình rồi.”

Lần đầu tiên Hướng Noãn nghe Cận Ngôn Châu nói với mình nhiều thế này, dù chỉ là đang truyền lại nội dung cuộc điện thoại thôi.

Cô gật gật đầu, đáp: “Được, tôi biết rồi.”

“À……” Trước khi Hướng Noãn quay người lại tiếp tục làm đề, cô hỏi: “Hẹn gặp nhau ở đâu bây giờ? Sau khi tan học ấy?”

“Cổng khu học đi.” Cận Ngôn Châu hơi nhăn mày, giống như dốc hết sự kiên nhẫn của bản thân trả lời lại.

Hướng Noãn không gợi chuyện thêm, chỉ ừ.

Bọn họ nói chuyện xong thì cô nàng Chu Giai cũng vào lớp từ cửa sau.

Tiết tư buổi chiều, như thường lệ, Cận Ngôn Châu đi cùng Lạc Hạ đến lớp thi đua.

Sau khi tan học, Hướng Noãn ra khỏi khu lớp học với Khâu Chanh, thấy Cận Ngôn Châu đang đứng chờ bên ngoài. Lạc Hạ cũng đứng ở đấy.

Hướng Noãn vừa xuống bậc thang đã bắt gặp ngay cậu con trai đang đùa giỡn với Cận Ngôn Châu, cơ thể cô thoáng chốc cứng đờ.

Thấy Hướng Noãn đến, Cận Ngôn Châu quay đầu ngay, đi bên cạnh Lạc Hạ cùng nói chuyện đề thi gì đó.

Có lẽ là đề tuyển sinh độc lập hôm qua bọn họ làm.

Hướng Noãn đang nắm tay Khâu Chanh đi phía sau nghĩ thầm.

Tuy tuyết đã ngừng rơi, nhưng mặt đất vẫn còn đống một lớp tuyết dày trắng xóa.

Lúc đi có hơi ẩm ướt, thậm chí còn có chút trơn.

Thế nên Hướng Noãn đi rất cẩn thận.

Tạm biệt Khâu Chanh ở cổng trường, Hướng Noãn theo Cận Ngôn Châu đến một trạm xe buýt khác. Nhưng không ngờ rằng chuyến xe mà hai người lên cũng có cả Lạc Hạ nữa.

Hướng Noãn nhớ muốn về nhà cậu thì không cần phải bắt chuyến này. Chẳng lẽ……cậu đang muốn đến công ty chú Cận với bọn họ à?

Hướng Noãn mím nhẹ môi, nhìn ô cửa sổ xe buýt.

Qua ảnh phản chiếu, Hướng Noãn có thể thấp thoáng thấy hai chàng trai đang đứng hai bên chỗ cô ngồi, giống như hình tam giác vậy.

Nói đúng hơn, hai người bọn họ giống như đang chắn cho cô vậy, phòng khi cô bị ngã hay bị người ta đụng.

Hướng Noãn mấp máy môi, ngơ ngác nhìn dáng vẻ cao lớn trưởng thành đang tươi cười qua ảnh phản chiếu.

Cậu nghiêng đầu, nói với Cận Ngôn Châu lát đến nơi thì nhớ đổi đề thi cho nhau.

Mặt mày chàng trai tuấn tú, mỉm cười tươi tắn, khiến Hướng Noãn không sao dời mắt.

Cô cứ thế, thản nhiên vờ như mình đang ngắm cảnh ngoài ô cửa sổ, lén lút nhìn trộm cậu cả đường đi.

Sau khi xuống xe ở trạm gần công ty, Hướng Noãn đi phía trước hai người. Bọn họ đang vừa đi vừa bàn tán về Hanamichi Sakuragi và Rukawa Kaede. 

Dù Hướng Noãn không thích xem cả truyện tranh lẫn anime nhưng cũng biết đây là nhân vật trong SLAMDUNK

Vì quá nổi tiếng.

Cô lắng tai nghe tiếng cậu nói chuyện, tâm trí như bị giọng nói ấy mê hoặc vậy. Nếu không thì sao cô có thể chú tâm nghe toàn bộ những chuyện bản thân không có chút hứng thú nào đây?

