TÀNG HẠ

Thành tích kỳ thi tháng lần hai đến tay học sinh vào hôm đầu tuần.

Hướng Noãn cầm bảng điểm trên tay, không tự chủ được cắn chặt môi.

Trên đầu vẫn là cái tên cũ, Lạc Hạ.

Điểm tổng 730, hạng nhất toàn khối.

Cận Ngôn Châu bám theo sát phía sau.

Lần này Chu Giai đạt hạng ba.

Còn Khâu Chanh thì thi được tận hạng năm.

Đây là lần đầu cô nàng nằm trong top 5 của lớp

Không phải tìm lâu, Hướng Noãn thấy được tên mình.

Hạng mười bốn, Hướng Noãn, tổng điểm 588, 721 toàn khối.

Khâu Chanh cảm thấy mình học lại một năm chỉ để xem thế nào gọi là tấm gương sáng trong làng học tập thôi.

Cô không biết Hướng Noãn hôm nào cũng thức khuya dậy sớm để học bài, nhưng mỗi khi lên lớp, Hướng Noãn đều tận dụng 100% thời gian học thì cô thấy cả.

Khâu Chanh vui vẻ lấy thẳng hai chai Yakult mới mua về từ trong tay Lạc Hạ, chạy đến bàn học đưa Hướng Noãn một chai.

Cô xé mở nắp chai bằng giấy bạc, đầy hứng thú nói với Hướng Noãn: “Cụng ly đê! Chúc mừng Noãn Noãn tiến bộ ngày càng vượt bậc!”

Hướng Noãn cười thật tươi, cũng xé nắp, cụng chai Yakult của mình với chai của Khâu Chanh.

Yakult lành lạnh chua chua, nhưng cô vẫn nếm ra được hương vị ngọt ngào.

Lúc đầu còn chênh lệch 240 điểm, giờ đã được rút ngắn còn 142 điểm rồi.

Hướng Noãn biết càng gần tới kỳ thi tốt nghiệp đề ra sẽ càng khó, nên cô phải luôn dốc sức ôn luyện, mới có thể biết được bản thân cuối cùng giỏi đến đâu.

Cô mong kỳ thi tới sẽ giúp mình lọt vào top 500.

Đổi chỗ ngồi lần thứ hai.

Lần này Cận Ngôn Châu và Lạc Hạ vẫn ngồi vị trí cũ.

Hướng Noãn chuyển đến ngồi cùng Khâu Chanh. Ngồi bàn ngay trước chỗ Lạc Hạ khiến cô vừa mừng vừa lo sợ.

Hướng Noãn dọn đến chỗ mới xong, đặt người ngồi xuống thì sống lưng không kiềm được căng cứng cả lên.

Cô đã cách cậu gần đến thế rồi.

Chỗ ngồi giữa hai người bọn họ chưa từng gần thế này.

Cô thậm chí còn nghe được tiếng cậu thảo luận đề toán với Cận Ngôn Châu.

Giọng cậu trai dù đã cố ý đè thấp nhưng vẫn không mất đi sự trong trẻo, nhẹ nhàng nói từng câu, rõ ràng lưu loát, dễ nghe hệt như tiếng nhạc vậy.

Cận Ngôn Châu kiệm lời nói cách giải khác của mình, Lạc Hai nghe xong thì búng tay một cái, giọng lộ ra vẻ hứng thú: “Cậu được đấy!”

Hành động này của cậu làm khơi lại cảnh tượng khi trước cậu dạy kèm cho cô.

Bởi vì có sự xuất hiện của Tống Hân, cô mất tập trung, cậu cũng búng tay trước mặt cô một cái.

Hướng Noãn len lén bắt chước, nhưng búng không ra tiếng động gì.

Thử lại thêm lần nữa vẫn không được, cô không học theo được.

Tâm trạng Khâu Chanh hôm nay đặc biệt vui vẻ.

Không chỉ vui vì thành tích tiến bộ của tất cả bọn họ, đến cái đồ khờ khạo Dư Độ kia cũng nhảy lên vài hạng, mà còn vì cô và Hướng Noãn cuối cùng cũng đã được ngồi kế nhau rồi, Hướng Noãn thoát kiếp làm bạn cùng bàn với cái cô Chu Giai kia.

