TÀNG HẠ

Lạc Hạ đi du học được vài hôm thì cũng đến ngày biết điểm thi.

Lúc Hướng Noãn tra điểm, cô hồi hộp đến mức cả tay cũng run rẩy.

Thậm chí còn tra sai tận hai lần.

Khởi động giao diện lại lần nữa, Hướng Noãn thấy được điểm tổng của mình.

702.

Là thành tích tốt nhất của cô trong cả năm lớp 12.

Cận Triều Văn và Hướng Lâm còn đang hạnh phúc không nói nên lời, Cận Ngôn Châu phía sau Hướng Noãn đã nhỏ giọng: “Ổn.”

Khoa kiến trúc đại học Thanh Hoa, tuyệt đối ổn.

Hướng Noãn cắn môi dưới, khóe mắt ướt nhòa, giống như đang vừa khóc vừa cười. Cô nhịn không được nhớ tới Lạc Hạ đang ở phía bên kia đại dương.

Nếu cậu không đi thì có lẽ hai người đã cùng học chung một chuyên ngành ở Thanh Hoa rồi.

Sau đó Cận Ngôn Châu cũng tiến lên tra điểm của cậu.

738.

Ít lâu sau, phía chính phủ công bố thủ khoa khối khoa học tự nhiên.

Là Lạc Hạ.

Tổng điểm 745.

Đây cũng là điểm cao nhất so với những cô cậu thủ khoa đi trước.

Sau khi biết điểm thi đại học, Hướng Noãn nhận được một bộ máy ảnh từ hai người Cận Triều Văn và Hướng Lâm.

Cô cầm chiếc máy ảnh mình ước ao bấy lâu trên tay, thở dài tiếc hận: Nếu nhận được sớm hơn một chút thì tốt rồi.

Nói không chừng hôm chụp ảnh tốt nghiệp, cô sẽ chụp được cho Lạc Hạ một tấm ảnh. 

Chuyện thi đại học thế là xong, Hướng Noãn đã tự sắp xếp lịch trình cho mình trong suốt kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng năm nay rồi.

Cô ghi danh vào lớp dạy nhảy và dương cầm, còn nhận lời làm gia sư dạy thêm nữa.

Thứ tư mỗi tuần học nhảy, thứ ba và thứ năm học đàn dương cầm, thứ bảy đi làm gia sư.

Cả 7 ngày trong tuần, chỉ còn mỗi thứ sáu là rảnh rỗi.

Cô dùng hôm ấy để cầm theo máy ảnh mới toanh, đi ra ngoài chụp phong cảnh, nhân tiện lên dây cót tinh thần.

Kỳ nghỉ hè lần này, Lạc Hạ vẫn còn liên lạc với bọn cô qua Q.Q, chỉ là không thường xuyên lắm, múi giờ lại lệch nhau nhiều quá, mọi người thường không kịp trả lời lại ngay.

Hướng Noãn đi qua rất nhiều địa điểm ở Thẩm thành trong tiết trời oi ả của ngày hè.

Cũng dùng máy ảnh chụp lại rất nhiều khoảnh khắc mà không cần chỉnh sửa sàn lọc gì.

Cửa hàng tiện lợi.

Dãy hành lang dài nối giữa khu học và khu văn phòng giáo viên.

Lớp 13 cuối cấp.

Bàn học của cậu, nơi chàng trai thường ngửa đầu uống Yakult.

Thư viện trường cùng chỗ ngồi cạnh ô cửa sổ, vì để tái hiện cảnh tượng lại một cách chân thật nhất, cô còn cố ý mang theo chiếc dù tím nọ, treo lên vị tri cũ.

Trời đổ mưa to, cả phố thị như thể bị cơn mưa nhấn chìm vậy.

Thư viện của tỉnh, còn có tấm rèm trắng lay động theo làn gió.

Trạm giao thông công cộng, quán xiên nướng, Lý Ký có bánh bao nhân gạch cua và sân bóng rổ đối diện nó.

Ánh đèn đường mờ ảo.

Yakult, kẹo mút, chai nước khoáng và chai thủy tinh đầy ắp những chú hạc giấy.

Vị trí bọn họ ngồi ăn sủi cảo hôm Đông chí ấy, căn phòng KTV và cả ngã tư đường.

Sân thể dục tổ chức đại hội thể thao, khán phòng chuẩn bị cho liên hoan Nguyên Đán.

Phòng khách trong công ty.