Hướng Noãn yên lặng nghe cậu và Cận Ngôn Châu nói chuyện, không để ý, vô tình bị trượt chân.

Thấy mình sắp ngã, cô còn chưa kịp kêu thì cả người đã được một cánh tay kéo lại.

Cánh tay cậu trai khác cô lắm, ngón tay thon dài, bàn tay to lớn.

Cậu vững vàng nắm cánh tay cô, giúp cô lấy lại thăng bằng.

Cách một lớp áo ấm dày, Hướng Noãn không cảm nhận được thân nhiệt từ lòng bàn tay cậu ấy.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, chỗ bị cậu chạm lại nóng bừng, giống như đốm lửa chậm rãi lan ra đồng cỏ, khiến toàn bộ cơ thể cô như thể bị thiêu trên giàn lửa đỏ.

“Đường trơn, cậu cẩn thận chút.” Lạc Hạ thuận miệng nói.

Tim Hướng Noãn đập loạn, không nói gì, chỉ biết gật đầu lia lịa.

Lạc Hạ dặn dò xong thì quay sang tiếp tục nói chuyện với Cận Ngôn Châu, chẳng biết cô gái nhỏ đi đằng trước bởi vì động tác đỡ ngắn ngủi của cậu mà vui đến mức muốn nhảy cẫng cả lên.

Ba người đến công ty, được chị tiếp tân dẫn đến phòng cho khách.

Sau khi đến nơi, Hướng Noãn lấy xấp đề từ trong cặp mình ra, bắt đầu chuyên chú ngồi làm.

Lạc Hạ và Cận Ngôn Châu lấy vở ra, viết lại đề bản thân thi hôm trước theo trí nhớ rồi đưa đối phương để giải.

Dù đang ở trong phòng khách, có máy điều hòa nhưng tay Hướng Noãn vẫn không ấm lên chút nào, lạnh giống như sắp đông thành đá.

Lực cầm bút cũng không được dứt khoát, nên chữ cô viết ra hơi xiêu vẹo, còn xấu hơn lúc bình thường.

Lạc Hạ, Cận Ngôn Châu giải xong bài thì vừa ngồi thảo luận với nhau vừa hí hoáy viết viết xóa xóa vào cuốn vở của mình.

Hướng Noãn thường đưa tay lên miệng hà hơi cho ấm, những lúc như thế, cô sẽ lén lút nhìn trộm Lạc Hạ một chốc.

Gương mặt cậu trai đang thảo luận đề trông rất tươi tắn và tràn đầy năng lượng. Rực rỡ chói mắt khôn cùng.

Một lúc sau, Lạc Hạ thảo luận đề với Cận Ngôn Châu cũng gần xong rồi, cậu đứng dậy, cầm theo ly nước của mình, kêu Cận Ngôn Châu đưa thêm ly nước trong tay cậu chàng rồi đi khỏi phòng.

Lạc Hạ đi xuống quầy, lễ phép hỏi chị tiếp tân: “Chị có biết phải lấy nước ấm chỗ nào không ạ?”

Chị tiếp tân nhìn cậu con trai cao ráo mặc đồng phục cấp ba trước mặt mình lễ phép gọi chị, có hơi cảm động. Chị cười, chỉ đường cho cậu: “Em đi qua cánh trái, phòng đầu tiên của dãy ấy là phòng trà nước.”

Lạc Hạ trước khi đi còn không quên đáp: “Cảm ơn chị.”

Cậu mang nước ấm về, đặt cả hai ly trước mặt Hướng Noãn.

Hướng Noãn đang chăm chú nhìn câu đề, hai tay xoa xoa vào nhau thấy thế thì hơi dừng động tác. Giây kế, cô ngạc nhiên ngẩng mặt, ngơ ngác nhìn cậu.

Hàng mi Lạc Hạ rũ xuống, nở nụ cười nhẹ, bình thản tự nhiên nói: “Ôm cái này cho ấm tay.”

Nói xong, cậu quay người qua kia tiếp tục thảo luận đề với Cận Ngôn Châu.

Nhịp tim Hướng Noãn hẫng vài giây, thật lâu thật lâu sau cũng vẫn chưa bình thường lại nổi.