Cô nghiêng người, dựa tường, nói với ba người còn lại: “Lát nữa sau khi tan học đi làm một chầu đi! Ăn uống hoành tráng vào! Hôm nay bà đây vui lắm!”

Lạc Hạ cười trả lời: “Được thôi.”

Cận Ngôn Châu nói: “Tuỳ chị.”

Hướng Noãn mở miệng cuối cùng, nhỏ nhẹ: “Tớ không bận gì.”

Khâu Chanh cười hì hì, “Cái tên Dư Độ kia nhất định sẽ vui lắm, cứ nghe đến đi ăn là hận không thể giơ hai tay hai chân tán thành ấy chứ.”

Mọi người quyết định sau khi tan học sẽ đi ăn cùng nhau, rồi làm tăng hai ở quán Karaoke.

Hướng Noãn nhắn tin xin nghỉ học bù một ngày cho Thu Trình, nói đã hẹn đàn chị đi chơi.

Thu Trình ok, sau đó nhắn, nói nhờ Hướng Noãn sau khi đến nơi thì nhắn cho anh địa chỉ quán Karaoke bọn bọ chơi.

Tan học, năm người cùng nhau rời khỏi trường học, lúc dạo tìm quán ăn thì đều thấy quán nào cũng treo mảnh giấy trước cửa, trên giấy viết nhân sủi cảo gì đó, còn kèm theo giá tiền.

Dư Độ khó hiểu hỏi: “Ủa sao toàn bán sủi cảo không thế này?”

Lạc Hạ trầm tư chút, trả lời: “Mai là đông chí.”

Hướng Noãn vốn đang yên lặng cúi đầu, nghe thấy thế thì bỗng ngước mắt nhìn lên.

Mai đông chí rồi?

Hôm nay là….ngày 21.

Sinh nhật cô.

Mấy năm nay Hướng Noãn không có tổ chức sinh nhật bên ngoài, nếu mẹ cô không tăng ca, ở nhà thì sẽ mua về cho cô đồ ăn và bánh kem nhỏ.

Nhưng cũng chỉ có một hai lần mà thôi.

Đa số ngày sinh nhật cô trải qua sẽ chẳng khác gì ngày thường cả.

Tan học về nhà, trong nhà không có ai đón sinh nhật cùng vì mẹ cô đang bận tăng ca rồi, nồi trống đất lạnh, cô làm đại phần cơm cho mình ăn rồi lên phòng làm bài tập, ngủ.

Năm cô sinh ra, là ngày đông chí 21 tháng 12.

Hướng Noãn nghe mẹ mình nhắc đi nhắc lại, rằng hôm cô sinh là đông chí.

Thế nên Hướng Noãn còn nhạy cảm với từ “Đông chí” hơn so với “Ngày 21 tháng 12”.

Vì vậy, sau khi nghe Lạc Hạ nói “Mai là đông chí” cô mới ý thức được hôm nay là sinh nhật mình.

Khâu Chanh nghe thấy rồi bàn lại với bọn họ: “Thôi hôm nay bọn mình cùng đi ăn sủi cảo đi? Xem như tiệc chào năm cũ vậy, mai thì chơi thêm một chầu nữa nhá?”

Mọi người không ai phản đối, tìm đến một quán sủi cảo nhỏ.

Quán không đông khách, họ tìm bàn sáu người, ba cậu con trai ngồi một bên, Khâu Chanh và Hướng Noãn ngồi bên còn lại, chiếc ghế cuối cùng dành để đặt cặp sách và áo khoác của bọn họ. Sau khi cởi áo khoác ngoài ra, năm người họ đều mặc đồng phục y hệt nhau.

Hướng Noãn ngồi chéo phía ngoài với Lạc Hạ, là khoảng cách xa nhau nhất.

Trong khi chờ sủi cảo được mang lên, họ thảo luận xem ở các nơi khác người ta ăn gì vào ngày đông chí.

Dư Độ nói: “Chẳng nhẽ không phải phương bắc sủi cảo phương nam bánh trôi hả?”

Lạc Hạ trả lời: “Không phải nơi nào cũng thế đâu.”