Bàn học ngập tràn sách vở và đề cương ôn tập.

Sân thượng trường học, góc khuất dãy hành lang.

Bờ biển mà họ đã từng đến chơi, ánh hoàng hôn rạng rỡ cùng chiếc xe đạp.

Ánh trăng dịu dàng đêm hè.

Sau khi hết kỳ nghỉ hè, Hướng Noãn dùng tiền đi dạy tự thưởng cho bản thân một bộ nanoblock, số tiền còn lại thì đưa cho Hướng Lâm.

Cô đã chụp xong hết ảnh rồi.

Trước hôm đến trường đại học báo danh, Hướng Noãn mở weibo, lấy ID là 2X21.

Sau đó đăng bộ ảnh với kỹ thuật non nớt của mình, đặt tên cho nó là —— Mười Bảy Mười Tám.

Tận lúc này, quãng thời gian cấp ba cúa mới mới hoàn toàn chấm dứt.

Mùa hè dần lẩn khuất, từng cô cậu học chung trong một lớp với nhau bắt đầu một cuộc hành trình mới của bản thân ở ngôi trường mới, dần rời xa nhau.

Khâu Chanh và Cận Ngôn Châu vào trường đại học Thẩm theo đúng nguyện vọng.

Dư Độ học lực bình thường, sang Hải thành học môt trường bên đấy.

Hướng Noãn một mình nhập học trường đại học Thanh Hoa.

Quãng thời gian đầu, ngoài việc học chuyên ngành, Hướng Noãn còn gia nhập hội học sinh, club biện luận và club nhảy.

Ngoài giờ học, cô vẫn giữ thói quen mỗi tuần học dương cầm hai ngày, cũng cố gắng đi chụp ảnh đều đặn, thấy ổn sẽ đăng lên weibo luôn.

Thi thoảng rảnh rỗi hoặc khi cảm xúc không tốt sẽ ngồi xếp bộ nanoblock.

Mùa đông năm ấy, Hướng Noãn đến tiệm cắt tóc, nhân tiện bấm lỗ tai.

Cô vẫn giữ kiểu tóc ngang vai, chỉ là nhuộm lại màu khác. Lỗ tai chỉ bấm mỗi bên rai trái, đeo một chiếc khuyên tai nhỏ màu đen.

Nhưng không lâu sau tai cô bị nhiễm trùng, vật vã hồi lâu mới đỡ dần hơn.

Nhóm chat năm người quạnh quẽ đi hẳn, như thể cô cậu ngồi trên chiếc ghế lớp 13 đã không còn tồn tại nữa rồi.

Sau khi tốt nghiệp, chẳng hiểu vì sao mọi người lại càng lúc càng xa nhau, dù lễ tết hay dịp nào đặc biệt họ vẫn ngồi trò chuyện với nhau, nhưng theo thời gian cũng chỉ còn dư lại sự khách sáo và xa cách.

Đêm giao thừa năm 2011, Hướng Noãn mở giao diện khung chat riêng cùa cô với Lạc Hạ.

Lịch sử trò chuyện của họ vẫn còn dừng ở lần chúc mừng năm mới năm ngoái.

Tuy đã lên đại học được nửa năm, cô vẫn luôn nỗ lực phát triển bản thân, muốn khiến bản thân ngày càng trở nên xuất sắc, đợi đến một ngày nào đó sẽ tự tin tỏa sáng.

Nhưng Hướng Noãn phát hiện, chỉ cần là chuyện liên quan đến cậu ấy, cô vẫn chẳng có cách nào khống chế sự hồi hộp trong lòng.

Hướng Noãn do dự rất lâu, cuối cùng ngay trước phút 0h đêm, gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho cậu.

Bên kia nhanh chóng trả lời: [Năm mới vui vẻ.]

Hướng Noãn có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn. Cô không ngờ cậu sẽ trả lời nhanh thế. Vì hiện tại bên chỗ cậu đang là 4h sáng

Tim Hướng Noãn thình thịch nhảy lên, hơi thở cũng bắt đầu hỗn loạn.

Cô trả lời ngay: [Sao cậu lại thức giờ này?]

[LX: Tớ vừa rửa mặt xong, đang định đọc sách.]

Hướng Noãn cắn môi.

4h sáng dậy để đọc sách.

Cô đột nhiên nhớ lại bản thân một năm trước. Nhưng chắc chắn áp lực của cậu sẽ lớn hơn cô khi ấy nhiều.