Cô cắn môi dưới, cúi đầu nhìn hai ly nước đặt hai bên trái phải, cảm giác lâng lâng không ngừng chạy dọc cơ thể, men theo mạch máu thấm mọi nơi, đến cả dây thần kinh cũng vì quá hưng phấn mà tê dại.

Hướng Noãn thong thả đưa tay, dán cả đôi tay lên hai ly nước.

Hơi nóng từ ly nước tràn vào da cô, đôi tay lạnh cóng nhanh chóng được ủ ấm.

Ngực cũng cảm thấy nóng nữa.

Vui thật đấy.

Sao cậu lại tốt đến thế.

“16.01.2010, cậu ấy đi thi kỳ tuyển sinh độc lập ở trường đại học, mình mong cậu ấy sẽ đạt kết quả tốt.”

“17.01.2010, giọng nói cậu ấy có thể mê hoặc tâm trí mình, rồi mê hoặc luôn cả trái tim mình.”

“17.01.2010, xém chút nữa té ngã, được cậu ấy đỡ. Cậu ấy thật sự đem lại được cảm giác an toàn cho người khác.” 

“17.01.2010, cậu ấy mang cho mình nước để làm ấm tay.”

Kỳ thi cuối học kỳ một của trường cấp 3 rơi vào hai ngày cuối cùng tháng Giêng. Cũng là kỳ thi duy nhất quy định thời gian thi giống thời gian thi đại học.

Ngay sau hai ngày thi là kỳ nghỉ đông.

Hướng Noãn cứ nghĩ cô sẽ không còn được gặp lại Lạc Hạ trong một khoảng thời gian dài, nhưng thầy chủ nhiệm có nói với lớp bốn ngày sau phải trở lại trường nhận bảng điểm.

Hướng Noãn âm thầm vui vẻ. Vì có thêm một cơ hội để gặp cậu ấy.

Đáng tiếc, hôm ấy Lạc Hạ phải tham gia phỏng vấn tuyển sinh của trường đại học. Nên Hướng Noãn vẫn không được gặp cậu.

Sau khi bảng điểm được phát, Hướng Noãn có chút hồi hộp dò tên.

Hạng nhất vẫn như cũ, tổng điểm 725.

Cận Ngôn Châu thì dù trời có sập cũng nằm chễm chệ ngay hạng hai.

Chu Giai hạng ba.

Khâu Chanh đã nhảy lên hạng tư rồi.

Hướng Noãn nhìn tên mình, tổng điểm 607, hạng mười lớp, hạng 389 toàn khối.

Dù vẫn có tiến bộ, nhưng không nhiều bằng hai lần thi trước.

Điều này cũng chứng tỏ Hướng Noãn sẽ càng khó khăn hơn trong việc cải thiện thứ hạng, mà cô cũng chỉ còn bốn tháng nữa thôi.

Trong bốn tháng này, nếu muốn lọt vào top 50 toàn khối, thì cô phải giành được top 5 lớp. Có điều, xếp trước cô đều là những bạn học có nền tảng vững chắc cả rồi.

Trận chiến này thật sự rất khó nhằn.

Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dốc sức chiến thắng từng kỳ kiểm tra trong học kỳ hai thôi.

Năm cuối cấp ba của cô giống như một trận quyết chiến đánh quái thăng cấp vậy.

Kỳ tuyển sinh đại học là boss cuối, những kỳ thi còn lại là boss ải nhỏ.

Cô đánh thắng từng ải quái nhỏ, góp nhặt và thu giữ chiến lợi phẩm cùng kinh nghiệm, tự nâng cấp bản thân để đi khiêu chiến ải cuối.

Mỗi ngày trong kỳ nghỉ đông của cô nàng đều dùng để học bù với Thu Trình.

Điểm số hiện tại của Hướng Noãn đã cải thiện hơn rất nhiều so với dạo trước rồi, cô đã nắm vững kiến thức cơ bản, cũng đến lúc nâng cao kiến thức.

Thu Trình soạn kế hoạch học tập mỗi ngày cho Hướng Noãn, ngày nào cũng giao bài tập cho cô cả.

Hướng Noãn không chỉ hoàn thành bài được giao đúng hạn mà còn sẽ chủ động tìm thêm những dạng đề tương tự khác để ôn luyện.