Khâu Chanh nhớ tới quê Hướng Noãn không phải Thẩm thành, hơi tò mò hỏi Hướng Noãn: “Noãn Noãn, hình như trước đây cậu ở phương nam nhỉ? Đông chí dạo trước cậu có ăn sủi cảo không?”

Hướng Noãn cười nhẹ, đáp: “Hoành thánh.”

“Đông chí hoành thánh, hạ chí ăn mì.” Cô nói thêm.

Đang nói, năm phần sủi cảo đã được mang dần lên.

Hướng Noãn không ăn được thịt dê, cũng không thích nhân thịt trong sủi cảo, nên cô ăn sủi cải chay.

Khi cô cúi đầu cắn viên sủi cảo nóng hầm hập, Lạc Hạ hỏi mọi người: “Các cậu có ai muốn ăn dấm không?”

“Tớ!” Dư Độ trả lời ngay.

Khâu Chanh cũng bảo là muốn.

Cận Ngôn Châu nhàn nhạt đáp: “Khỏi đi.”

Lạc Hạ nhìn sang phía Hướng Noãn

Cách một màn sương trắng lửng lơ, hai người đối mắt. Hướng Noãn cúi đầu tránh đi ngay.

Cô vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng: “Tớ không cần.”

Lúc Lạc Bạ đứng dậy đi lấy thêm giấm, Hướng Noãn mới dám giương mắt, làm bộ vô tình liếc nhìn bóng dáng cậu.

Bàn tay cầm đôi đũa của cô cứng đờ, gấp sủi cảo hai ba phen mà chẳng được.

Cậu ấy thích ăn sủi cảo kèm với dấm.

Cô lại hiểu cậu thêm một chút rồi.

Hướng Noãn gục đầu xuống ngay phút Lạc Hạ về chỗ ngồi, tim đập thình thịch thình thịch.

Cô há miệng cắn phần sủi cảo, bị cái nóng bất ngờ đánh úp, cả miệng nóng đến mất cảm giác, khiến cô nảy sinh phản ứng sinh lý, rơi nước mắt.

Sau khi ra khỏi quán sủi cảo, bọn họ đến thẳng KTV.

Vào phòng bao, Khâu Chanh và Dư Độ cùng tranh nhau suất hát, Hướng Noãn ngồi xuống sô pha, lấy di động nhắn địa chỉ cho Thu Trình.

Lúc Khâu Chanh, Dư Độ ôm micro gân cổ lên hát, Lạc Hạ đi đến TV, ngón tay lướt xem.

Sau đó cậu quay mặt hỏi Cận Ngôn Châu: “Hay cậu hát tầm một hai bài gì đó đi?”

Cận Ngôn Châu ngồi trên sô pha vốn chẳng có bao nhiêu hứng thú, lắc đầu từ chối: “Không thích.”

Lạc Hạ cười, không nói thêm gì.

Hát được mấy bận, giờ đến phiên Lạc Hạ chọn bài.

Khâu Chanh đưa micro cho cậu.

Cậu con trai nhận lấy, thong dong ngồi xuống đầu bên kia của sô pha, ngồi ở vị trí xa nhất với Hướng Noan

Tên bài hát hiện lên trên màn hình ——

Khi Nho Chín.

Trong mắt Hướng Noãn phút chốc hiện chứa đầy sự vui vẻ và nỗi mong chờ.

Cô không kiềm được ngồi thẳng người, chuẩn bị nghe cậu hát.

Sau đó như nhớ đến điều gì, Hướng Noãn tìm công cụ ghi âm trong điện thoại mình, nhấn mở nút bắt đầu ghi âm.

Hết đoạn nhạc dạo đầu, Lạc Hạ cầm micro lên, để sát miệng mình, hát theo nhạc đệm: “Gần đến hôm đông chí / cơn mưa dài kéo từ đêm muộn đến lúc sáng trời / Mà sự kiên trì khi trước của tôi đã bắt đầu sụp đổ rồi,”

Không hát giống bài gốc lắm, nhưng giọng cậu rất êm tai, tiếng Quảng Đông chuẩn bất ngờ.

Tiếng hát chàng thiếu niên trong trẻo dịu dàng, không giống với chất giọng từ tính trầm thấp từ bản gốc, mang theo cảm nhận rất khác.