Hướng Noãn đã tra hết toàn bộ học sinh liên quan đến việc ra nước ngoài học y sau đêm Lạc Hạ đi rồi.

Qua bên kia, Lạc Hạ phải học y chuyên, mấy năm sau phải vượt qua cuộc thi y học mới có thể học sang khoa ngoại.

Với Lạc Hạ mà nói chẳng khác gì với chuyện bắt đầu lại từ con số không cả.

Khung nhập tin nhắn bị Hướng Noãn gõ tới gõ lui không ngừng, đánh rồi lại xóa, cuối cùng chỉ gửi sang một câu: [Chăm sóc bản thân tốt một chút, năm mới bình an.]

[LX: Cậu cũng thế.]

Sau đó cuộc trò chuyện kết thúc. Hướng Noãn không dám làm phiền cậu, mà Lạc Hạ cũng không bắt chuyện tiếp.

Nửa học kỳ sau, Hướng Noãn cuối cùng cũng có thể thuần thục đánh dương cầm bản —— Canon cung Rê trưởng và cũng đánh trong buổi kỷ niệm thành lập trường.

Rồi cô nàng tiếp đó cũng thành danh trong một đêm.

Không ít các cậu chàng sinh viên đều biết khoa kiến trúc có một cô sinh viên sinh đẹp, có khí chất, vừa biết đánh đàn vừa biết khiêu vũ, quan trọng là còn học giỏi nữa, xếp hạng học lực rất cao, còn giành được học bổng.

Ít lâu sau, Hướng Noãn thắng lớn trong kỳ thi biện luận trường. Dù là chỉ là sinh viên trái ngành nhưng biểu hiện của Hướng Noãn thật sự rất tốt.

Trong số những “đóa hoa đào” nở rộ xung quanh Hướng Noãn, có một cậu trai cùng giành giải trong kỳ thi biện luận vừa rồi muốn theo đuổi cô.

Vì muốn mau thu phục được người đẹp, cậu cố tình tìm hiểu sở thích của cô.

Mua cho cô Yakult, mua bánh bao gạch cua, tặng Hướng Noãn bộ nanoblock mới. Biết khẩu vị của Hướng Noãn cũng bắt đầu tập ăn sầu riêng. Thậm chí còn mời cô đến buổi biểu diễn của Trần Dịch Tấn.

Nhưng Hướng Noãn không nhận cái gì cả, cô ngay thẳng từ chối cậu chàng.

Cũng vì thế cô bỗng giật mình, bản thân không biết từ lúc nào đã đem những thứ thuộc về Lạc Hạ trở thành thói quen và sở thích của bản thân.

Mà đã là thói quen thì khó lòng sửa lại.

Cô không kiềm được mở máy tính, đăng nhập Q.Q

Sau đó nhìn thấy avatar cậu hiển thị chấm xám, là đang không online.

Từ hôm ấy trở đi, Hướng Noãn không còn thấy chấm màu rực rỡ khác nữa.

Cô cũng đã thử nhắn cho cậu vài tin, nhưng cứ như hạt cát trong sa mạc vậy, chẳng có lại một lời hồi đáp.

Có lẽ vì mọi người đều bận chuyện của mình, cả năm trời bọn họ chẳng nhắn với nhau một câu nào, tất nhiên cũng không đề cập gì đến việc nhắn tin với Lạc Hạ không được.

Hai người bọn cô cứ thế mất liên lạc với nhau.

Một năm này, bên Q.Q cũng cho ra mắt chức năng Lọ phiêu lưu* khá hot.

Hôm hạ chí, Hướng Noãn mua về ký túc xá mình ở một chiếc bánh kem. Cô vừa ăn vừa bật máy tính mở giao diện Q.Q, lần đầu tiên buồn chán lướt xem các loại topic.

Hướng Noãn lướt tới một bài.

“Thứ đầu tiên cậu nhớ đến khi nhắc về mùa hè là gì thế?”

Hướng Noãn hơi rụt tay, ngẩn ngơ nhìn.

Trong đầu lóe lên rất nhiều hình ảnh.

Nhưng đều có cùng một bóng dáng.

Cô cắm lại nĩa vào chiếc bánh kem nhỏ, gõ chữ.

“Lạc Hạ.”

Cô giấu kín tình cảm của mình với người quen, thế mà lại thổ lộ với người lạ rất dễ dàng.