Gần đến tết âm lịch, công việc cũng Hướng Lâm và Cận Triều Văn cũng ngơi dần, không cần đi sớm về trễ nữa.

Hướng Lâm biết Hướng Noãn từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, phương diện học tập chưa bao giờ khiến bà phải lo âu, nhưng giờ thấy con gái mình ngày đêm vùi đầu vào bài vở như thế thì không khỏi lo lắng đau lòng.

Con cái nhà người khác ai chẳng ham chơi, con gái nhỏ của bà lại chả giống ai cả, nghỉ lễ không chỉ giải quyết đống bài tập trên trường mà còn tìm gia sư học bù thêm nữa.

Hướng Lâm thật sự lo Hướng Noãn chịu áp lực lớn quá, vì thế trước đêm giao thừa, bà đến phòng cô nói chuyện.

“Noãn Noãn à, con không cần học quá nhiều thế đâu, giải tỏa bản thân một chút, đi ra ngoài chơi với bạn đi.” Hướng Lâm dịu dàng nói tiếp: “Đừng thúc ép bản thân thế, nỗ lực nửa năm qua của con mẹ đều thấy cả rồi, việc thành tích con tiến bộ bao nhiêu mẹ cũng biết.”

“Con luôn rất giỏi giang, Noãn Noãn à, con không biết mẹ tự hào vì sinh được một đứa con gái xuất sắc như con biết chừng nào đâu.”

Hốc mắt Hướng Noãn phiếm đỏ. cười nhẹ trả lời: “Con biết mà, con chỉ muốn tranh thủ thời gian tiến bộ thêm thôi, kỳ thi đại học sắp tới gần rồi.”

Hướng Noãn thở dài, hỏi ngược lại: “Con định thi vào trường nào?”

Hướng Noãn cúi mặt, cắn môi, nhỏ giọng: “Khoa kiến trức trường Thanh Hoa ạ.”

Hướng Lâm có hơi bất ngờ, “Khoa kiến trúc?”

Hướng Noãn gật gật đầu, “Vâng.”

“Không phải con thích học nhiếp ảnh à?” Hướng Lâm quan tâm hỏi tiếp, “Sao tự nhiên lại muốn thi kiến trúc thế?”

Hướng Noãn giả vờ bình tĩnh, nói dối không chớp mắt, nhỏ nhẹ nói: “Con thích cả nhiếp ảnh và ngành kiến trúc.”

Hướng Lâm biết con gái mình thoạt nhìn rất ngoan, nhưng thật ra suy nghĩ rất độc lập, cũng rất cố chấp, một khi con bé đã quyết định cái gì rồi thì có dùng sức chín trâu hai hổ cũng chả kéo lại được.

Hướng Lâm không định can thiệp vào quyết định của con gái mình, bà nói: “Con tự hiểu rõ bản thân cần cái gì nhất, thích cái gì nhất là được, dù con có lựa chọn thế nào thì mẹ vẫn luôn dốc hết sức mình ủng hộ cho con.”

Hướng Noãn cười ngọt ngào, gật đầu đáp: “Vâng!”

Sau đó bà khuyên nhủ Hướng Noãn: “Lễ tết Thu Trình sẽ không đến nhà dạy kèm, con cũng tranh thủ nghỉ ngơi chút, chờ ăn hết tết rồi trở lại học cũng chưa muộn đâu.”

Hướng Noãn cười: “Vâng, con biết rồi.”

“Mẹ đừng lo quá, con rất khỏe.”

Hướng Lâm thở dài, không nói gì nữa.

Sáng ngày giao thừa. Hướng Noãn vẫn luôn nhốt mình trong phòng học cả buổi. Gặp phải một câu khó, là câu trong đề tuyển sinh năm trước, cô suy nghĩ mãi mà giải không được. Nhưng hôm nay là giao thừa rồi, làm phiền Thu Trình thì kỳ lắm.

Cuối cùng chỉ có thể cầm theo đề, đến gõ cửa phòng ngủ đối diện.

Cận Ngôn Châu mở cửa, đứng bên trong, làm mặt vô cảm, nhạt nhẽo hỏi: “Chuyện gì?”