Lạc Hạ nhìn chăm chú lời bài hát hiện trên màn hình, Hướng Noãn ngồi trong gốc tối, mắt chẳng rời cậu một giây.

Cậu hát nửa bài sau, khiến cô kiềm lòng không được, nhẹ nhàng ngân nga theo.

Hướng Noãn không nói được tiếng Quảng, chỉ có thể ngân giai điệu thôi.

Tiếng ngân của cô nhỏ lắm, nhạc trong phòng lại được bật lớn, trừ chính bản thân cô ra thì không ai nghe được cả.

Nhưng thôi, cứ xem như được song ca với cậu vậy.

Khi câu hát “Tôi biết ngày sau sẽ chẳng còn trải nghiệm được cuộc gặp gỡ tình cờ nào đẹp đẽ hơn nữa.” cô thích nhất được cậu hát lên, Hướng Noãn bỗng nhiên thấy khó chịu, rầu rĩ, khiến cô hít thở không thông.

Cô thất thần nhìn cậu chằm chằm, mím chặt đôi môi hồng của mình.

Có lẽ là vì bị tiếng hát tác động, cũng có lẽ là vì bị lời bài hát làm ảnh hưởng, đáy lòng cô dâng trào, như biển khơi dậy sóng.

Cậu ở gần ngay trước mắt.

Nàng thất thần mà nhìn chăm chú hắn, hồng nhuận môi dần dần nhấp thẳng.

Mà cũng như lời Khâu Chanh đã nói dạo trước, Lạc Hạ là chàng hoàng tử trong mộng của tất cả cô gái, nhưng bọn cô chỉ có thể ngước nhìn cậu thôi. Khát mong đến cỡ nào cũng chẳng thể chiếm giữ được.

Lát sau, bài hát kết thúc, cô nhấn nút dừng ghi âm trên điện thoại. Hướng Noãn lưu lại bài này, sửa tên file ghi âm là ——- Quà sinh nhật năm 17 tuổi. Rồi Lạc Hạ lại hát thêm vài bài khác, đa số là bài của của ca sĩ Trần Dịch Tấn cậu mê, còn lại là bài tình ca ngọt ngào.

Hướng Noãn phát hiện, cậu truyền tải tình cảm trong từng bài hát rất tốt. Muốn truyền tải được cảm xúc của bài hát, nhất định phải hiểu được hết những tâm tư, tình cảm trong từng bài nhạc ấy.

Cậu hát bài buồn sẽ khiến cô muốn khóc, cậu hát tình ca thanh xuân, ngọt ngào và dịu dàng, sẽ khiến cô muốn yêu đương. 

Giọng hát cậu như có ma lực, có thể khiến người ta rơi vào thế giới tạo nên từ tiếng hát. Sau tiếng hát đầy bi thương là sự vui vẻ dâng tràn.

“Noãn Noãn!” Khâu Chanh đông nhiên lớn tiếng gọi cô: “Cậu cũng đến hát một bài đi!”

“Lạc Hạ hát xong thì đến cậu đấy nhé!”

Mặt Hướng Noãn nóng bừng, có chút hoảng loạn nói: “Tớ định…..”

Khâu Chanh sống chết không chịu, chặn lời cô: “Cậu mà không hát thì tối nay ở đây luôn.”

Sau đó cô nàng cười hì hì hỏi: “Cậu muốn hát bài gì? Đến đây chọn bài nè!”

Hướng Noãn bối rối, đành đứng dậy, đi qua chọn bài.

Vị trí cô đứng cách Lạc Hạ không xa, Hướng Noãn cảm thấy dây thần kinh cả người mình bị kéo căng như dây đàn vậy, rất không được tự nhiên.

Ngay lúc cô muốn xoay người tránh đi, Lạc Hạ vừa hát xong, duỗi tay tới đưa micro cho cô.

Bước chân Hướng Noãn sững lại trong phút chốc.

Cô đứng tại chỗ, cúi đầu che đi đôi mi khẽ run, cắn môi nhận lấy micro từ tay cậu, nhỏ nhẹ nói cảm ơn.

Ca khúc cô chọn vang lên khúc nhạc dạo đầu, mà Hướng Noãn thì như bị ai đóng đinh vậy, nhấc không nổi chân.