Lúc ấy đúng vào giữa trưa, loa phát thanh trường đang phát một bài hát do một sinh viên yêu cầu.

Là giọng hát rất đỗi quen thuộc với Hướng Noãn, ca khúc Đào thải của Trần Dịch Tấn, cô nghe giọng nam trầm chậm rãi hát: “Khi hồi ức của dôi ta vẫn còn vẹn nguyên như thuở trước, thì em lại đặt dấu chấm hết bằng sự ra đi.” (1)

Lòng Hướng Noãn khó chịu lắm, không biết lần thứ bao nhiêu click mở khung chat với Lạc Hạ. Avatar của cậu ấy vẫn luôn xám xịt.

21 tháng 6 năm 2011.

Sinh nhật mười chín tuổi vui vẻ nhé, Lạc Hạ.

Năm 2012, Khâu Chanh cũng ra nước ngoài mà không để lại một lời.

Hướng Noãn lại một lần nữa mất đi liên lạc với người bạn tốt của minh.

Dần đà, Dư Độ và Thu Trình cùng chầm chậm rời khỏi thế giới của cô.

Dù mỗi người đều đã đổi số di động, chỉ để lại Q.Q của đối phương để liên lạc khi cần thiết. Nhưng thật ra họ không còn liên lạc với nhau thêm mấy lần nữa.

Đến nay, người bạn duy nhất trước khi vào đại học của Hướng Noãn chỉ còn lại mình Cận Ngôn Châu.

Mà Hướng Noãn cũng không nói chuyện phiếm gì với cậu chàng cả, chỉ nhắn tin đôi ba câu cho cậu, báo rằng mình có về Thẩm thành hay không thôi.

Từ đầu đến cuối chẳng ai cố tình xa cách, nhưng họ cuối cùng vẫn chầm chậm tách khỏi nhau rồi.

Mùa thu năm 2014, Hướng Noãn học tiếp năm thứ năm đại học, cũng nghiễm nhiên trở thành tiền bối lớn nhất trường.

Vừa khai giảng, cô đã được đàn em mới học năm nhất theo đuổi rồi. Hướng Noãn hết lần này đến lần khác từ chối, dập tắt hết toàn bộ sự nhiệt tình của đối phương.

Cô bạn cùng phòng tên Hạ Vãn của cô có tò mò hỏi trong lúc cả hai đang ăn cơm: “Noãn Noãn, mấy năm nay người cậu từ chối lời tỏ tình sắp đông tới mức chia đội đánh được chả chục trận bóng rổ luôn rồi đó, vẫn chưa gặp được người vừa ý đấy à?”

Hướng Noãn cười cười, nhún vai, “Thật sự không gặp được ai hết.”

Hạ Vãn không tin, nói trúng tim đen cô nàng: “Có người trong lòng rồi nhỉ?”

Bàn tay đang cầm đũa gắp đồ ăn của Hương Noãn hơi dừng, ban đầu cô không để lộ cảm xúc gì nhiều, nên hơi sững sờ khi nghe thấy câu hỏi của Hạ Vãn.

Hạ Vãn vui vẻ cười: “Cậu do dự rồi kìa, nhất định là có người bản thân thích thật rồi!”

Hướng Noãn thở dài, thản nhiên thừa nhận: “Lúc học cấp 3 tớ có yêu thầm một người con trai.”

Hạ Vãn chớp chớp đôi mắt, “Thích tới giờ luôn?”

Hướng Noãn cười hỏi ngược: “Tớ phủ nhận cậu sẽ tin hả?”

Hạ Vãn: “Đương nhiên là không!”

“Nếu cậu đã hết thích người ta rồi thì tại sao trường học bọn mình rõ ràng có nhiều cậu sinh viên vừa đẹp trai vừa tài giỏi đến thế mà chả thấy cậu phải lòng ai hết kia chứ.”

“Cũng có thể là vì tớ chưa gặp được người thích hợp thật mà?” Hướng Noãn cười nói.

Hạ Vạn bĩu môi đáp: “Không gặp được người thích hợp là vì cậu chưa buông được người ta đó thôi.”

“Tớ có nhớ đến một câu nói,” Hạ Vãn chậm rãi đọc từng chữ cho Hướng Noãn nghe: “Thuở thiếu thời không nên gặp người quá xuất sắc!”

Nói xong, cô nàng lại tò mò: “Ai, mau nói tớ biết đi, là chàng trai nào ưu tú đến mức khiến cậu không buông được tới tận hôm nay thế?”