Hướng Noãn ngẩng đầu nhìn cậu chàng, khuôn mặt hơi xấu hổ đỏ ửng, nhỏ giọng thành khẩn hỏi: “Cậu có thể giảng giúp tôi câu này không?”

Cận Ngôn Châu nhíu mày, “Học tới điên rồi hả?”

30 tết mà đi kêu cậu giảng đề.

Hướng Noãn hơi ấm ức, cố gắng nài nỉ: “Hai câu thôi, không mất nhiều thời gian của cậu đâu.”

Cô buồn rầu nói tiếp: “Tôi thật sự……” Không biết phải tìm ai.

“Hai câu nào?” Cận Ngôn Châu ngắt lời.

Hướng Noãn đưa ngay hai câu cô không biết làm cho cậu xem.

Cận Ngôn Châu đọc đề một lượt, duỗi tay cầm lấy cây bút trong tay cô, viết vào giấy nháp cách giải đơn giản và mẹo giải bài.

Hai người đứng ngốc ở cửa phòng gần mười mấy phút.

Xong xuôi, Hướng Noãn cảm ơn cậu rồi quay người trở về phòng, tiếp tục giải đề.

Mãi đến bữa ăn tất niên tối muộn, Hướng Noãn mới xuống dưới nhà.

Một nhà bọn họ ăn xong một bữa cơm giao thừa vui vẻ hòa thuận. Hướng Lâm kêu Hướng Noãn đến phòng khách xem chương trình Xuân Vãn trên ti vi với mình.

Hướng Noãn biết mẹ sợ cô về phòng rồi lại tiếp tục vùi đầu học tập nên mới làm thế, dù thật ra cô cũng không định trải qua đêm giao thừa bên đống bài vở.

Hướng Noãn ấm áp trong lòng, cười nhẹ đồng ý, ngồi xuống bên cạnh Hướng Lâm. Nhưng cô không hứng thú với Xuân Vãn cho lắm.

Cũng vì quá buồn chán, Hướng Noãn tự nhẩm tính xem từ giờ đến lúc thi đại học còn được bao nhiêu ngày.

Cô nhớ hôm nay là ngày 13 tháng 2, rồi cũng sực nhớ ra hôm đầu tiên của năm 2010 theo lịch âm là lễ tình nhân 14 tháng 2.

Cô nhìn chầm chầm màn hình di động ngây người, tin nhắn từ Q.Q đã bay đến.

Hướng Noãn nhấn mở giao diện app Q.Q, vào khung chat nhóm lướt xem lịch sừ trò chuyện.

[_ Dư sinh, độ nga /.: Năm mới vui vẻ!]

[Thu Cam: Năm mới vui vẻ nghen ^_^]

[LX: Năm mới vui vẻ]

[Thiếu Gia Cận: Cùng vui.]

[_ Dư sinh, độ nga /.: Ủa, cả hai người đều tham gia phỏng vấn nhể? Kết quả sao rồi? Ok không?]

[LX: Mấy hôm trước có kết quả rồi, tớ đậu khoa kiến trúc Thanh Hoa.]

[_ Dư sinh, độ nga /.: Anh Hạ quá đỉnh! Nhớ đãi tiệc đó nhaaaa.]

[Thu Cam: Má! Dù chị đã lường trước được việc cậu sẽ được tuyển thẳng rồi những vẫn còn kinh ngạc quá đây nè a hahaha.]

[Thu Cam: Nhắc mới nhớ, Noãn Noãn cũng muốn đến học khoa kiến trúc trường Thanh Hoa này! Noãn Noãn à cậu mau ra đây hít chút vận khí của người ta lấy vía đi @Hướng Noãn.]

[_ Dư sinh, độ nga /.: Trời, Hướng Noãn có lý tưởng phết!!!]

Hướng Noãn vì câu nói cô thi vào khoa kiến trúc của đại học Thanh Hoa của Khâu Chanh mà hơi hoảng, sợ bọn họ phát hiện ra gì đó. Nhưng có lẽ vì lời của Khâu Chanh cũng đã khẳng định việc cô muốn đến Thanh Hoa học đã được bàn tới từ trước rồi, thêm cả việc bấy giờ Lạc Hạ mới nói cho mọi người biết mình đậu khoa kiến trúc nên cũng không ai có ý nghĩ gì khác cả.