Cô cứng đờ đứng cạnh chỗ cậu ngồi, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm màn hình, bắt đầu nhẹ giọng hát theo giai điệu: “Gió tháng bảy lười nhác / Đến cả mây cũng oi bức cả rồi…….Mùa hè của em và anh / Gió nói dịu dàng……..”

Cổ họng Hướng Noãn khô khốc, giọng không khống chế được run rẩy từng hồi, như đang khóc vậy.

Lạc Hạ dường như nhận ra được sự hốt hoảng của cô, khi nhạc đệm đang phát, Hướng Noãn đang cố gắng khống chế giọng hát mình, giọng nói dịu dàng của cậu trai đã vang lên bên cạnh cô: “Nghe rất êm tai, đừng hoảng quá.”

Mặt Hướng Noãn đỏ bừng.

Cô hoảng loạn gật gật đầu, không dám nói gì.

Hai giờ sau, bọn họ mặc áo khoác, đeo cặp ra khỏi KTV.

Bấy giờ mới phát hiện bên ngoài đã tối mịt rồi, trên đất đóng một lớp tuyết dày.

Khi bọn học đang mải mê ôm micro hát thì trận tuyết mùa đông năm 2009 ở Thẩm thành đã yên lặng kéo đến rồi.

Tuyết rơi từ từ mà dày đặc.

Khâu Chanh vừa ra khỏi KTV đã thấy bạn trai đến đón mình, hai người nắm tay nhau đi rồi, giờ chỉ còn lại mình cô học sinh là Hướng Noãn.

Mọi người muốn đi cùng nhau thêm một chút rồi mới ai về nhà nấy.

Ba cậu con trai đi phía trước, Hướng Noãn đi phía sau.

Cô cúi đầu, dưới ánh đèn đêm muộn nhàn nhạt sáng, nhìn bóng lưng Lạc Hạ qua từng hạt tuyết dày.

Chân cậu trai dẫm lên nền tuyết, lưu lại dấu chân. Hướng Noãn đi đè lên dấu chân cậu.

Chắc vì ban nãy hát nhiều quá, nên giờ trên đường chẳng ai nói gì.

Yên lặng đến mức nghe được tiếng chân người đạp lên nền tuyết trắng lạnh.

Hướng Noãn thầm thì cầu khẩn: “Lạc Hạ, quay đầu, Lạc Hạ không quay đầu…..”

Cô vừa chờ mong vừa thấy mất mát. Con đường này dài vài trăm mét.

Cô đi theo hơn một nhìn dấu chân cậu, gọi thầm tên cậu cả năm trăm lần.

Nhưng mãi đến ngã tư, cô cũng chẳng chờ được cái quay đầu của cậu ấy.

Còn dấu chân bọn họ để lại trên nền tuyết thì đã bị trận tuyết lớn vùi lấp chẳng để lại chút dấu vết gì rồi.

Đứng trước ngã tư, cô và Cận Ngôn Châu quẹo hướng trái, cậu và Dư Độ thì đi về phía bên phải.

Tuy biết không có khả năng, nhưng Hướng Noãn vẫn âm thầm mong ngóng.

“Tâm nguyện năm 17 tuổi là ngày nào đó Lạc Hạ có thể quay lại mình mình một cái.”

Hướng Noãn của bấy giờ không biết, mười năm sau, cô của năm 27 tuổi đã thực hiện được tâm nguyện năm 17 tuổi rồi.

“21.12.2009, điểm tổng lần này của cậu ấy là 730, nhất khối; điểm tổng bản thân mình là 588, hạng 721 toàn khối. Chỉ còn 142 điểm cách giữa bọn họ mà thôi, cũng cách nhau 719 bạn học.”

“21.12.2009, cùng cậu ấy ăn sủi cảo, nghe cậu ấy hát bài Khi Nho Chín, Mình sẽ tự xem bữa sủi cảo này là tiệc sinh nhật, còn bài hát cậu ấy hát là món quà cho lần sinh nhật thứ 17 của mình.”

“21.12.2009, sinh nhật vui vẻ nhé Hướng Noãn, thời gian dần dần ít đi rồi, nhất định phải nỗ lực tiến về phía trước.

Hết 20.

Bình luận

Truyện đang đọc