Hướng Noãn dịu dàng cười, trả lời: “Là một chàng trai xuất sắc hơn tớ không biết bao nhiêu lần.”

“Ai mới được?” Hạ Vãn đặc một bộ dạng chuyên chú bà tám.

Hướng Noãn im lặng một lát rồi bỗng nở nụ cười đầy tinh nghịch: “Không thèm nói cậu biết đấy.”

Những ký ức có liên quan đến cậu, cô thậm chí còn ích kỷ đến mức chẳng muốn chia sẻ cho ai cả.

Mùa hạ năm 2015, Hướng Noãn tốt nghiệp đại học Thanh Hoa với thành tích xuất sắc quyết định sang Mỹ làm nghiên cứu sinh.

Trước khi ra nước ngoài, cô về thăm nhà ở Thẩm thành một chuyến.

Ở cạnh người nhà mình hai ngày trời.

Cũng trong hai ngày ngắn ngủi này, Hướng Noãn dọn dẹp phòng mình, đặt một số đồ vật vào hộp.

Có cả chai thủy tinh chưa ngàn chú hạc giấy nhỏ, những quyển lưu bút, giấy tốt nghiệp cấp ba, còn có chiếc máy cấp ẩm mini cậu tặng cô.

Sau đó cô đóng nắp hộp, đóng lại cả tuổi thanh xuân của mình.

Sang Mỹ, Hướng Noãn cố ép mình sửa lại một số thói quen cũ.

Cô không tìm mua sầu riêng và bánh bao nhân gạch cua, khi đi siêu thị cũng không mua Yakult để uống nữa.

Nhưng vẫn nghe nhạc của Trần Dịch Tấn, chơi nanoblock.

Q.Q cũng không còn là công cụ cô hay dùng để liên lạc với bạn bè, thay vào đó là Wechat.

Hướng Noãn bấm thêm bên lỗ tai còn lại, lần này không bị nhiễm trùng.

Mái tóc ngắn để suốt quãng thời gian học đại học cũng được dưỡng dài.

Hướng Noãn vừa bận học vừa bận chuyện cuộc sống, vẫn duy trì thói quen khiêu vũ và đánh đàn, thi thoảng sẽ tham gia vài buổi party do bạn học mời.

Thời gian thấm thoát trôi đi, cái tên Lạc Hạ dường như cũng cách cô càng ngày càng xa.

Mùa đông năm 2016, nước Anh.

Lạc Hạ trở lại nhà mình thuê chung với tiền bối người Hoa trong bệnh viện vào tối muộn, vừa đẩy cửa vào đã nghe tiếng sủi cảo thơm phức.

Cậu xỏ dép lê, vào phòng bếp, nhìn thấy tiền bối Giả Thành đang bày một bàn sủi cảo thịnh soạn thì ngạc nhiên hỏi: “Anh, lấy sủi cảo ở đâu thế?”

Giả Thành hớn hở nói: “Anh phải tất tả ngược xuôi mới mua được phần sủi cảo mang đậm hương vị quê hương thế này đấy.”

Rồi anh đưa phần sủi cảo cho Lạc Hạ, cười nói tiếp: “Chẳng phải hôm nay là ngày đông chí ở nước mình à, phải ăn sủi cảo mới hợp rơ chứ.”

Lạc Hạ nhận lấy phần sủi cảo còn nóng hầm hập, trong đầu nhớ lại vài chuyện.

Người hơi sửng sốt.

Giả Thành nhìn cậu ngẩn người, hỏi: “Nghĩ gì đấy?”

Hai người lần lượt đi khỏi phòng bếp, sau khi ngồi xuống bàn ăn, Lạc Hạ cười nhạt: “Không có gì.”

“Chỉ là đột nhiên nhớ đến việc, có quen một cô gái có sinh nhật vào hôm đông chí mà thôi.”

“Đông chí cũng đâu nhất thiết rơi vào ngày 21.” Giả Thanh thuận miệng nói.

“Nhưng sinh nhật cô ấy thì phải.” Lạc Hạ không chút do dự, đáp chắc nịch.

Cậu nhớ rõ, sinh nhật cô cũng là ngày 21, cách cậu tròn nửa năm.

Năm bọn họ sinh ra, đông chí rơi vào ngày 21.

Giả Thành có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, sau đó mắt đầy ý cười hỏi: “Cô ấy là kiểu con gái thế nào?”