Hướng Noãn thở phào nhẹ nhõm. 

Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.

[Thu Cam: Cận Ngôn Châu đâu rồi? Có kết quả chưa đấy?]

[Thiếu Gia Cận: Chưa. kết quả của đại học Thẩm đến hơi trễ, cũng phải chờ sang năm sau.]

[Thu Cam: Chị cá nhất định cậu cũng sẽ đậu thẳng cho mà xem.]

[_ Dư sinh, độ nga /.: Tớ cũng cá.]

[_ Dư sinh, độ nga /.: Nên là cậu nhớ mời cơm đấy nhá, sau khi nhận được thông báo ấy!]

[Thu Cam: Noãn Noãn đi đâu mất rồi?]

[Thiếu Gia Cận: Bị người lớn kêu ngồi xem Xuân Vãn.]

[Thu Cam: Hahaha, thảo nào không dính được chút không khí vui mừng nào trên này, Noãn Noãn học đến mức dọa tới phụ huynh luôn rồi đấy à?]

[Thiếu Gia Cận: Sáng 30 tết cô nàng kiếm tớ nhờ giải đề:).]

[Thu Cam: Hay! Xứng đáng với mỗi lần tiến bộ của cô ấy thật.]

……

Hướng Noãn không trả lời lại gì.

Cô cầm di động, lướt lên trên, nhìn chầm chầm tin nhắn của Lạc Hạ.

Trong mắt coi chỉ thấy được mấy chữ

——

Đậu thẳng, đại học Thanh Hoa, khoa kiến trúc.

Dù đã sớm biết cậu xuất sắc như thế, được tuyển thẳng là chuyện bình thường nhưng ngay lúc này, tâm trí cô không khỏi rối bời. 

Hướng Noãn vừa vui vừa buồn. Vui thay cho cậu, còn buồn vì biết bản thân không thể xuất sắc như thế.

Khoa kiến trúc đại học Thanh Hoa, chuyên ngành tiêu biểu của ngôi trường danh giá nhất nước.

Cô tự biết bản thân rất khó đậu vào.

Hướng Noãn luôn muốn đuổi kịp cậu, nên mới liều mạng nỗ lực cải thiện điểm số, nhưng dù có thể thì cũng chả bắt kịp được bước chân của cậu.

Cô đã kiệt sức ngay giữa đường rồi, còn cậu thì đang dễ dàng đến đích.

Hướng Noãn bỗng nhiên có chút nản lòng.

Cuối cùng cô cũng nhận ra, ngay từ đầu họ đã là con người của hai thế giới rồi.

Nếu việc thi vào khoa kiến trúc đại học Thanh Hoa đối với cô mà nói còn khó hơn cả lên trời, thì cậu ấy cũng chỉ cách ngưỡng cửa ngôi trường nửa bước chân thôi.

Cô ngồi đờ đẫn hàng tiếng đồng hồ, chìm trong những nghĩ suy.

Như thể dây thần kinh đang căng thẳng bấy lâu bỗng chốc bị đứt đi vậy.

Cảm xúc tiêu cực ập đến bất ngờ, khiến Hướng Noãn suy sụp tinh thần, bắt đầu nghi ngờ và phủ định bản thân.

Hướng Noãn biết nếu cứ tiêu cực thế này mãi thì sẽ không ổn, nên cô cố gắng tự ám thị mình. Hết lần này đến lần khác khẳng định, nỗ lực suốt khoảng thời gian này nhất định sẽ không uổng phí, thành tích sau này chắc chắn sẽ ngày càng cải thiện hơn.

Cô an ủi bản thân, rằng chỉ cần bản thân đủ kiên trì, thì dù cô không thể đứng ngang hàng với cậu thì ít nhất cũng sẽ tốt hơn bản thân của hiện tại rồi.

Chỉ có nỗ lực và chăm chỉ hết mức có thể mới không để mình hối hận về sau.

Phải mất một lúc lâu Hướng Noãn mới bình ổn được cảm xúc.

Cũng đã gần qua năm mới.

