THÁC NHẬP HÀO MÔN - LÃO CÔNG ĐỪNG CHẠM VÀO TA



Sẽ không phải chứ? Lúc cô ra khỏi nhà đã khóa cửa lại, chìa khóa vẫn ở đây thì tại sao bên trong lại có tiếng động chứ? Hơn nữa còn có ánh đèn, chẳng lẽ có ăn trộm sao? Nghĩ tới đây, Tuyết Nhi nhanh chóng cầm chìa khóa mở cửa, lúc cô đi vào trong thì thấy trên mặt đất toàn bộ đều là ảnh chụp, đó là những bức ảnh hạnh phúc của gia đình cô.



Tuyết Nhi đau lòng nhặt ảnh chụp dưới đất lên, lau chùi từng tấm một, ảnh của ba mẹ cô, đó là những thứ còn lại duy nhất của ba mẹ cô đó, tại sao lại có người đáng ghét như vậy chứ? Tại sao lại đối với cô như vậy chứ, đây chính là những báu vật của cô, so với tính mạng của cô còn quan trọng hơn.



Sau đó liền nghe tiếng "binh binh pằng pằng", Tuyết Nhi vội vàng chạy đến trong một căn phòng bên cạnh, khi thấy toàn bộ ảnh chụp, hàng mỹ nghệ, còn có quần áo đều bừa bộn khắp nơi, nhìn thấy dáng vẻ của mấy người đàn ông kia, Tuyết Nhi xông lên, kích động quát lớn:



- Các người làm gì vậy? Các người có biết các người đang làm gì hay không?




Những người đàn ông kia không để ý đến Tuyết Nhi, họ tiếp tục phá hủy mọi thứ trong căn nhà này. Tuyết Nhi liền xông tới, cô dùng cơ thể nhỏ bé ngăn tất cả bọn họ lại. Nhưng những người đàn ông kia không hề thương hoa tiếc ngọc mà thẳng tay đẩy Tuyết Nhi ra, Tuyết Nhi té lăn trên mặt đất. Và vào lúc này, môi đôi giày da màu đen lại đập vào tầm mắt cô.



Người nam nhân kia dùng ngón tay cái và ngón trỏ, dùng sức nắm cằm cô, lời nói lạnh như băng truyền tới:



- Thế nào? Đau lòng sao?



- Là anh? Bạn trai của Vũ Tâm sao? Anh … tại sao anh lại ở chỗ này?



Tuyết Nhi dùng sức giãy giụa khỏi tay của người đàn ông này nhưng mà hắn dùng sức quá mạnh, căn bản là không thể giãy dụa được.



- Ngoại trừ bạn trai ra thì thực sự cô không nhớ tôi sao?



Lục Thừa Phong gia tăng lực độ làm cho cằm Tuyết Nhi trong nháy mắt tưởng chừng như có thể bị bóp nát.



Tuyết Nhi không hiểu mà nhìn người đàn ông này, nhìn gương mặt hoàn mỹ đang ở gần cô, đúng vậy, hắn thật sự rất quen, thực sự rất thuộc, đã gặp qua ở nơi nào đây? Cô cố gắng lục lội quá khứ thuộc về hắn.




Là hắn? Tuyết Nhi mở to hai mắt, năm năm trước hắn đã xuất hiện, năm năm sau vào ngày đính hôn hắn lại xuất hiện, hắn, tại sao hắn lại xuất hiện chứ? Nhớ tới ánh mắt lạnh như băng kia, cô sợ hãi không thôi.



- Tốt, xem ra đã nhớ ra tôi rồi, trí nhớ cũng không tệ!



Lục Thừa Phong cười khẩy.



- Anh ... anh ... tại sao anh lại có mặt ở đây? Ai ... ai chỉ cho anh chỗ này?



Tuyết Nhi run rẩy nói, sợ hãi lan tràn khắp nơi đây.



- Cô cũng có thể kết hôn hạnh phúc như vậy sao? Không còn nhớ cô chính là con gái của hung thủ giết người sao? Mà tại sao tôi lại không thể xuất hiện ở nơi này?



Lục Thừa Phong tiếp tục hỏi.



- Rốt cuộc anh muốn thế nào? Năm năm trước đã nói rất rõ ràng rồi, ba mẹ tôi cũng đã qua đời, coi như là huề nhau, tại sao bây giờ anh lại xuất hiện nữa chứ, mà lại còn xuất hiện ở nơi này? Anh có biết phép lịch sự hay không? Không hiểu cha mẹ anh đã dạy anh như thế nào nữa?




Tuyết Nhi kích động nói tiếp:



- Con gái hung thủ giết người! Vụ tai nạn xe kia đích thật là do lỗi của ba tôi, nhưng mà ba mẹ tôi cũng đã đền mạng tồi, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ hay sao? Vẫn phải vĩnh viễn đem bốn chữ "hung thủ giết người" đổ lên trên đầu của ông ấy, làm cho ông ấy suốt đời đều không được an giấc sao? Mà tôi cũng phải vĩnh viễn mang mấy chữ "con gái hung thủ giết người" đó suốt đời sao? Tôi không muốn, không muốn.



- Đúng, ba tôi khi còn sống đã dạy tôi như thế, nhưng mà bây giờ không có dạy cho tôi được nữa rồi. Hơn nữa xin cô làm rõ ràng một chuyện, căn nhà này rốt cuộc là của người nào?



Lục Thừa Phong châm chọc nói, nhưng mà lúc nghe được câu "baba" thì trong lòng hắn lại càng hận thù thêm sâu sắc.



- Anh nói những lời này là có ý gì? Tôi đã ở trong căn nhà này đã 20 năm rồi, chẳng lẽ lại là của anh sao?



Tuyết Nhi nói không khách khí, dù cho ba có lỗi với hắn nhưng mà không đến mức khinh người quá đáng như vậy chứ.


Bình luận

Truyện đang đọc