Lạc Hạ nhớ lại rồi đáp: “Nhát gan, hiền lành có hơi hướng nội, dễ hoảng sợ nữa, nói chuyện thường run rẩy giống như sắp khóc tới nơi vậy, không nổi bật lắm.”

Giả Thành bắt đầu đóng vai bà tám trêu ghẹo: “Nghe như quan hệ giữa hai người thân thiết lắm nhỉ.”

Lạc Hạ nuốt miếng sủi cảo nhỏ xuống bụng mình xong xuôi rồi mới mở miệng giải thích: “Cũng không hẳn là thân, bọn em nói chuyện với nhau không nhiều lắm, cô ấy nói với em nhiều nhất là hai câu cảm ơn và xin lỗi thôi.”

Lần này Giả Thanh không đồng tình lắm, hỏi lại: “Không thân mà cậu nhớ kỹ người ta tới vậy à? 6 năm đi qua rồi.”

Lạc Hạ bất lực thở dài, cười nói: “Cô ấy có điểm khiến em rất ngưỡng mộ.”

Giả Thành đầy hứng thú hỏi: “Hả?”

Lạc Hạ nói: “Cô ấy rất mạnh mẽ. là một cô gái có vẻ ngoài yếu đuối mau nước mắt nhưng bên trong là một người không bao giờ chịu khuất phục trước nghịch cảnh.”

“Em luôn nghĩ, khi làm một chuyện gì đó, bỏ cuộc là một việc rất dễ dàng, cái khó là kiên trì tới cuối cùng kìa. Cô ấy kiên trì suốt cả một năm cuối cấp, nỗ lực từ một người gần top 2000 đến top 20, còn thi đậu khoa kiến trúc trường đại học Thanh Hoa.”

“Phi thường thật,” Giả Thành gật đầu khen ngợi, sau đó lại suy tư rồi đùa: “À….Hóa ra em tôi thích kiểu con gái thế này.”

Lạc Hạ: “……”

Cậu cạn lời, sửa: “Là khâm phục.”

Giả Thành nhướng mày, bày tỏ quan điểm của mình với Lạc Hạ: “Tiền đề của chữ thích là cảm giác khâm phục đối phương đấy thôi.”

Lạc Hạ chả biết phải phản bác lại kiểu gì nữa, cậu mệt mỏi quá rồi, mệt tới mức chẳng muốn tranh cãi với tiền bối mình nữa.

Ăn hết phần sủi cảo, Lạc Hạ tắm rửa một lát rồi nằm lên giường trong phòng mình.

Di động mở bài Khi Nho Chín của Trần Dịch Tấn.

Cậu lại nhớ đến hôm nay là đông chí, vừa khéo là sinh nhật Hướng Noãn, định bụng chúc cô tuổi mới vui vẻ.

Mở giao diện Wechat lên rồi mới nhờ, năm người bạn khi trước cậu chỉ thêm bạn tốt trên Q.Q, mà Q.Q thì đã sớm không lên được nữa rồi, bởi thế cũng dần mất liên lạc cùng bạn học cũ.

Dù có số Cận Ngôn Châu, nhưng mấy năm nay cậu luôn tất tả ngược xuôi lo việc học hành nên cũng không điện thường xuyên.

Lạc Hạ ngẩn người cầm di động một lát, cuối cùng bỏ cuộc đặt sang bên cạnh.

Đêm nay vô tình nhắc tới đông chí, nhớ đến Hướng Noãn và không ít những kỷ niệm khi trước.

Lạc Hạ bỗng nhiên nhớ quê nhà kinh khủng.

Nhớ gia đình, nhớ bạn bè.

Nhớ nhung cái nơi ăn ba bữa cơm suốt cả bốn mùa, nhớ cả ánh mặt trời chói chang cùng gió lạnh.

Chú thích:

(1): Đào Thải – Trần Dịch Tấn

*: Lọ phiêu lưu (giống kiểu bức thư trong chai thả trên biển) – Ý của nó là”Có duyên lại liên lạc nhé!” hoặc là “Thôi đừng liên lạc nữa”. Lọ phiêu lưu là một chức năng trong QQ được chính thức ra mắt vào năm 2011, sử dụng trong mail của QQ. Người dùng viết một đoạn mail xong có thể đặt vào lọ phiêu lưu ném ra biển khơi, còn có thể lấy được lọ phiêu lưu, trao đổi tin tức qua lại với chủ lọ.

Hết 26.

Bình luận

Truyện đang đọc