Hướng Noãn nói với Hướng Lâm một tiếng rồi mới về phòng mình.

Cô mở khung chat, ra vẻ thản nhiên nhắn một câu: [Tớ đây, tới hít chút vận may!]

Sau đó thoát ra, click mở khung chat của Lạc Hạ.

Lần cuối cùng bọn học nhắn với nhau là ngày đại hội thể thao, 15 tháng 10.

Cô lịch sự cảm ơn cậu, cậu ấy bảo áo khoác lấy từ chỗ Cận Ngôn Châu.

Hướng Noãn nhìn khung chat ngây người một lát, sau đó rề rà gõ chữ, viết một câu “Năm mới vui vẻ”.

Nhưng không dám nhấn gửi đi.

Rồi lại xoá từng chữ, tay nắm chặt di dộng, thở dài.

Cả đầu óc đều nghĩ về chuyện cậu được tuyển thẳng vào đại học Thanh Hoa.

Hướng Noãn lắc lắc đầu, như thể không cam lòng, đánh lại câu “Năm mới vui vẻ” vào khung chat.

Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng pháo hoa nổ bên ngoài ô cửa sổ.

Hướng Noãn ngẩng mặt, nhìn bầu trời đêm rạng rỡ qua ô cửa, thấy từng đợt pháo hoa tô điểm cho những vì sao cao vời vợi trên cao.

Sững sờ mất một lúc, cô nhìn chiếc đồng hồ trên bàn mình.

0h đã điểm.

Hướng Noãn mím môi, nhân lúc bản thân vẫn chưa thôi xúc động, không chừa cho bản thân đường lùi, kiên quyết nhấn vào nút gửi tin nhắn trên khung chat.

Tin được gửi đi.

Kể từ giây phút ấy, hơi thở Hướng Noãn bắt đầu hơi rối loạn.

Cô cầm di động, nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, chờ câu trả lời của cậu.

Trái tim trong lồng cực đập mạnh đến không ngờ, ngay cả thái dương cũng căng thẳng.

Ngay lúc Hướng Noãn còn đang hồi hộp, khung chat đã hiện tin nhắn mới.

[LX: Năm mới vui vẻ.]

Khoảnh khắc nhận được câu trả lời của cậu, môi Hướng Noãn không tự chủ được cong lên, trái tim đầy bất an bắt đầu kích động.

Cô lấy hết can đảm nhắn tiếp.

[Hướng Noãn: Chúc mừng cậu được tuyển thẳng vào Thanh Hoa.]

Cậu nhanh chóng nhắn trả lời.

[LX: Cảm ơn, cũng chúc cậu sớm đậu vào như nguyện vọng của bản thân.]

Lạc Hạ hoàn toàn không biết, chỉ một câu nói của mình mà đã khiến cô nàng Hướng Noãn vốn đang suy sụp tinh thần “lên dây cót” ngay tức khắc.

Hướng Noãn quyết chí đậu khoa kiến trúc Thanh Hoa cho bằng được.

Cô vừa mới nhấn tắt khung trò chuyện của mình với cậu thì bỗng nhìn thấy một tin nhắn khác vừa được nhắn trong khung chat nhóm.

[Lạc Hạ: May mắn nè, cho cậu hít đấy.]

Hướng Noãn ngừng thở trong giây lát.

“14.02.2010, cậu ấy được tuyển thẳng vào đại học Thanh Hoa rồi, đi trước mình không biết bao nhiêu bước.”

“14.02.2010, Hướng Noãn nhất định phải đậu khoa kiến trúc đại học Thanh Hoa đấy nhé, nhất định!”

“14.02.2010, Lạc Hạ à chúc cậu năm mới vui vẻ, lễ tình nhân vui vẻ.”
Khi ấy Hướng Noãn nghĩ rằng kỳ thi đại học là đích đến cuối cùng.

Nhưng sau khi tốt nghiệp cấp ba cô mới hiểu với bọn cô, thi đại học chỉ là điểm bắt đầu cho một cuộc hành trình mới mà thôi.

Điều đó cũng có nghĩa, khi bọn họ bắt đầu một cuộc hành trình mới sẽ phải rời xa nhau.

Hết 23. 

Bình luận

Truyện đang đọc